Chương 11: Kiếm Ma đột kích
Đệ tử Vạn Kiếm tiên tông nhìn thấy thiên địa dị tượng thì đều hưng phấn lên tiếng kinh hô.
"Tông chủ đột phá!"
"Cảnh giới Xuất Khiếu, cái này coi như đối đầu Kiếm Ma chúng ta cũng chưa chắc sẽ thất bại!"
"Đột phá trước khi quyết đấu, ông trời phù hộ!"
Cảnh giới tu tiên từ thấp tới cao là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa.
Đến cảnh giới Nguyên Anh, mới xem như chính thức bước vào hàng ngũ cường giả, có thể khai tông lập phái, xưng bá một phương, trên Nguyên Anh thì đa số đều là lão quái vật lâu không xuất hiện.
Suốt cả đêm, trên khong trung của Vạn Kiếm tiên tông đều tràn ngập kiếm khí, ép tới người thở không nổi.
Lão giả đứng bất động, thân hình thẳng tắp, sắc bén, nhìn từ xa giống như một thanh kiếm sắc bén!
Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, một đạo hắc ảnh đạp không mà tới.
"Lâm trận đột phá, có ý tứ! Bạch Vô Trần, Vạn Kiếm tiên tông, tên của ngươi có tư cách để bản tôn nhớ kỹ."
Kiếm Ma... Đến!
Khanh!
Trường kiếm màu đen vốn cắm ở trên mặt đất giống như nghe thấy một loại triệu hoán nào đó, tự động phóng lên trời cao, bay tới dưới chân Kiếm Ma.
Bạch Vô Trần sắc mặt nghiêm túc, đưa tay một chỉ, trường kiếm sau lưng xuất hiện, chờ hắn ngự không bay lên không trung.
Trên mặt của hắn cũng không có bao nhiêu vui sướng, tuy rằng lâm trận đột phá nhưng hắn đối đầu với Kiếm Ma phần thắng cũng không lớn.
"Ngự Kiếm phi tiên, Trục Nguyệt thức!"
Bạch Vô Trần chân đạp trường kiếm, cả người hóa thành một đạo cầu vồng dài, quanh thân hiện đầy kiếm khí, bầu trời như là một miếng vải lớn bị Bạch Vô Trần cắt đứt, nhằm thẳng vào Kiếm Ma.
Trong khóe mắt Kiếm Ma lóe lên vẻ phấn khích, lấy ngón tay thay cho thanh kiếm, giơ lên cao.
Một bóng ma thanh kiếm khổng lồ màu đen xuất hiện sau lưng hắn ta, khí tức sắc bén hủy thiên diệt địa, xem như đệ tử ở Vạn Kiếm tiên tông vây xem đều cảm nhận được gương mặt bị chọc vào tới đau nhức.
"Đoạn Không Phệ Địa!"
Hai cái kiếm ý hoàn toàn khác biệt chạm vào nhau, khuấy động linh khí trong hư không, như là tiếng sấm rền vang nổ vang ở trên không trung.
Sau đó, tất cả mọi người đã thấy không rõ động tác của hai người, chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ trên bầu trời không ngừng thoáng hiện, vô số kiếm ý qua lại ở trên không trung, chọc thủng cây cối núi cao xung quanh tới trăm ngàn lỗ.
Hai bên kịch đấu trong khoảng thời gian cũng không có duy trừ được bao lâu, theo một tiếng cười to của Kiếm Ma, Trụy Ma kiếm dưới chân hắn bắn ra, thân kiếm bao phủ một lớp màu đen, kiếm khí màu đen bá đạo mà âm tàn, chém về phía Bạch Vô Trần!
Khanh!
Thu Thủy kiếm trong tay Bạch Vô Tận ứng thanh mà đứt, trước ngực của hắn xuất hiện một vết kiếm, vết thương hiện ra màu đen.
"Phốc!"
Bạch Vô Trần phun ra một ngụm máu, thân thể từ trên không trung rơi xuống dưới.
Bức họa cũng từ trước ngực hắn nhẹ nhàng rơi xuống.
"Ha ha ha, Kiếm đạo của ta quả nhiên vô địch thiên hạ, hôm nay diệt tận cả nhà Vạn Kiếm tiên tông!" Kiếm Ma cười ha hả, có chút điên cuồng.
Vẻ mặt của Bạch Vô Trần trở nên trắng bệch, nhìn vào bức họa rơi trên mặt đất buồn bã cười một tiếng, "Đáng tiếc, nếu như có thể để cho ta nghiên cứu thêm ba ngày nữa, dù chỉ nắm giữ một hai thành kiếm ý trong bức họa thì cũng không thất bại như thế này."
"Ngươi nói cái gì?" Kiếm Ma quát lạnh một tiếng, giận dữ hét: "Trên đời này không có người nào có thể vượt qua ta ở trên phương diện Kiếm đạo! Không có!"
Hắn theo ánh mắt Bạch Vô Trần mà nhìn, cả người đều như bị sét đánh.
Một cỗ kiếm ý điên cuồng từ trên người hắn tản ra, chém ngang chặt đứt toàn bộ cây cối ở xung quanh.
"Đây là kiếm ý gì? Trên thế giới sao có thể có loại kiếm ý này? Giả, chắc chắn là giả!" Sắc mặt của Kiếm Ma trở nên dữ tợn, đưa tay một chỉ, bức họa đó lập tức bị xoắn thành bột mịn.
"Ngươi làm cái gì?" Bạch Vô Trần muốn rách cả mí mắt, gào thét lên tiếng, nhìn vào bức họa bị hủy, quả thực còn khó chịu hơn là giết chết hắn.
Hai mắt Kiếm Ma đỏ ngầu, sát cơ khóa chặt vào tất cả mọi người ở Vạn Kiếm tiên tông, âm lãnh nói: "Kiếm ý ở bên trong bức họa này là bàng môn tà đạo! Trên thế giới không có khả năng có kiếm ý thắng được ta! Người vẽ tranh ở nơi nào, ta phải đi giết hắn!"
Sát ý lạnh như băng làm cho tất cả mọi người đều như rơi vào trong hầm băng, toàn thân cứng ngắc.
Sắc mặt của Bạch Lạc Sương trở nên tái nhợt, trong đầu không thể không hiện ra bóng dáng nhẹ như mây gió.
Cắn môi đi lên phía trước, lạnh lùng mở miệng nói: "Chính ngươi mới là bàng môn tà đạo! Trong mắt ta ngươi ngay cả một đầu ngón tay của người vẽ bức họa kia cũng không bằng, người ta tiện tay là có thể tiêu diệt ngươi!"
"Ngươi nói cái gì?" Kiếm Ma vung tay một trảo, thân thể Bạch Lạc Sương liền trôi nổi ở giữa không trung, cổ họng bị một loại lực vô hình bóp lấy, "Ngươi biết hắn ở đâu, mang ta tới, ta đi giết hắn!"
"Được, ta mang ngươi tới!" Bạch Lạc Sương cắn răng nói.
Nàng ta không lo lắng cho sự an nguy của Lý Niệm Phàm chút nào, ở trong mắt nàng, Kiếm Ma ngay cả con chó đen kia cũng đánh không lại, lo lắng duy nhất chính là sợ cao nhân sẽ trách cứ chính mình.
Nhưng bây giờ nàng ta đã không còn sự lựa chọn nào khác, nếu như chọc cho cao nhân tức giận thì cùng lắm lấy cái chết ra tạ tội!
Lý Niệm Phàm nếu như biết Bạch Lạc Sương dẫn người tới đánh mình thì chắc chắn sẽ mắng to một tiếng hố cha, sau đó lựa chọn đầu tiên chính là chạy trốn.
...
Kiếm Ma nắm lấy Bạch Lạc Sương ngự kiếm hướng về một nơi mà bay đi, vợ chồng Bạch Vô Trần thì đuổi theo ở đằng sau.
Tốc độ của bọn hắn vượt xa ba người Bạch Lạc sương trước đó, vẻn vẻn chỉ nửa canh giờ thì đã đi tới trước Tứ Hợp viện của Lý Niệm Phàm.
Trong mắt Kiếm Ma mang theo vẻ khát máu, lạnh lùng nói: "Ta Kiếm Ma tới, người ở bên trong cút ra đây cho ta!"
Tuy nhiên đáp lại lời hắn chỉ là sự im lặng.
Tâm tình Bạch Lạc Sương chìm xuống đáy cốc, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
Nàng ta nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, thậm chí nghĩ tới tiền bối sẽ thấy chết mà không cứu, nhưng duy chỉ không nghĩ tới tiền bối thế mà không ở nhà!
Bạch Lạc Sương cao giọng hỏi: "Lý công tử, công tử có ở nhà không?"
Vẫn như cũ không có ai đáp lại.
Quả nhiên không ở nhà.
Sau đó Kiếm Ma tuyệt đối sẽ nổi điên mà giết người.
Không cần biết là Bạch Lạc Sương hay là Bạch Vô Trần, trong lòng đều hiện ra một cỗ cảm giác buồn bã.
"Ha ha ha, đây chính là cái mà ngươi gọi là cao nhân? Xem ra là thu được tin tức ta sắp tới, cho nên dọa tới trốn đi!" Kiếm Ma đắc ý cười to.
"Rùa đen rút đầu chạy, vậy ta sẽ phá hủy chỗ ở của ngươi!"
Hắn lạnh lùng cười một tiếng, Trụy Ma kiếm nơi tay, linh khí trong thiên địa hội tụ thành một đạo kiếm mang màu đen dài tới trăm thước.
Kiếm mang (ánh kiếm) khẽ nghiêng, hướng về Tứ Hợp viện mà chém xuống!
Một kiếm này, có thể chém Tứ Hợp viện thành hai nửa!
"Ngươi dừng tay!" Bạch Lạc Sương lo lắng rống lớn, vội tới nước mắt đều sắp chảy ra.
Nàng ta mang theo Kiếm Ma tới đây đã là lòng đầy vẻ áy náy, nếu như nơi này thật sự bị Kiếm Ma phá hủy, nàng ta thật không biết nếu còn sống thì sau này đối mặt với Lý Niệm Phàm như thế nào.
"Thu —— "
Ngay trong nháy mắt lúc kiếm mang sắp rơi xuống, một tiếng chim hót cất cao vang lên.
Cái ngọc bội treu ở trước nhà kia phát ra ánh sáng màu đỏ thắm, chiếu rọi vào trên kiếm mang màu đen!
Vẻn vẹn chỉ trong khoảnh khắc, kiếm mang màu đen kia đã như là băng tuyết gặp hỏa, nhanh chóng tan ra ra giữa thiên địa.
Hồng mang (ánh đỏ) ở trên ngọc bội vẫn không có tiêu tán, một cái cánh rất lớn từ trong ngọc bội duỗi ra, hai cánh mở ra, một con chim lớn toàn thân thiêu đốt lên hỏa diễm màu đỏ bay lên không trung, lông vũ màu vàng kim kèm theo lấy hỏa diễm hừng hực để cho người ta khó mà nhìn thẳng vào, những ơi nó bay qua, trên không trung đều lưu lại từng luồng hỏa diễm.
"Đây, đây là... Phượng Hoàng? !"