Chương 14: Gặp trên đường, cứu người
Mấy ngày gần đây không có người khách nào tới, cuộc sống của Lý Niệm Phàm lại trở nên yên bình như trước.
Hôm nay, hắn ăn một bữa no nê, rồi mang theo cần câu đi tới hậu viện.
Tượng Quy đang nằm trên tảng đá bên ao, híp mắt phơi nắng, dáng vẻ trông rất thoải mái.
Trông dáng vẻ của Tượng Quy như thế này thì trong hồ nước hiển nhiên không có yêu quái, vậy cá ta nuôi đi đâu cả rồi?
Lý Niệm Phàm không tin vào chuyện ma quỷ lại đi xuống, ngồi ở bên cạnh Tượng Quy bắt đầu câu cá.
Tượng Quy này chỉ là còn nhỏ, lớn khoảng nửa Lý Niệm Phàm, chỉ hơi hé mắt liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục lười biếng nhắm mắt lại.
Lý Niệm Phàm mỉm cười, hơi vung tay.
Lạch cạch.
Lưỡi câu ở trên không trung xẹt qua một đường cong hoàn mỹ, rất chuẩn xác rơi vào vị trí giữa của hồ nước.
Bề mặt hồ nược nhộn nhạo lên từng đợt gợn sóng, lưỡi câu chìm xuống từng chút một.
Nước trong hồ cực kỳ trong, giống như lưu ly, nhưng nếu ở trong nước, sẽ thấy toàn bộ hồ nước không có một con cá nào, thậm chí cả con cá giống mà Lý Niệm Phàm vừa mới thả vào cũng đã biến mất không còn tung tích.
Một cái bóng mờ rất to lớn từ từ mở mắt ra, nhìn thoáng qua lưỡi câu ở trước mặt, cái đuôi đung đưa bơi về chố sâu trong hồ nước, dọc đường lưu lại một đạo ấn ký màu vàng kim.
Sau nửa canh giờ.
Lý Niệm Phàm hơi nhấc lên, lưỡi câu từ trong nước được nhấc lên.
Hắn nhìn vào cần câu không có gì, mặt không biểu tình, hiển nhiên sớm đã làm xong chuẩn bị tay không mà về.
"Kỳ quái a, kỳ quái."
Lý Niệm Phàm lắc đầu, nhìn vào Tượng Quy tự nhủ: "Lão quy, nếu như ngươi biết nói chuyện thì tốt, có thể nói cho ta ở dưới cái hồ nước này đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Tượng Quy đã ngủ, không nhúc nhích.
Lý Niệm Phàm bất đắc dĩ đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất bám vào cái mông rồi rời đi.
Trong lòng của hắn đã có quyết định, sau này không nuôi cá giống ở trong hồ nước nữa, nếu muốn ăn cá, trực tiếp đi tới Lạc Thiên thành mua cho nhanh.
Lý Niệm Phàm thả cần câu vào lại chỗ cũ, đóng kỹ cửa phòng, "Đại Hắc, đi thôi, đi Lạc Thiên thành."
Lạc Tiên thành hoàn toàn phồn hoa như trước đây.
Trương đại nương mang theo Niếp Niếp đi dạo ở cửa thành, nhìn thấy Lý Niệm Phàm thì vội vàng hô lớn: "Niếp Niếp, Lý công tử tới, tranh thủ thời gian cảm ơn ân cứu mạng của Lý công tử đi."
Một đứa bé gái thắt bím tóc ngoảnh mặt ngơ ngác, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Lý Niệm Phàm, cũng không nói chuyện, trông giống như đã mất đi linh hồn vậy.
Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, "Trương đại nương, Niếp Niếp đây là sao ..."
"Ai, lần trước nó bị yêu quái bắt đi, sau khi tỉnh lại thì biến thành như vậy, tám thành bị yêu quái dọa cho mất hồn mất vía rồi." Đôi mắt Trương đại nương hiện lên vẻ đau xót, thở dài nói.
Lý Niệm Phàm cau mày lại, vừa nghĩ tới Niếp Niếp trước đây rất hoạt bát, nội tâm của chính hắn cũng có chút thương xót.
"Trương đại nương, có biện pháp khôi phục không?" Lý Niệm Phàm hỏi.
"Ta hỏi qua mấy đạo sĩ tha phương, đều nói trò chuyện nhiều với Niếp Niếp thì vẫn có cơ hội gọi hoán hồn." Trương đại nương do dự một lát, khẩn thiết nói: "Lý công tử, công tử là người đọc sách, có thể thỉnh cầu công tử dành thời gian nói chuyện với Niếp Niếp có được hay không, nói không chừng lời nói của ngươi sẽ có tác dụng."
"Ta hiểu rồi." Lý Niệm Phàm trình trọng gật đầu, trở thành một người nói chuyện tâm sự.
Trong tay Trương đại nương mang theo một rổ trứng gà, "Lý công tử, lần trước ngươi đi nhanh quá, ta còn chưa tới cảm tạ ngươi, có chút này công tử nhất định phải nhận lấy cho."
Lý Niệm Phàm cười khổ lắc đầu, "Trương đại nương, cái này ta không thể nhận, lần trước ta cũng không có giúp được gì."
"Lý công tử, công tử cũng đừng có khiêm tốn, ngay cả ba vị tiên trưởng kia cũng khen ngươi không dứt miệng, ta nghĩ bọn họ là tiên nhân thì chắc chắn sẽ không để ý tới trứng gà này của ta, công tử cũng đừng có ghét bỏ." Trương đại nương nhét rổ trứng gà vào trong tay của Lý Niệm Phàm.
Lý Niệm Phàm cười khổ đành phải nhận lấy.
Cáo biệt Trương đại nương và Niếp Niếp, Lý Niệm Phàm lại đi tới trước quầy của người bán cá.
"Lão bản, bán cho ta hai con cá chép lớn."
"Nha, Lý công tử tới." Lão bản bán cá nhiệt tình cười nói: "Không định mua cá giống nữa sao?"
Lý Niệm Phàm lắc đầu, "Cái hồ nước kia của ta không biết có chuyện gì, cá giống vừa thả vào thì không còn."
"Tượng Quy thì sao?" Lão bản bán cá nhíu mày hỏi.
Lý Niệm Phàm trả lời: "Tượng Quy ngược lại thì không sao cả, ngày nào cũng thấy nó lên bờ nằm phơi dái."
"Phơi dái???" Lão bản bán cá hơi khó hiểu với từ này.
"À không ý là lên bờ nằm phơi nắng." Lý Niệm Phàm giải thích lại câu nói lỡ mồm.
"À, Vậy thì rất lạ." Lão bản bán cá cũng là nghĩ mãi mà không hiểu.
Tượng Quy không sao cả thì nói rõ là không có yêu quái, nhưng cá giống làm sao lại không còn?
Lý Niệm Phàm thản nhiên nói: "Bây giờ ta sẽ không nuôi cá nữa, sau này mua cá là được rồi."
"Lý thiếu gia, công tử đến đây mua cá là đúng rồi, sáng nào tôi cũng dậy sớm đi Tịnh Nguyệt hồ để đánh cá, cam đoan mỗi một con đều rất tươi, chuẩn ăn ngon." Lão bản bán cá cười ha ha nói, "Mà ngay cả vương tôn công tử ở tiên triều đều phải tranh đoạt đấy."
Lý Niệm Phàm kinh ngạc nói: "Thật hay giả?"
"Ta đây còn có thể lừa công tử sao? Ngay tại hôm qua, nhị công chúa tiên triều đi ra dạo phố, lúc đi qua cửa hàng của ta nói thích ăn cá, nhi tử của Thừa Tướng và nhi tử của Quốc sư vì muốn mua cá của ta dâng lên công chúa, hai người còn thiếu chút nữa đánh nhau ở bên đường!"
Trên mặt lão bản bán cá đầy vẻ tự hào, "Bọn họ đều là người tu tiên, chẳng phải còn thích cá của ta sao?"
Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, biết đây là Lạc Thi Vũ cố tình, khó trách có một đoạn thời gian không có tới, hóa ra đã bắt đầu thực hiện mưu đồ.
Chỉ là không nghĩ tới nàng ta lại khống chế được cục diện nhanh tới như vậy, nhi tử của Quốc Sư và nhi tử của Thừa Tường có chút kém a.
Lý Niệm Phàm cười cười, cáo từ lão bản bán cá rồi đi về.
Trên đường đi, đại môn của một gia đình ở bên cạnh vốn đang đóng lại thì đột nhiên mở ra, từ bên trong có một đám nha hoàn chạy ra.
Từng tiếng tiếng khóc từ trong viện truyền ra ngoài, rất nhiều người đều là mặt mũi tràn đầy nước mắt.
Không bao lâu, một tiếng kèn truyền tới, bên một con đường khác, một đội nhân mã vậnc huyển lấy quan tài chạy tới, đứng ở cửa của gia đình này.
Mọi người luống cuống tay chân chuyển một vị phu nhân từ trong nhà chuyển ra, chuẩn bị đưa vào quan tài.
"Xem ra vợ của Trần viên ngoại không thể vượt qua."
"Một thi thể hai mạng người, đáng thương a."
"Vợ chồng hai người Trần viên ngoại đều rất tốt, đáng tiếc a."
Người xung quanh thi nhau lắc đầu thở dài, nhưng đối loại cảnh tượng này họ sớm đã quen rồi.
Kỹ thuật chữa bệnh của người phàm ở thế giới tu tiên cùng với thời cổ đại ở kiếp trước của Lý Niệm Phàm không khác nhau là bao nhiêu, nhất là lúc sinh con, trừ khi có sự hỗ trợ của tiên nhân, bằng không rất dễ xảy ra chuyện.
Nội tâm Lý Niệm Phàm cũng là đột nhiên chấn động, ánh mắt của hắn rơi vào trên người phu nhân kia, thấy hai mắt nàng nhắm chặt, giống như đã không còn thở, nhưng trên trán vẫn có mồ hôi tràn ra.
Chỉ đưa mắt cái là hắn có thể nhìn ra, phu nhân này còn chưa chết, mà là đang suy yếu dẫn tới hôn mê.
"Chờ một chút! Nàng ta còn chưa có chết!"
Lý Niệm Phàm nhìn vào quan tài sắp khép lại vội vàng chạy tới ngăn cản lại.
Một người trung niên sớm đã đỏ mắt lên nói với giọng khàn khàn: "Lý công tử, công tử làm gì đó?"
Việc vui biến thành việc tang, nếu như không phải Lý Niệm Phàm ở Lạc Tiên thành có danh tiếng rất tốt thì người trung niên kia sớm đã trở mặt.
"Lão bà và nhi tử của ngươi đều chưa chết, ta có thể cứu bọn họ!" Lý Niệm Phàm nói.
"Lý công tử, công tử không nói đùa đó chứ?" Người trung niên kia ngây ngẩn cả người.
Các bà đỡ ở xung quanh cũng hiện ra vẻ không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Lý Niệm Phàm.
"Ta chắc chắn có thể cứu!" Lý Niệm Phàm vội vàng nói: "Ngươi tranh thủ thời gian sơ tán đám người đi, lại để cho người chuẩn bị băng gạc và ngọn đèn, ta tới cứu người! Thời gian không còn kịp rồi!"
Tình huống nguy cấp, hắn chỉ có thể cứu người ở trong quan tài.