Chương 127: Vô cùng sợ hãi, thật là một nước cờ lớn!
"Tê —— "
Cố Tử Vũ và Cố Tử Dao đều hít vào một ngụm khí lạnh, dùng một loại ánh mắt kinh hãi tới cực điểm nhìn vào Tần Mạn Vân.
Cố Tử Dao đã không cách nào làm cho tâm trạng của mình được bình tĩnh, nghiêm túc nói: "Ngươi xác định không nói đùa?"
Đây chính là tiên nhân a!
Tồn tại vượt qua đỉnh phong trong thế giới tu tiên, thế giới tu tiên ở trong mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện phi thăng, xuất hiện tiên nhân đây là khái niệm gì?
Quan trọng nhất là, vị nữ tử này thế mà lại làm nô tỳ cho một tên nam tử?
Nam tử này đến cùng trâu bò tới cữ nào?
"Ngươi cảm thấy ta sẽ nói đùa ở loại chuyện này hay sao?" Tần Mạn Vân nhìn vào Cố Tử Dao, trong đôi mắt đẹp không có một chút ý tứ trêu đùa nào cả, mà là tràn đầy thành kính nói: "Người này ... ở trên cả tiên nhân, ta không cáh nào nói rõ, nhưng các ngươi chỉ cần biết, hắn thuận tay để lọt một chút đất cát thì đều là chí bảo đủ để rung động toàn bộ thế giới tu tiên rồi."
"Cái này, cái này. . ."
Đầu óc Cố Tử Dao có chút choáng váng, nàng ta lắc đầu, lý trí còn sót lại nói cho nàng, đây căn bản là chuyện không thể nào, nhưng sâu trong nội tâm lại có loại cảm giác, Tần Mạn Vân nói là sự thật.
Nàng ta nhịn không được mở miệng nói: "Hai người các ngươi không phải là đang phối hợp với nhau để trêu ta chứ?"
"Tỷ, ta thề, thật không có." Cố Tử Vũ vội vàng nói: "Nói thật, ta đã bắt đầu tê cả da đầu, nếu như phàm nhân kia thật lợi hại như vậy, ta thế mà nói chuyện với hắn trong thời gian dài như vậy thì đây quả thực là thời khắc huy hoàng nhất từ trước tới nay của ta a."
Cố Tử Dạo thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, bình phục nội tâm của mình, "Chuyện này thật sự làm cho người ta khó có thể tin nổi, không thể tưởng tượng!"
"Chuyện liên quan tới cao nhân, ban đầu ta sẽ không nói cho các ngươi, nhưng Tử Vũ gặp được, nói rõ cao nhân đã bắt đầu bố cục, đây là duyên phận của các ngươi, thế cho nên lúc này mới nói ra."
Tần Mạn Vân dừng một chút, do dự một chút lúc này mới nói: "Thật ra thì ... Tây Du ký chính là lấy từ chỗ cao nhân!"
"Cái gì?" Cố Tử Vũ nhìn chằm chằm vào Tần Mạn Vân, như là fan hâm mộ gặp được thần tượng của mình, kích động nói: "Hắn là tiền bối Ngô Thừa n?"
"Ngô Thừa n chẳng qua là hắn dùng tên giả, nếu như suy nghĩ cẩn thận thì ngươi sẽ phát hiện, hắn truyền bá Tây Du ký một tạo hóa lớn này ra ngoài lại không cần thế nhân nhận ân tình của hắn, đây là loại khí độ và lòng dạ cỡ nào a!"
Tần Mạn Vân than nhẹ một tiếng, "Ta vốn cho rằng bên trong Tây Du ký chỉ ẩn chứa đại đạo chí lý, cao nhân dùng để truyền đạo, vừa rồi nghe ngươi thuật lại, ta mới phát hiện, hóa ra trong quyển sách này, cao nhân ám chỉ xa xa không chỉ như thế! Ngộ tính của ta quả nhiên vẫn là chưa đủ a."
Giọng điệu của Cố Tử Dao trở nên phức tạp nói: "Vừa rồi nghe Tử Vũ, ta cũng sáng tỏ thông suốt, nghĩ không ra Tây Du ký thế mà còn có thâm ý đảo ngược."
Tần Mạn Vân nhìn vào Cố Tử Vũ, chân thành nói: "Rất nhiều chuyện cao nhân sẽ không nói rõ, hắn cho ngươi nhiều nhắc nhở như vậy, trong đó chắc chắn ẩn chứa một loại thâm ý nào đó, ngươi kể lại từ đầu tới đuôi những gì mà cao nhân nói với ngươi một lần cho ta nghe, chúng ta cùng chỉnh lý một chút."
Lập tức, Cố Tử Vũ kể lại kỹ càng một lần nữa.
Lần này, vẻ mặt của hắn nghiêm túc hơn nhiều, hiển nhiên cũng biết tầm quan trọng của chuyện này.
Tần mạn Vân nghiêng tai lắng nghe, không muốn lọt một chữ, đại não càng là đang nhanh chóng vận chuyển.
Khi biết được Tây Du ký chẳng qua chỉ là một vở kịch tự biên tự diễn, nội tâm của nàng vẫn không nhịn được mà hung hăng co quắp một phen.
Cũng vào lúc này, nàng ta phúc đến thì lòng cũng sáng ra, thở dài nhẹ nhõm.
"Hô..."
"Ta nghĩ ta đã hiểu, đây quả nhiên là một bàn cờ thật là lớn a!"
Sắc mặt Tần Mạn Vân vô cùng phức tạp, trong đôi mắt thậm chí lộ ra cảm xúc bi thương.
"Thế nào?" Cố Tử Dao nhíu mày.
"Cao nhân nói phàm nhân và người tu tiên, nhờ vào đó nói rõ rất nhiều người từ khi sinh ra đã được định sẵn, nhưng những này không phải trọng điểm, trọng điểm là một bộ phận ẩn dụ kia!"
Trong con mắt của Tần Mạn Vân mang theo vẻ vô cùng sợ hãi và không cam lòng, gần như là run rẩy mở miệng nói: "các ngươi nghĩ lại, phía trên người tu tiên không phải là tiên nhân sao? Vậy có phải có sự tồn tại của tiên thế hệ đời thứ hai? Tu sĩ chúng ta khổ tu cả đời, liều mình theo đuổi con đường trường sinh, đối với những tiên thế hệ thứ hai kia có phải chỉ cần làm bộ đi ngang qua sân khấu là có thể thu hoạch được? Đã sớm định sẵn, vậy chúng ta lại cố gắng thì có ích lợi gì? Con đường tiên phàm đoạn tuyệt có phải có quan hệ với cái này không?"
Chính Tần Mạn Vân cũng bị cái suy đoán này dọa sợ, gần như ở trong nháy mắt khi nói ra câu nói này, nàng ta kinh sợ đổ mồ hôi lạnh cả người, giống như phát hiện một cái bí mật lớn để cho chính mình thân tử đạo tiêu.
Nội tâm của nàng nhấc lên sóng to gió lớn, hóa ra cao nhân sớm đã nói cho mọi người bí mật lớn nhất của thế giới tu tiên, hắn quả nhiên là đang đánh cờ với người, ván cờ rất lớn a, ta may mắn có thể trở thành con cờ của hắn, đây thật là vinh quang to lớn của ta a.
Về phần Cố Tử Dao và Cố Tử Vũ cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cảm giác trán của mình như muốn nổ tung, một nỗi sợ lớn buông xuống, để tay chân bọn họ phát lạnh.
Con đường tiên phàm đoạn tuyệt, cảm xúc của bọn họ muốn sâu hơn so với bất luận kẻ nào, bởi vì phụ thân bọn họ đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ, thường xuyên có thể nghe được tiếng thở dài của hắn, đây là một loại hoang mang mất đi con đường tiến lên.
Cố Tử Vũ nhịn không được lẩm bẩm nói: "Ngươi nói là có người ngăn cản con đường thành tiên của chúng ta, để hoàn thành cho con cháu của chính người đó?"
"Được rồi! Đừng nói nữa!" Đôi mắt đẹp của Cố Tử Dao trợn lớn lên với Cố Tử Vũ, vội vàng nghiêm nghị ngăn lại, "Tử Vũ, ngươi nhớ kỹ, những chuyện phát sinh ngày hôm nay không được nói ra với bất luận kẻ nào, còn có, bên phụ thân do ta đi nói, ngươi xem như cái gì cũng không biết!"
Nàng ta đối với Tần Mạn Vân thi lễ rất trang trọng một cái, cung kính nói: "Tỷ đệ ta hai người không biết tự lượng sức mình muốn cầu kiến cao nhân, khẩn cầu Mạn Vân muội muội dẫn tiến hộ."
Tần Mạn Vân mở miệng nói: "Ta về trước đi thăm dò thái độ của cao nhân một chút, ngày mai sẽ cho các ngươi trả lời chắc chắn."
Cố Tử Dao cảm kích nói: "Đa tạ."
Tần Mạn Vân cười nói: "Không cần khách khí, yên tâm đi, cao nhân đã nguyện ý nói những lời này với Tử Vũ, nghĩ đến là có thể sẽ gặp các ngươi."
...
Tần Mạn Vân rời khỏi Thanh Vân cốc, không kịp chờ đợi hướng về phía Tiên Khách cư mà đi.
Đi tới nửa đường, ngay ở trong đám người thấy được Lý Niệm Phàm đang đi dạo phố với Đát Kỷ, lập tức tìm chỗ đất trống hạ xuống, sau đó theo phương thức vô tình gặp được mà cham chậm đi về phía Lý Niệm Phàm.
Cười nói: "Lý công tử, thật là đúng dịp a."
Lý Niệm Phàm cười nói với Tần Mạn Vân: "Hóa ra là Tần cô nương, quay lại rồi?"
"Ừm, bái phỏng một vị tỷ tỷ." Tần Mạn Vân khẽ gật đầu, nàng ta thấy Lý Niệm Phàm đang xem tơ lụa ở trong cửa hàng, không thể không hỏi: "Lý công tử chuẩn bị mua vải?"
"Không sai, chuẩn bị làm một bộ y phục cho tiểu Đát Kỷ, đáng tiếc màu sắc chất liệu ở đây quá ít, không tìm được loại thích hợp." Lý Niệm Phàm than nhẹ một tiếng nói: "Chỉ có thể tạm thời thôi."
Ám chỉ đến rồi!
Chính mình trước đó thế mà bỏ qua những nhu cầu cơ bản nhất đều không để vào mắt, thật không phải.
Khóe miệng Tần Mạn Vân không thể không lộ ra ý cười, tâm tình khuấy động.
Lại có thể biểu hiện ở trước mặt Lý công tử.