Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 133: Chặn đường, không biết sống chết!

Chương 133: Chặn đường, không biết sống chết!
Màn đêm càng thêm thâm thúy.
Ban đêm ở Thanh Vân cốc tối hơn những nơi khác một chút, một số đèn đuốc trên bình đài, chỉ có độn quang của những người tu tiên trên bầu trời mới có thể mang lại chút ánh sáng cho màn đêm.
Mà ở sâu trong cốc kia, đêm tối thế mà càng thâm thúy hơn!
Từ trên bình đài nhìn xuống dưới, như là một cái lỗ đen sâu không thấy đáy, giống như hung thú há to miệng muốn nhằm người mà nuốt.
Cũng may bầu trời phía trên sơn cốc sâu này ngập tràn ngọn lửa, từng lớp ngọn lửa nối tiếp nhau, như thể màn đêm bị khóa lại và mang tới ánh sáng cho bóng tối không đáy.
Ở trung tâm ngọn lửa, một lá cờ nhỏ màu đỏ lơ lửng trên không trung, tỏa sáng rực rỡ, dường như có một con Hỏa Long đang vờn quanh nó, ngọn lửa giống như sóng, không ngừng nghiêng ra ngoài.
"Hô!"
Linh lực trên năm người kia tán đi, năm cột lửa từ từ tiêu tán, đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Cốc chủ Thanh Vân cốc đứng ở giữa mỉm cười, chắp tay đối với bốn người nói: "Trận pháp đã thành, tiếp theo làm phiền bốn vị trưởng lão bảo vệ."
Bốn trưởng lão cùng cười nói: "Cốc chủ yên tâm."
Bọn họ lại ngồi xếp bằng xuống lần nữa, chỉ còn chờ đại trận lửa hoàn toàn che đi khói đen lại thì Tỏa Ma đại điển lần này xem như kết thúc hoàn mỹ.
Cốc chủ Thanh Vân cốc khẽ gật đầu, thân thể hơi rung động, lập tức biến thành độn quang biến mất không thấy đâu nữa.
Trên đài cao, đám người vây xem kia cũng đều nở ra nụ cười vui mừng.
Tần Mạn Vân hơi sững sờ, sợ hãi than nói: "Đại trận thật là lợi hại, đã trải qua nhiều năm như vậy, một khi dẫn động thế mà còn có thể có được uy lực như vậy."
Lúc đầu nàng ta còn tưởng rằng Thanh Vân cốc phải bỏ ra không ít thủ đoạn, không nghĩ tới chỉ cần mở đại trận ra thì người thế mà có thể rời sân.
Lạc Hoàng ở một bên mở miệng nói: "Thanh Vân lão tổ vốn là kinh tài tuyệt diễm, hơn nữa, nghe nói ở sau khi hắn phi thăng còn liên lạc với hậu nhân, tham khảo trận pháp Tiên giới, tiến hành cải tiến trận pháp vốn có thì có thể sẽ không lợi hại sao?"
"Hóa ra là dùng trận pháp ở Tiên giới!"
Tần Mạn Vân giật mình khẽ gật đầu, sau đó cảm khái nói: "Đáng tiếc mấy ngàn năm nay, toàn bộ thế giới tu tiên này ngay cả một người phi thăng cũng không có, ngay cả mối liên hệ với bên trên kia cũng bị cắt đứt."
Nội tâm của nàng than nhỏ, Lâm Tiên đạo cung trước kia tự nhiên cũng từng có người phi thăng, cũng không biết sống ở trên Tiên giới như thế nào rồi, nếu như có thể giống như trước kia, thi thoảng liên hệ, truyền đạo pháp xuống, Lâm Tiên đạo cung chắc chắn có thể tiến thêm một bước nữa đi.
Làm gì đến nỗi càng ngày càng chán nản.
Lạc Hoàng không thể không gật đầu, bất đắc dĩ mà nói: "Con đường tiên phàm cắt đứt, toàn bộ thế giới tu tiên đều đang xuống dốc, cũng không biết con đường sau này sẽ như thế nào."
Trong lòng của bọn họ đồng thời khẽ động, còn may chính mình quen cao nhân, cái này thế nhưng còn muốn lớn hơn so với tạo hóa ở thượng giới a!
Lúc mọi người ở đây cảm khái sự cường đại của Thanh Vân cốc.
Trong một góc khuất của rừng cây, một vài bóng đen lao vào, để lại một dãy ánh mắt u ám.
...
Hôm sau.
Lý Niệm Phàm thức dậy từ rất sớm, đi thẳng tới trước ban công, tò mò nhìn về phía sơn cốc kia.
"Ừm? Phong ấn này xem như hoàn thành?"
Ánh mặt trời chiếu vào trong sơn cốc, có thể thấy được bốn lão giả kia vẫn đang khoanh chân ngồi trên không trung, ngọn lửa bên dưới vẫn như đêm qua, dường như đã hạ xuống một nửa, nhưng người ở giữa kia thế mà đã biến mất.
Ở giữa chỉ để lại một lá cờ nhỏ màu đỏ, như là suối phun trào, không ngừng phun ra lửa.
Lý Niệm Phàm không thể nín được cười, "Khó trách sẽ thu hút nhiều người tới xem như vậy, hóa ra đại điển này thật không có chút lực sát thương nào, giống như là nhìn người tu tiên biểu diễn mà không phải trả tiền vậy."
"Tiểu Đát Kỷ, đi thôi, hiếm khi được đi ra ngoài một chuyến, nhất định phải đi dạo chơi cho thật tốt."
Thanh Vân Tỏa Ma đại điển đã sắp kết thúc, chỉ sợ không thể ở lại trong vài ngày tới.
"Ừm, vâng, đi thôi công tử."
Đát Kỷ khẽ nhích người bước ra khỏi phòng, gương mặt không chê vào đâu được vẫn trang điểm nhẹ nhàng, không đậm không nhạt, có tác dụng dệt hoa trên gấm, trông trẻ trung xinh đẹp, trên người mặc bộ váy sa mỏng hôm uqa, khí chất xuất chúng, như là tiên nữ từ trên chín tầng trời hạ phàm vậy.
Nhìn vào dáng vẻ của Đát Kỷ, Lý Niệm Phàm không thể không thầm than trong lòng, chính mình lấy cái tên này cho nàng quả nhiên là không sai, thật đúng là vưu vật hại nước hại dân a, khóc trách cổ đại nhiều bạo quân như vậy sẽ vì một nữ nhân mà tử bỏ một nước, mà Đát Kỷ xinh đẹp như vậy, từ bỏ cả một cái hệ ngân hà cũng không tính là gì a.
Đát Kỷ thấy Lý Niệm Phàm nhìn vào mình, trong lòng mừng thầm, nhẹ nhàng nói: "Công tử, còn chưa đi sao?"
Lý Niệm Phàm lấy lại tinh thần, sờ lên cái mũi, "Ừm, ra ngoài, đi thôi."
Hai người vừa đi ra khỏi Tiên Khách cư thì đụng phải bốn người Tần Mạn Vân đang canh giữ ở cửa.
Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, cười nói: "A, thật là đúng dịp, các ngươi cũng đi ra ngoài dạo phố sao?"
Lạc Thi Vũ cười nói: "Đúng vậy a, chúng ta đều vừa đi ra, không nghĩ tới còn có thể gặp được Lý công tử."
"Hôm nay Lý công tử đi xem gì vậy?" Tần Mạn Vân mở miệng hỏi, dựng thẳng lỗ tai lên, chờ mong ám chỉ của Lý Niệm Phàm.
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Chưa có mục tiêu, cũng chỉ là tùy tiện đi ra ngoài nhìn xem, nếu như gặp phải thứ mình thích thì mua."
Tần Mạn Vân khẽ gật đầu, "Vậy chúc Lý công tử chơi vui vẻ, lúc nào muốn đi về thì nói với chúng ta một tiếng là được."
"Được."
Lý Niệm Phàm thuận miệng trả lời, mang theo Đát Kỷ bắt đầu đi dạo.
Trên đường đi, ngược lại là gặp được không ít thứ đồ chơi nhỏ cổ quái kỳ lạ ở thế giới tu tiên, rất có linh tính, thậm chí còn thấy người bán yêu quái, nửa người dưới là người, nửa người trên là yêu quái, Lý Niệm Phàm nghĩ mãi không hiểu, mua cái này về làm gì, có thể ăn sao?
Trong đám người, một tên công tử ca trên người mặc trường bào màu nâu, bên hông đeo đai lưng tơ vàng đột nhiên rung động toàn thân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một cái phương hướng, tròng mắt như muốn lồi ra rớt xuống đất.
"Nữ tử thật đạp! Thế gian thế mà còn có thể có nữ tử đẹp tuyệt vời như vậy!" Ánh mắt của hắn ngay cả nháy cũng chẳng chịu nháy, khóe miệng thậm chí không thể không lộ ra nụ cười si mê, "Nữ tử này xem như chỉ là phàm nhân, vậy mà cũng xinh đẹp hơn so với những Thánh nữ trong thế giới này a!"
"Chuyến đi ra ngoài này quả là đáng giá!" Hắn nhịn không được liếm bờ môi của mình, bước nhanh đi về phía Đát Kỷ, thuận tiện nhìn lướt qua Lý Niệm Phàm bên cạnh nàng ta như là nhìn thấy một con giun dế, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ lạnh lùng, "Chỉ là một phàm nhân làm sao có thể xứng với nữ nhân tuyệt sắc bực này, muốn giảm thọ sao?"
Theo hành động của hắn, trong đám người, một số người cũng bắt đầu hành động, chẳng mấy chốc đã hiện ra tình thế bao quanh, đã bao quanh Lý Niệm Phàm và Đát Kỷ vào giữa, sau đó từ từ co vào xiết chặt vòng vây.
Trên mặt công tử ca kia nở ra nụ cười tươi, nhếch miệng lên tạo thành một độ cong nhất định, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đát Kỷ, từng bước một nhấc chân hướng về phía trước mà đi, "Vị cô nương này, kết giao bằng hữu có được không?"
"Ngươi làm càn!"
Bốn người Tần Mạn Vân lập tức bị dọa đến vãi cả linh hồn, tay chân lạnh buốt, chỉ trong một cái nháy mắt, toàn thân đã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thiếu chút nữa thì ngạt thở mà qua đời.
Gần như là vội vàng mà chạy tới.
Bọn họ đương nhiên không có khả năng để Lý Niệm Phàm đi dạo một mình, vốn muốn vụng trộm đi theo, âm thầm giải quyết kẻ xấu, tai họa ngầm, giải quyết khó khăn cho Lý công tử, làm ra một phần cống hiến cho hắn vui sướng thể nghiệm cuộc sống phàm nhân.
Nhưng không ngờ lại có kẻ không biết sống chết, dám chặn người một cách trơ trẽn, đến mức chậm một nhịp, không kịp ngăn cản.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất