Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 104: Ở trong đó chắc chắn có thâm ý

Chương 104: Ở trong đó chắc chắn có thâm ý
Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ gần như đã siết chặt giới hạn của mình, và cuối cùng đã ăn hết que kem trong thời gian ngắn nhất.
Trong thời gian này, bọn họ chỉ cảm thấy chính mình lặp đi lặp lại như đã chết đi hơn mấy chục lần, quan trọng mỗi lần vẻ bề ngoài còn phải giữ được bình tĩnh, không thể để lộ ra.
Ai, thật quá khó khăn đối với ta.
Lạc Hoàng cung kính nói: "Lý công tử, hôm nay đa tạ khoản đãi, chúng ta nên cáo từ."
Hôm nay chết quá nhiều lần, cảm ngộ được rất nhiều, hắn cần nhanh chóng trở về tiêu hóa.
"Không cần khách khí." Lý Niệm Phàm thản nhiên mà cười, nói tiếp: "Đúng rồi, các ngươi thế nhưng có biết nơi nào có hoạt động cỡ lớn không?"
"Hoạt động cỡ lớn?" Lạc Hoàng hơi sững sờ, lộ ra vẻ trầm tư.
Lời nói này của Lý công tử chắc chắn có một loại thâm ý nào đó.
Mọi suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn quay như chong chóng, điên cuồng tìm hiểu hàm nghĩa trong câu nói này của Lý Niệm Phàm, chỉ là nghĩ mãi mà không hiểu ra thâm ý trong đó cho nên rất vội vã..
Một lát sau, hắn đành phải nhắm mắt thấp giọng hỏi: "Không biết Lý công tử đang ám chỉ hoạt động gì?"
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Giống với Thánh Nguyên tiết lần trước là được rồi, ta chuẩn bị mang theo Đát Kỷ ra ngoài dạo chơi, tìm chút náo nhiệt."
Cả ngày cứ nằm dí ở trong nhà thật sự là không thoải mái, đã đến nơi này, vậy dĩ nhiên phải quan sát thế giới tu tiên thật tốt một phen, huống chi bên người còn có Đát Kỷ, nên ra ngoài du ngoạn nhiều mới được.
"Cái này..."
Trên trán Lạc Hoàng đã mơ hồ xuất hiện mồ hôi, chính mình quá ngu ngốc để hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lý công tử, hoạt động mà Lý công tử nói rốt cuộc là có ý gì?
Vội chết người!
Thấy Lạc Hoàng mãi không nói, Lý Niệm Phàm cười nói: "Nếu như tam thời không có xem như xong, chờ có thì nói cho ta một tiếng là được."
Loại hoạt động kiểu này chắc chỉ có vài lần trong năm, tạm thời không có cũng là chuyện rất bình thường.
Lạc Hoàng như được đại xá, vội vàng gật đầu nói: "Chắc chắn!"
Lý Niệm Phàm đưa Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ ra cổng, đột nhiên nói: "Đúng rồi, còn phải làm phiền các ngươi một chuyện."
Hắn xoay người, đi vào trong phòng, từ trong phòng lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Lạc Thi Vũ nói: "Lần trước Tần Mạn Vân tới ta đã đáp ứng tặng khúc phổ (kiểu bản nhạc) cho nàng ta, chỉ là mấy ngày nay nàng ta một mức không tới lấy, không biết các ngươi có thuận tiện chuyển giúp ta có được hay không?"
Khúc phổ?
Đưa cho Tần Mạn Vân?
Quả tim của Lạc Thi Vũ và Lạc Hoàng đều nhảy lên một cái, nhìn vào cái hộp nhỏ kia, con mắt lập tức đỏ lên.
Khá lắm Lâm Tiên đạo cung, khá lắm Tần Mạn Vân, thủ đoạn đủ cao a, thế mà có thể nhận được sự ưu ái như vậy của cao nhân.
Lâm Tiên đạo cung tu chính là cầm âm chi đạo, khúc phổ mà Lý công tử đưa tặng đoán chừng còn muốn trân quý hơn so với phương pháp tu tiên cao cấp đi!
Tâm trạng bọn họ phức tạp, cũng không dám có bất kỳ tâm tư khác, mà là cung kính nói: "Lý công tử yên tâm, chúng ta sẽ nhất định sẽ giao tới."
"Như vậy thì đa tạ." Lý Niệm Phàm mở miệng cười, cuối cùng cũng bớt đi một nỗi lòng.
Lạc Thi Vũ và Lạc Hoàng đi ra Tứ Hợp viện.
Bọn họ nhìn vào hộp nhỏ trong tay, trong đôi mắt tràn đầy vẻ cực kỳ hâm mộ.
Cơ duyên lớn!
Tuyệt đối là cơ duyên lớn a!
Giá trị của khúc phổ này, chỉ sợ không thấp hơn tự thiếp của Lý công tử!
"Ai, Lâm Tiên đạo cung ngay cả Huyền Băng ngàn năm cũng chuyển cả cho Lý công tử, xem ra tiêu chuẩn vuốt mông ngựa thật sự là không thấp a!" Lạc Hoàng thở dài một tiếng, chua xót mà nói: "Lão gia hỏa Diêu Mộng Cơ kia bình thường rất kiêu ngạo, vụng trộm lấy lòng cao nhân không biết như thế nào đây. "
Trong lòng của hắn khó tránh khỏi có chút thương cảm, không nhịn được thầm nghĩ: "Đối với ám chỉ của cao nhân, chỉ sợ Diêu Mộng Cơ có thể phán đoán đưa được thâm ý bên trong, mà chính mình lại không hiểu rõ, khó trách hắn có thể có được sự ưu ái của cao nhân a."
"Thi Vũ, ngươi nói xem cao nhân nói là hoạt động, đến tột cùng là có ý tứ gì?" Lạc Hoàng mở miệng dò hỏi.
Lạc Thi Vũ nhíu mày lắc đầu, "Không biết, tuy nhiên nghĩ tới chắc chắn không phải là hoạt động bình thường."
Lạc Hoàng thở dài một hơi, "Ta cung cho rằng là như vậy, ai, nếu như chúng ta có thể nhanh chóng lĩnh ngộ ra được hàm nghĩa trong lời nói của cao nhân, thì còn lo gì mà không thể nhận được sự ưu ái của cao nhân."
Lạc Thi Vũ mở miệng nói: "Cha, việc cấp bách bây giờ là hoàn thành tốt những gì cao nhân phân phó."
"Ngươi nói đúng, để bảo đảm tuyệt đối tránh được sai sót, ta đi cùng với ngươi tới Lâm Tiên đạo cung!" Lạc Hoàng khẽ gật đầu, hai người lập tức hóa thành hai vệt độn quang, bay về phía Lâm Tiên đạo cung.
Mặc dù bọn họ biết khúc phổ này là thứ tốt, nhưng không dám sinh ra ý niệm không tốt một chút nào, thậm chí ngay cả ý định mở ra xem cũng không.
Bốn canh giờ sau.
Lạc Thi Vũ và Lạc Hoàng đáp xuống cổng Lâm Tiên đạo cung.
Sau khi thông báo, chẳng mấy chốc đã có người tự mình dẫn các nàng tiến vào đại điện của Lâm Tiên đạo cung, Tần Mạn Vân đang chờ đợi ở nơi này.
Tần Mạn Vân cười nói: "Mạn Vân bái kiến Lạc Hoàng, Thi Vũ đã lâu không gặp."
Lạc Thi Vũ mở miệng nói: "Mạn Vân tỷ tỷ, chúng ta là được Lý công tử nhờ vả mang đồ tới cho ngươi."
Lý công tử?
Đôi mắt Tần Mạn Vân bỗng nhiên sáng lên, vội vàng không kịp chờ đợi nói: "Lý công tử để ngươi mang thứ gì tới? Còn có lời gì không?"
"Lý công tử nói là một khúc phổ." Lạc Thi Vũ mở miệng nói.
"Không phải là khúc phổ 'Thập Diện Mai Phục' chứ?" Hô hấp của Tần Mạn Vân đột nhiên gất rút, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Lạc Thi Vũ, "Nhanh đưa cho ta xem một chút!"
Nàng ta gần đây một mực ở Lâm Tiên đạo cung, trong đầu nghĩ nhiều nhất chính là 'Thập Diện Mai Phục', nhưng lại một mực không có dũng khí đi tìm Lý Niệm Phàm để lấy.
Lời sư phụ dậy bảo trước khi bế quan còn ở bên tai, cứ lỗ mãng như vậy đi lấy khúc phổ thì thật sự là quá không ra gì, nàng ta đang một mực chờ đợi ám chỉ, nhất định phải chờ tới thời cơ thích hợp mới có thể đi gặp Lý công tử.
Không nghĩ tới Lý công tử thế mà chủ động nhờ người đưa khúc cầm phổ tới, thật sự là quá vui mừng.
Lạc Thi Vũ vừa lấy hộp ra, vừa rò mò mà hỏi: "Mạn Vân tỷ tỷ, ngươi thế mà có thể để Lý công tử chủ động tặng đồ tới đến cùng là làm được như thế nào?"
"Chuyện này dĩ nhiên không phải ta có thể làm được mà là bởi vì gia sư!"
Tần Mạn Vân mỉm cười, tiếp tục nói: "Lý công tử là cao nhân, trong lời nói tự nhiên bao hàm các loại thâm ý, mỗi một câu nói ra, gia sư đều phán đoán cẩn thận, thẳng tới hoàn toàn ngộ ra, bảo đảm làm chuyện mà cao nhân phân phó làm tới vẹn toàn, mới bằng lòng bỏ qua, có lẽ cũng bởi vì như thế mới có thể để cho Lý công tử hài lòng đi."
"Ta biết mà!" Lạc Hoàng thở dài một tiếng, bộ óc thật là một thứ tốt a, tri thức thay đổi vận mệnh.
Lạc Thi Vũ khẽ gật đầu, tặng hộp nhỏ cho Tần Mạn Vân.
Tần Mạn Vân vẻ mặt vui mừng, khuôn mặt đều ửng đỏ lên, vô cùng chờ mong mở ra.
"Lạch cạch!"
Hộp mở ra, bên trong lặng lẽ đặt một mảnh vải bông.
Lật vải bông ra, trên đó in rõ ràng là khúc phổ 'Thập Diện Mai Phục'!
"Hô!"
Tần Mạn Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, đôi mắt đẹp xem kỹ khúc phổ, hô hấp càng lúc càng gấp rút, khóe miệng không che giấu được nụ cười.
Tiên khúc, tuyệt đối là tiên khúc!
Nàng ta thân là Thánh nữ của Lâm Tiên đạo cung, học nhạc từ khi còn nhỏ, liếc mắt là nhìn ra, khúc phổ này vượt xa bất kỳ một cái khúc phổ nào của Lâm Tiên đạo cung, một khi lĩnh ngộ thì nhất định có thể chơi được một bản tiên âm!
Thật lâu, nàng ta mới đè ép sự kích động trong lòng mình xuống.
Ngay sau đó, trong đầu lại đột nhiên lóe lên linh quang.
Không đúng!
Làm sao cao nhân có thể vô duyên vô cớ nhờ người ta mang khúc phổ tới, ở trong đó ... chắc chắn có thâm ý!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất