Chương 137: Thánh Nhân không thể nhục!
Tâm trạng của Cố Trường Thanh có chút bất ổn.
Thậm chí bắt đầu nghi ngờ cặp con này có phải là mình sinh ra hay không.
Hay là ...
Tâm trạng Cố Trường Thanh hơi trầm xuống, ngưng giọng nói: "Các ngươi có phải gặp kẻ xấu hay không mà đầu óc bị tổn thương rồi?"
Cố Tử Vũ hận không thể nhét bánh bao vào trên mặt Cố Trường Thanh, thúc giục nói: "Cha, trí tưởng tượng của ngươi thật phong phú, bảo ngươi ăn một miếng, thì ngươi ăn một miếng đi!"
Cố Trường Thanh vốn đang phân vân cặp con của mình hôm nay bị làm sao á nhở thì đột nhiên ngay sau đó thì lông mày nhíu lại.
Hả?
Hương vị thơm quá.
Hương vị mang theo một mùi thơm ngọt, tuy rằng không tính nồng đậm, nhưng lại thấm vào ruột gan, giống như có thể khắc vào trong xương người vậy.
Lúc này hắn mới đưa ánh mắt rơi vào trên bánh bao, đánh giá cẩn thận.
Thật trắng, thật tròn, thật gọn gàng!
So với những cái bánh bao khác, cái bánh bao này bề ngoài không có một chút tạp chất, trông bề ngoài mềm mại, trắng nõn rất bình thường, bề ngoài tròn trịa, chắc nịch, có thể nói là lựa chọn tốt nhất, hắn sống hơn bốn ngàn năm, một cái bánh bao đẹp như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Trông cũng không tệ." Cố Trường Thanh vừa nói vừa cầm bánh bao vào trong tay.
Dùng tay bóp nhẹ thì ôi thôi, cảm xúc dâng cao.
Thật mềm, thật trơn, hơn nữa rất co dãn, bóp vào nhả ra lại căng như cũ!
Cố Trường Thanh đã bắt đầu hiện ra vẻ chấn kinh, không tự chủ được lại bóp lần nữa, sau đó thu hồi tư tưởng khinh thường của mình lại, từ từ xé ra một miếng nhỏ, toàn bộ động tác cũng không thể không tự chủ mà cẩn thận từng li từng tí, giống như không đành lòng vậy.
Hắn há miệng, thả một miếng nhỏ vừa xé ra bỏ vào trong miệng, bắt đầu nhấp nhẹ.
"Bẹp bẹp "
Lập tức, một mùi hương nhàn nhạt không thể giải thích được lấy đầu lưỡi làm trung tâm và bắt đầu nhanh chóng khuếch tán ra, khiến hắn không thể hít một hơi thật sâu, dường như cả không khí hắn hít vào cũng được nhiễm ngọt vậy.
Răng hạ cánh vào trên bánh bao, bắt đầu nhẹ nhàng nhai.
Mùi thơm ngọt ngào bắt đầu tỏa ra từng lớp từng lớp, nếu không có vị dai rõ ràng trong miệng, thật sự nghĩ miếng bánh bao vừa ăn này là một đóa hoa tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Con ngươi Cố Trường Thanh đột nhiên trợn lớn lên, lộ ra thần sắc khó có thể tin nổi.
Ăn ngon!
Ăn quá ngon!
Hắn cũng nhịn không được nữa, trực tiếp đưa bánh bao trong tay lên, đưa vào trong miệng.
Bánh bao lớn chừng lòng bàn tay giống như nắm một đám mây trắng, bánh bao trắng như tuyết bị cắn nát ra, lập tức có một nửa rơi vào trong miệng của hắn, răng khẽ cắn, cỗ mùi thơm ngát làm say lòng người kia lập tức được rót đầy khoang miệng!
Khi nhai kỹ, bánh bao cảm giác mềm mềm bông xốp, giống như đang trêu đùa đầu lưỡi vậy khiến lòng người tan chảy, cả người như mềm nhũn ra theo chiếc bánh bao, hương vị vô tận, rất tinh tế và đặc sệt, một cỗ thỏa mãn vô cùng từ trong khoang miệng khuếch tán tới toàn thân.
Cảm giác thỏa mãn sảng khoái tràn ngập khắp cơ thể, khi nuốt vào bụng, cảm giác mềm mại như suối nước nóng được xoa bóp từ từ xuống cổ họng, tất cả các tế bào như được mở ra, và chúng nhảy lên vì sung sướng.
Chỉ là hai ba miếng, một cái bánh bao trắng bóng đã được hắn nuốt vào trong bụng, thậm chí, chính hắn cũng còn chưa phản ứng lại.
Này làm sao lại hết rồi? Mình đã ăn chưa?
Hắn ho khẽ một tiếng, đứng thẳng người dậy, "Cái đó ... còn nữa không?"
Cố Tử Vũ thè lưỡi, "Hết rồi, lúc đầu mang về hai cái, ta nhịn không được ăn một cái."
"Ngươi, ngươi, ngươi ..." Cố Trường Thanh run rẩy chỉ vào Cố Tử Vũ, "Con bất hiếu a!"
Đúng vào lúc này, hắn lại đột nhiên dừng lại, lộ ra vẻ nghi hoặc, vội vàng nhắm mắt lại.
Đây là... Đạo vận? !
Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, bánh bao này ăn ngon thì cũng thôi đi, thế mà còn có đạo vận?
Đạo vận này đối với hắn mà nói thật sự là quá yếu, chỉ trong nháy mắt đã mở mắt ra, nhưng vẫn để hắn vô cùng kinh ngạc nhìn về phía hai tỷ đệ Cố Tử Dao.
Sau đó giọng điệu trở nên trịnh trọng hơn bao giờ hết, "Các ngươi đến cùng gặp được một người như thế nào?"
Cố Tử Dao cũng thu hồi nụ cười trên mặt, hít sâu một hơi, "Cha, vẫn là ta tới nói đi."
Sau đó, nàng ta kể lại từ đầu tới cuối chuyện ở Tiên Khách cư lại một lần.
Cố Trường Thanh khẽ nheo mắt rồi yên lặng ngồi vào chỗ, mặt ngoại thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã nhấc lên sóng biển ngập trời.
Nhất là lúc nghe tới con đường thành tiên chỉ sợ sớm đã được định ra, nhịp tim hắn đập tới khả năng là nhanh nhất trong gần ngàn năm qua, gần như khiến hắn không thở nổi!
Tuy nhiên, hắn không có mở miệng cắt ngang lời kể của Cố Tử Dao, mà là tiếp tục nghe nàng kể.
Món ăn không có ở phàm trần, thế mà đều ẩn chứa đạo vận!
Còn có thái độ của Tần Mạn Vân đối với cao nhân.
Không một cử chỉ nào là không hiển lộ rõ vẻ không tầm thường của cao nhân.
Lông mày của hắn hơi nhíu lại, nhìn vào cặp con này của mình, suy nghĩ bắt đầu tung bay.
Hắn sống đã lâu, thực lực đứng ở đỉnh phong của thế giới tu tiên, cho nên càng nghĩ càng sâu.
Trên thế giới không có vô duyên vô cớ như vậy, loại cao nhân này ban cho tạo hóa lớn như vậy, hơn nữa còn nói ra một số bí mật kinh thiên như vậy, mục đích rất rõ ràng, đây là muốn mượn nhờ tay của cặp con mình để cho mình vào cuộc!
Ở trong cao nhân, lấy thiên địa làm cờ, đánh cờ với nhau, một khi vào cuộc, làm quân cờ, sinh tử sẽ không tự mình điều khiển, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành tro bụi.
Ánh mắt Cố Trường Thanh lóe lên, trong một cái nháy mắt đã nghĩ ra được rất nhiều chuyện.
Đúng lúc này, thần sắc hắn khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, không thể không đứng dậy, nội tâm thầm than, xem ra cái ván cờ này đã sắp bắt đầu!
Cố Trường Thanh mở miệng nói: "Các ngươi về phòng trước đi."
Hai tỷ đệ Cố Tử Dao đều sững sờ, sau đó rất biết nặng nhẹ mà rời đi.
Không bao lâu, bốn đạo độn quang từ đằng xa bay nhanh tới, rơi vào bên trong đại điện.
"Tần Mạn Vân, Lâm Tiên đạo cung bái kiến Cố thúc thúc."
Tần Mạn Vân dẫn đầu hành lễ với Cố Trường Thanh.
Cố Trường Thanh cười nói: "Mạn Vân, sao ngươi lại tới đây?"
Tần Mạn Vân nhìn vào Cố Trường Thanh, trịnh trọng nói: "Mạn Vân tới lần này là muốn tặng cho Cố thúc thúc một trận tạo hóa!"
"Tạo hóa?" Sắc mặt Cố Trường Thanh hiên lên vẻ sửng sốt, trong lòng khẽ động.
Tần Mạn Vân hít sâu một hơi, ánh mắt sáng ngời, "Liễu Như Sinh của Liễu gia đắc tội một vị nhân vật rất lớn, nếu Cố thúc thúc nguyện ý ra tay diệt Liễu gia, tuyệt đối có thể kết một cái thiện duyên với cao nhân, chỉ là không biết Cố thúc thúc có muốn nắm chặt lấy cơ hội lần này hay không?"
"Liễu gia ..." Cố Trường Thanh hiện ra vẻ do dự, than nhẹ một tiếng nói: "Các ngươi đã làm gì với Liễu Như Sinh?"
"Giết!" Tần Mạn Vân hời hợt nói.
Con ngươi Cố Trường Thanh hơi co rụt lại, "Các ngươi có biết gia chủ Liễu gia ở trăm năm trước đã tấn thăng Hợp Thể kỳ rồi không?"
Tần Mạn Vân mở miệng nói: "Thì tính sao?"
Cố Trường Thanh tiếp tục nói: "Các ngươi có biết Liễu gia đã từng xuất hiện tiên nhân không?"
Tần Mạn Vân lắc đầu, "Thì tính sao?"
Cố Trường Thanh kinh ngạc trước sự tự tin của Tần Mạn Vân, há to miệng, lại nói: "Nội tình thế gia tiên nhân ngươi hẳn là hiểu rõ giống như ta, Liễu Như Sinh đã chết, cần gì phải diệt toàn bộ Liễu gia?"
"Cố Trường Thanh, ngươi sống nhiều năm như vậy, thật sự là càng sống càng thụt lùi! Ngươi trực tiếp nói thẳng cho ta biết, một chuyến này ngươi có làm hay không?"
Chu Đại Thành trực tiếp mở miệng, táo bạo nói: "Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, không được chất vấn sự cường đại của cao nhân, hắn tuyệt đối là tồn tại mà ngươi nghĩ cũng không dám nghĩ! Chuyện này xảy ra ở Thanh Vân cốc các ngươi, nếu không phải chúng ta kịp thời đứng ra, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với chúng ta sao? Liễu gia, ta ăn chắc! Tiên nhân tính là cái thứ gì chứ! Việc Liễu Như Sinh chết thì xong rồi sao? Ngươi có phải quên đi một câu rồi hay không, Thánh Nhân ... không thể nhục!"