Chương 128: Đây là ... Trứng luộc nước trà sao?
Tần Mạn Vân rất bình tĩnh đi theo bên cạnh Lý Niệm Phàm.
Tìm cơ hội thích hợp, lúc này mới lên tiếng nói: "Xin hỏi Lý công tử, ở Tiên Khách cư phải chăng gặp một thiếu niên?"
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, "Đúng là gặp một người, sao vậy?"
Tần Mạn Vân mang theo vẻ dè chừng mở miệng nói: "Không dối gạt Lý công tử, ta đi bái phỏng lần này chính là tỷ tỷ của thiếu niên kia, sau khi bọn họ nghe kiến giải của công tử đối với Tây Du ký, cảm thấy sáng tỏ thông suốt, đều muốn tới bái phỏng."
"Hóa ra là một đôi tỷ đệ hâm mộ Tây Du ký."
Lý Niệm Phàm cười, khó trách thiếu niên kia vội vàng rời đi, hóa ra là vội vàng đi chia sẻ với tỷ tỷ của mình.
Nói tới, chính mình còn được một dãy linh thạch của thiếu niên kia đây này.
Thuận miệng nói: "Chuyện này có cái gì không thể, ngươi trực tiếp dẫn bọn họ tới là được, nếu như tới sớm ta còn có thể chiêu đãi các ngươi ăn điểm tâm."
"Ừm vâng." Tần Mạn Vân không thể không vui mừng nhướng mày lên, "Ta đây đi thông báo cho bọn họ."
Dứt lời, lập tức khống chế lấy độn quang bay nhanh đi.
Hôm sau.
Sắc trời hơi sáng.
Ba đạo độn quang cùng nhau từ Thanh Vân cốc bay ra, hướng về phía Tiên Khách cư mà tới.
Cố Tử Dao vừa đi, vừa cảm kích nói: "Mạn Vân muội muội, lần này thật phải cám ơn ngươi, không chỉ sẵn lòng mà còn dẫn tiến ta cho cao nhân, còn sẵn lòng nhường cơ hội biểu hiện cho ta."
Trong tay nàng ôm lấy một cái hộp thật dài, trong đó cất đặt một cái váy sa mỏng màu trắng.
"Đây chính là cơ duyên của ngươi, trong thời gian ngắn, ta cũng không có bản lĩnh đi tìm một cái váy thượng đẳng cực phẩm." Tần Mạn Vân ra vẻ bình tĩnh nói, kỳ thực nội tâm thở dài không thôi.
Y phục mà cao nhân nói tới thì có thể là thứ bình thường sao? Ít ra cũng phải là bảo bối mới được!
Pháp bảo loại y phục có thể quy về pháp khí phòng ngự, nhưng tuyệt đối thuộc về loại sản phẩm xa sỉ bên trong thế giới tu tiên, bởi vì sử dụng vật liệu tuy rằng đều là thượng đẳng, nhưng tác dụng lại rất có hạn, rõ ràng có thể luyện chế ra pháp khí cường đại lại chỉ dùng tới để chế tạo y phục, lãng phí cỡ nào thì có thể nghĩ ra được.
Cường đại và đẹp đẽ, phần lớn sẽ chọn cường đại, chưa kể quần áo cũng chia thành mẫu cảu nữ tử và nam tử, tính thực dụng lại thấp một tầng.
Từ khi là ăn nhiều chết no, không phải vậy sẽ rất ít người chế tác pháp bảo loại y phục.
Y phục cực phẩm xem như Lâm Tiên đạo cung cũng không nhiều, hơn nữa đều được chính mình mặc rồi.
Nếu như đưa cho Đát Kỷ cô nương, chính mình đã mặc rồi thì chắc chắn không được.
Nghĩ không ra, Thanh Vân cốc thật sự là giàu nứt đố đổ vách, Cố Tử Dao vừa đúng có mấy pháp bảo cực phẩm loại y phục, hơn nữa đều là mới mười người chế tác mà thành.
Ba người một đường đi tới trước Tiên Khách cư, Tần Mạn Vân ngưng trọng dặn dò: "Đúng rồi, điều cao nhân kiêng kỵ mà ta nói với các ngươi các ngươi còn nhớ chứ? Nhất định phải chú ý, tuyệt đối phải ổn định tâm thần, nếu để cho cao nhân không vui thì đó cũng không phải là chuyện đùa."
Cố Tử Dao gật đầu, "Yên tâm, chúng ta hiểu."
Tiến vào Tiên Khách cư, bọn họ từng bước một lên lầu, từ từ tới gần phòng của Lý Niệm Phàm.
Đoạn đường ngắn ngủi mấy bước lại dài khác thường, bọn họ thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đang đập, sự căng thẳng hiện rõ trên mặt.
Lúc tới, tỷ đệ Cố Tử Dao hai người cảm thấy mình đã làm xong chuẩn bị đầy đủ, nhưng khi càng lúc càng tới gần, bọn họ mới phát hiện, những chuẩn bị kia không có tác dụng gì, nên căng thẳng thì vẫn là căng thẳng.
Đây là một loại sợ hãi và mong đợi về việc đối mặt với những điều chưa biết.
Trong bất tri bất giác, ba người đã đi tới cửa phòng của Lý Niệm Phàm.
Tần Mạn Vân hít sâu một hơi, đưa tay gõ vào cửa phòng ba cái "Đông đông đông".
"Tới."
Trong cửa truyền tới tiếng của Lý Niệm Phàm, ngay sau đó kèm theo tiếng kẹt kẹt một tiếng và cửa mở ra.
"Tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt, hôm qua đi rất vội, quên tự giới thiệu mình, ta là Cố Tử Vũ, vị này là tỷ tỷ ta Cố Tử Dao." Cố Tử Vũ vội vàng nói lời giải thích mà tỷ tỷ hắn đã dạy cho hắn.
"Các ngươi tốt, ta gọi Lý Niệm Phàm, mời vào đi." Lý Niệm Phàm nhìn vào ba người, lập tức lộ ra ý cười.
Tần Mạn Vân và Cố Tử Vũ hắn đều biết, một nữ tử khác hiển nhiên chính là tỷ tỷ của Cố Tử Vũ, nghĩ không ra tên có tính cách hùng hùng hổ hổ tùy tiện kia thế mà lại có một tỷ tỷ xinh đẹp trang nhã đoan trang như vậy.
Ba người trăm miệng một lời: "Làm phiền."
Mới vừa tiến vào căn phòng, ba người bọn họ đều chấn động toàn thân, chỉ cảm thấy một cỗ mùi thơm nồng đậm bay vào chính khoang mũi của mình, sau đó tràn vào đại não, làm cho bọn họ sảng khoái tinh thần hơn bao giờ hết.
Theo mùi thơm nhìn lại, đã nhìn thấy một cái nồi nhỏ bên cạnh bàn ăn cách đó không xa, từ trong nồi truyền tới tiếng "Ùng ục ùng ục", một làn khói nồng đậm từ trong nồi bay lên, lộ ra mùi thơm kỳ lạ này.
Một bên, Đát Kỷ đang sử soạn đồ ăn, khẽ gật đầu với ba người.
Phòng Tiên Khách cư rất lớn, năm người đứng ở trong phòng khách cũng không thấy chật trội.
"Ngồi đi." Lý Niệm Phàm mời bọn họ ngồi ở trước bàn ăn.
Càng tới gần thì mùi thơm kia càng trở nên nồng đậm hơn, xông thẳng vào trong mũi và khoang miệng, để bọn họ cảm thấy thoải mái dễ chịu, đồng thời con trùng thèm ăn trong dạ dạy cũng theo đó mà thức tỉnh, bắt đầu kháng nghị ở trong bụng.
Sắc mặt ba người đều xiết chặt, giống như có thể cảm nhận được dạ dày đang quấy, vội vàng không chút nghĩ ngợi vận chuyển linh lực dũng mãnh lao về phía bụng.
Bọn họ làm như vậy không vì cái gì chỉ là vì ngăn cản tiếng vang phát ra từ trong bụng.
Đã bao nhiêu năm, từ sau khi tu tiên không còn có cảm giác đói bụng này, không nghĩ tới bây giờ lại được thể hội một lần nữa.
Nói ra các ngươi khả năng không tin, ta đã dùng hết linh lực của mình chỉ vì khắc chế cái bụng của mình không phát ra tiếng kêu.
Chỉ là... Thơm quá, thật quá thơm.
Tuy rằng sớm đã được Tần Mạn Vân nhắc nhở, nhưng cỗ mùi thơm này vẫn hoàn toàn vượt qua suy đoán trước đó của Cố Tử Dao và Cố Tử Vũ.
Nhất là Cố Tử Vũ, hắn không thể không nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên gặp được Lý Niệm Phàm, khi đó chính mình còn biến cách đánh giá thức ăn của Lý Niệm Phàm thành trò cười, cảm thấy đối phương chỉ là một tên nhà quê, bây giờ nghĩ lại, hóa ra người ta thật là ngưu bức như vậy, mà mình mới là cái tên nhà quên không biết trời cao đất rộng.
Chỉ riêng mùi hương này thôi cũng đủ để giết chết bất cứ món ăn nào ở Tiên Khách cư, thậm chí chỉ cần ngửi thử thôi, ước tính sẽ khiến vô số người đánh nhau vỡ đầu, tranh nhau giành giật.
Ba người họ ngẩng đầu vươn cổ tò mò nhìn vào nồi đang bốc hơi nóng hôi hổi.
Đã thấy, thấy có vài quả trứng gà trong nồi đang theo bong bóng nước sôi trào mà cô cô cô nhảy lên.
Màu sắc trứng gà đã biến thành màu nâu đậm, vỏ trứng cũng đã nứt ra một cái vết nứt dài, nước trong nồi cũng là màu nâu, theo vết nứt kia không ngừng dung nhập mùi thơm vào trứng gà.
Mà ngoại trừ trứng gà và nước ra, trong nồi còn đặt vào một số gia vị, chẳng hạn như lá gia vị, nhưng nhiều hơn là trà.
Những lá trà này được phân bố xung quanh nồi, xung quanh trứng, rung động theo nước sôi trào.
Đây là ... Trứng luộc nước trà sao?
Loại thức ăn này, mọi người đương nhiên sẽ không lạ lẫm, gần như là nổi tiếng.
Trứng luộc nước trà thế mà có thể thơm như vậy?
Tỷ đệ Cố Tử Dao chỉ cảm thấy có chút thần kỳ, nhưng là con ngươi Tần Mạn Vân lại đột nhiên co rụt lại, da đầu gần như muốn nổ tung ra, một cỗ hoảng sợ tới cực điểm rung động đập vào mặt!
Những lá trà kia không phải là ... Ngộ Đạo trà mà lần trước mình được uống chứ??!!