Chương 132: Đây là sự cường đại của người tu tiên sao?
Xế chiều hôm đó, trên đài cao dòng người càng ngày càng nhiều, trên bầu trời có độn quang không ngừng bay lượn mà qua, người tu tiên đi tới cũng càng gấp rút hơn.
Những người vốn bày quầy bán hàng kia cũng bắt đầu thu hồi quầy hàng.
Một bầu không khí khẩn trương bắt đầu lan tràn ra.
Ba người Lạc Hoàng tìm tới Lý Niệm Phàm, mở miệng nói: "Lý công tử, xế chiều hôm nay sẽ bắt đầu tiến hành Thanh Vân Tỏa Ma đại điển."
Lý Niệm Phàm hơi ngạc nhiên một chút, "Ồ? Nhanh như vậy?"
Tần Mạn Vân khẽ gật đầu, "Bên trong Tiên Khách cư này vừa đúng có một tòa tháp cao, chính là vị trí tốt nhất để quan sát Thanh Vân Tỏa Ma đại điển, ta dẫn công tử đi."
"Vậy thì tốt quá a." Lý Niệm Phàm cười nói.
Tháp cao nhưng thật ra thì là một cái đình nghỉ mát rất lớn, nằm ở trung tâm của đỉnh Tiên Khách cư, đứng ở trên đó, ba trăm sáu mươi độ nhìn không sót một chút nào, tầm mắt rộng rãi, lập tức có một loại cảm giác thiên địa đều ở dưới chân của mình.
Trong tháp có rất ít người, không phải vì nó quý giá mà vì nó quá vô vị.
Người tu tiên tự nhiên khống chế lấy độn quang bay vào không trung, căn bản không cần tới cái đình nghỉ mát ở trên nóc nhà này, về phần phàm nhân thì căn bản không có nhiều người có tư cách để đi lên, từ đó mới không xuất hiện tình huống người chen chúc, để Lý Niệm Phàm thoải mái hơn nhiều.
Lý Niệm Phàm dựa vào lan can mà đứng, đưa ánh mắt nhìn về phía sơn cốc đầy đất đen kia, ánh mắt không thể không hơi híp lại.
Không biết có phải chính mình nhớ lầm hay không, hắn cảm thấy đất đen dầyd dất kia trở nên rất đen, hơn nữa giống như có một chút khói đen bốc lên từ chỗ đất đen kia, nhưng lại ngưng tụ mà không tan, hội tụ ở giữa không trung, hình thành cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Tuy nhiên, những khói đen này đều bay không cao, bởi vì xung quanh sơn cốc, có bốn lão giả trông coi, ở vị trí trung tâm của sơn cốc còn có một lão giả áo xanh.
Năm người này trôi nổi ở không trung, ngồi xếp bằng, gió thổi qua làm tung bay y phục của bọn họ thể hiện ra hình tượng điển hình của cao nhân đắc đạo.
Khói đen một mực bay tới dưới chân của bọn họ, sẽ bị một loại lực lượng vô hình áp chế xuống, khó mà bay lên cao.
Lạc Thi Vũ đứng ở bên cạnh Lý Niệm Phàm, mở miệng nói: "Lý công tử, ngươi xem vị trí trung tâm nhất của sơn cốc,c hỗ đó có giống một con mắt đen nhánh hay không? Đó chính là một cái cửa vào Ma giới."
Lý Niệm Phàm nhẹ gật đầu, không thể không mở miệng nói: "Những khói đen kia thật đúng là để cho người ta không thoải mái."
Những khói đen này quá mức quỷ dị, xem như Lý Niệm Phàm chỉ nhìn thôi cũng không thể không cảm thấy có chút chán ghét và mát lạnh từ tận đáy lòng, loại cảm giác này giống như nữ sinh nhỏ nhìn thấy con rắn, theo bản năng.
"Ầm!"
Đúng lúc này, bên trong sơn cốc kia lại đột nhiên truyền tới một tiếng vang trầm đục, như là trong màn đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng trống, để cho nhịp tim của người ta lệch mất một pha.
Sắc mặt Lạc Hoàng trầm xuống, khẩn trương mà nói: "Tới rồi!"
Lời nói của hắn vừa dứt, đã thấy chỗ con mắt trong sơn cốc kia giống như là núi lửa phun trào, đột nhiên phun ra khói đen vô cùng dày đặc.
Những khói đen này có thể nói là đen tới cực hạn, rất chi là đen, vượt qua đêm tối, vượt qua cả đen như mực, thậm chí để cho người ta sinh ra một loại ảo giác có thể xóa toàn bộ thế giới thành màu đen.
Chỉ qua trong chốc lát, lấy con mắt kia làm trung tâm, khói đen dày đặc tản mát ra bao phủ bốn phương tám hướng.
Nếu như không phải có năm người trông coi ở xung quanh sơn cốc đó thì những khói đen này chỉ sợ sớm đã tràn ra, bao phủ trong phạm vi trăm dặm.
Năm người kia trôi nổi ở không trung, giống như làm thành một đạo kết giới, những khói đen kia chỉ có thể bị vây ở bên trong phạm vi kết giới đó, tuy rằng càng lúc càng dày, nhưng lại không cách nào tràn ra ngoài dù chỉ một chút.
Lý Niệm Phàm giật mình khẽ gật đầu, "Khó trách xung quanh nơi này chỉ có chỗ đất kia là có màu đen, hơn nữa không có một ngọn cỏ, hóa ra nguyên nhân là bởi những khói đen kia."
"Tạch tạch tạch."
Ở trong ma khí quay cuồng giống như là bị chọc giận, trong đó thế mà truyền ra từng âm thanh cổ quái.
Lão giả trong sơn cốc vốn đang nhắm mắt thì đột nhiên mở ra, bên trong mắt lóe lên một tia sáng, thân thể vốn đang ngồi xếp bằng ở trên không trung thì bây giờ đã đứng lên, một cỗ khí thế vô hình từ trên người hắn dập dờn mà ra.
Ngay sau đó, bốn lão giả khác cũng là cùng nhau đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng nhìn vào sơn cốc kia, đôi mắt thâm thúy như sao trời.
Năm lão giả đồng thời bấm pháp quyết, từng ngọn lửa lập tức đột nhiên xuất hiện, vờn xung quanh bọn họ, như là Hỏa Long, một vòng rồi lại một vòng lượn quanh bọn họ.
Sau đó, lửa càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm, thế mà hóa thành cột lửa phóng lên trời cao!
Năm cột lửa lớn, bốn cái ở bốn phía, một cái ở trung tâm, lửa như vòi rồng, cảnh tưởng vô cùng to lớn, uy nghi tráng quan, nhuộm đỏ tất cả xung quanh bao gồm cả bầu trời trên đỉnh đầu.
Gió lớn chợt nổi lên!
Lý Niệm Phàm trợn tròn mắt nhìn vào năm cột lửa cao ngút trời kia, trong lòng không thể không bắt đầu lật ngược dòng sông.
"Quá trâu bò! Đây là sự cường đại của người tu tiên sao? Má ơi!"
Tuy rằng sớm đã đoán được người tu tiên có thể làm được dời núi lấp biển, nhưng khi tận mắt chứng kiến thì loại rung động này có thể tưởng tượng được.
Gió âm thầm phả hơi nóng vào mặt của hắn và hắn có thể cảm nhận được sức nóng như thiêu đốt.
Khó tránh khỏi, trong lòng của hắn không thể không có chút chua chát.
"Con người làm sao lại có thể có lực lượng cường đại như vậy? Ta tốt xấu cũng là xuyên qua tới, làm sao mà lại không cách nào tu tiên đây? Con mẹ nó rất chi là hố, ta cũng không cần phải lợi hại cỡ nào, chỉ cần lợi hại bằng một nửa của bọn họ cũng được a!"
"Xuy xuy xuy!"
Ngọn lửa khổng lồ cuộn tròn như con xà điên cuồng dung nhập vào khói đen trong sơn cốc, lập tức phát ra tiếng vang vô cùng chói tai.
"Rống!"
Trong sơn cốc, truyền tới tiếng hét lớn như dã thú, khói đen thế mà bắt đầu co rút vào, huyễn hóa ra một cái thú ảnh (hình ảnh một con thú) đen nhánh, quay cuồng xung quanh, muốn lao ra khỏi lồng giam.
"Ừng ực!"
Lý Niệm Phàm thấy rõ ràng, mặt đất màu đen trong sơn cốc kia thế mà bắt đầu như là bong bóng, toàn bộ đều cong hướng lên trên.
Giống như có thứ gì đó dưới mặt đất muốn phá đất mà lên vậy.
Sắc mặt lão giả ở giữa kia rất nghiêm túc, giọng nói ngàn ngàn truyền ra từ trong miệng của hắn, "Lấy chân hỏa làm dẫn! Tỏa Ma trận, mở!"
Trong tay của hắn, xuất hiện thêm một cái lá cờ nhỏ màu đỏ ngầu, sau đó hơi ném đi về phía không trung.
Lập tức, hỏa diễm quanh thân năm người thi nhau lấy lá cờ nhỏ này làm trung tâm, ngưng tụ ở trên không trung, tạo thành một cái nắp bằng lửa, kích thước đùng như với sơn cốc, chậm rãi từ trên hướng xuống dưới như đóng xuống vậy.
Mà ở phía dưới, tảng đá dựng đứng ở xung quanh sơn cốc, vốn nhìn như không đáng chú ý, lúc này thế mà thi nhau tỏa ra ánh sáng màu đỏ, từng hỏa diễm từ trong đó xung kích mà ra, thiêu đốt dọc theo mặt đất, thế mà chia tách khói đen, ở trên mặt đất tạo thành một cái đồ án kỳ lạ!
Lúc này Lý Niệm Phàm mới ý thức được, ở xung quanh sơn cốc này thế mà sớm đã được bày ra trận pháp.
Ngọn lửa hình cái nắp từ trên cao cùng với ngọn lửa trận pháp tạo thành trên mặt đất ở bên dưới kết hợp chặt chẽ, càng hạ càng thấp, về phần những khói đen kia thì như là có vô số cái tay hướng lên đỡ lấy cái nắp, muốn đẩy cái nắp lên.
Cả hai giẳng co rơi vào tình thế bế tắc, giống như một bức tranh bị đứng hình vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời đã từ từ ảm đạm xuống, vẻ mặt của năm lão giả kia đỏ lên, trên trán đã hiện ra mồ hôi mịn.
Lý Niệm Phàm thì không kìm được mà ngáp một cái, và mắt hắn bắt đầu mờ đi.
Lửa rộng lớn vô biên, khói đen quỷ dị dày đặc, cảnh tượng cả hai giằng co nhau tuy rằng có chút hoành tráng, nhưng cảnh tượng dù hoành tráng đến đâu cũng sẽ gây cho người ta cảm giác nhàm chán, chứ đừng nói Lý Niệm Phàm còn nhìn cả một buổi chiều.
Ròng rã cả một cái buổi chiều, ngọn lửa hình cái nắp kia khả năng chỉ hạ xuống vẻn vẹn được 10cm.
Cứ tiếp tục về sau đó đoán chừng chờ cái nắp hỏa diễm kia đậy lên là xong việc, có thể sẽ không xuất hiện hành động mới nào nữa.
Đối với người tu tiên mà nói, đấu pháp đấu ba ngày ba đêm cũng là chuyện bình thường, bởi vậy mới quan sát tới say sưa ngon lành, còn đang phân tích ai mạnh ai yếu, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thở dài, hết lần này đến lần khác cảm thán gọi người trong cuộc.
Nhưng là Lý Niệm Phàm thì không chịu nổi, nên đi ngủ.
Hắn lại ngáp một cái nữa, "Tiểu Đát Kỷ, sắc trời không còn sớm, trở về đi ngủ không?"
Đát Kỷ khẽ gật đầu, "Ừm, ta trở về với công tử."
Ba người Lạc Hoàng thì đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hơi nhảy lên.
Cao nhân đúng là cao nhân, đấu pháp loại trình độ này thực sự không đáng xem sao?
Đoán chừng chúng ta trong mắt hắn chẳng khác nào đứa bé nghịch ngợm, nhìn một cái vậy mà đã cảm thấy buồn ngủ rồi.