Chương 13: Thánh Hoàng khiếp sợ
Lần này, bộ xương lại ngưng tụ thêm một lần nữa, chỉ còn lại một lớp mờ mỏng manh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói.
"Lại là tình huống gì?"
Nội tâm bộ xương có chút tan vỡ, mộng bức nhìn xung quanh.
"Đây, đây là... Bàn cờ?"
"Không, đây không phải là bàn cờ bình thường, hẳn lại là Tiên khí?"
"Móa!"
Nội tâm bộ xương điên cuồng móa, người này thực sự chỉ là một phàn nhân bình thường thôi sao?
Mặc kệ, chỉ cần ta có thể khống chế được tên phàm nhân này thì những Tiên khí này đều sẽ là của ta.
Nó xem như đã gặp phải hai lần đả kích, nhưng đối phó với một phàm nhân vẫn là rất có lòng tin.
Thận trọng vòng qua bàn cờ, đại môn ở ngay cách đó không xa.
Từng bước một, trơ mắt nhìn chuẩn bị bước ra khỏi cửa.
Một luồng ánh sáng vàng đột nhiên xuất hiện, như là một cái kết giới, trực tiếp ép nó lui trở về!
"Lại thế nào?"
Nó sớm đã đoán được chuyện sẽ không đơn giản như vậy, tập trung nhìn vào, đứng ở ngay bên cạnh nó là một cái giá sách, trên giá sách trưng bày một bản thư tịch ố vàng, ở trên thư tịch in ra ba thể chữ lớn đậm nét.
"Lăng Già kinh!"
Từng lớp từng lớp ánh sáng vàng tỏa ra từ thư tịch kia, mang theo ánh sáng thần thánh, vây nó ở nơi này.
"Đây là?"
Bộ xương nghi ngờ không thôi nhìn vào phật kinh, căn bản nhìn không ra chút khác thường nào.
Đúng lúc này, ánh sáng vàng trên kinh Phật tỏa sáng, thế mà ngưng tụ ra một tên hòa thượng trọc đầu.
Hòa thượng trọc đầu này nhìn thấy bộ xương, sắc mặt lập tức nghiêm nghị lên, chắp tay trước ngực thương hại nói: "A Di Đà Phật, thí chủ ma tính quá nặng, sao không bỏ xuống đồ đao quy y cửa phật."
"Cái quái gì vậy, chết cho bản Kiếm Ma!" Bộ xương đưa tay chính là một đạo kiếm khí chém về phía hòa thượng trọc đầu kia.
Sắc mặt hòa thượng trọc đầu này trầm xuống, lập tức đổi một bộ khuôn mặt, lạnh lùng nói: "Chút tài mọn mà dám múa rìu qua mắt thợ? Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tàng, Bàn Nhược Chư Phật, Bàn Nhược Ba Ma Không!"
Lập tức ánh sáng vàng tỏa sáng, giống như có vô số hòa thượng đang tụng kinh, vô số kinh văn bao phủ vào Kiếm Ma.
Phật quang màu vàng kim thi nhau tràn vào bên trong Trụy Ma kiếm.
Chẳng mấy chốc, mọi thứ đều khôi phục lại bình tĩnh.
Kẹt kẹt.
Lý Niệm Phàm đẩy cửa vào.
"Vừa rồi hình như ta nghe được động tĩnh gì?"
Hắn đưa mắt nhìn qua một vòng, nhìn thấy Trụy Ma kiếm ở cửa thì hơi sững sờ, thầm nói: "Ta nhớ là ta đã để nó ở trong góc, làm sao lại xuất hiện ở đây? Không hổ là bảo bối, thế mà còn có thể tự mình di chuyển."
Lý Niệm Phàm hơi vui mừng, một lần nữa để Trụy Ma kiếm trở về chỗ cũ.
Kiếm Ma: Bảo bối cái rắm a, so với đồ vật trong phòng của ngươi thì ta chính là rác rưởi a, van cầu ngươi tha cho ta đi.
Nó ngu xuẩn hơn nữa thì cũng biết Lý Niệm Phàm tuyệt đối không phải phàm nhân, hơn nữa rất có thể là một đại lão thần thông quảng đại nào đó đi xuống dạo chơi nhân gian.
"Nghe nói, những đại lão này đều thích lấy thiên địa làm thế cuộc, dạo chơi nhân gian hẳn là ta đã thành quân cờ mà hắn chọn trúng?" Kiếm Ma run lẩy bẩy, "Ta không muốn làm quân cờ a, cầu tha cho ta, còn có, đừng cho đám hòa thượng này niệm kinh ở bên tai ta, ta sắp điên lên rồi."
Đáng tiếc nó bị phật kinh phong ấn lại, ngay cả nói cũng không cách nào nói.
Lý Niệm Phàm đương nhiên là không nghe được lời độc thoại từ nội tâm của Kiếm Ma, hắn cảm thấy nội viện của chính mình thiếu đi một chút sinh cơ, đang vạch ra kế hoạch trồng thêm một số bồn cây cảnh.
Đáng tiếc, buổi sáng hắn đi vòng quanh trong khu rừng một vòng cũng không nhìn thấy thực vật nào thích hợp.
Tìm cơ hội hỏi Lạc Thi Vũ một chút, nàng ta là người tu tiên, không thì để cho nàng ta giúp ta một tay tìm một số cây cảnh tới.
Chính mình chẳng những mời nàng ăn cơm, còn giúp nàng ta bày mưu tính kế, muốn chút cây cảnh thì chắc cũng không quá phận đi, hơn nữa nha đầu này tương đối dễ nói chuyện, chắc sẽ không từ chối.
Lý Niệm Phàm không biết, lúc này ở bên trong Càn Long tiên triều, Thánh Hoàng đang ở trong thu phòng, cau mày, mặt mũi đầy vẻ tức giận.
"Ầm!"
Hắn ném tấu chương trong tay đi rồi đột nhiên vỗ xuống bàn một cái, tức giận nói: "Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy! Đến tột cùng trẫm là Thánh Hoàng hay là hắn là Thánh Hoàng?"
Tất cả thái giám xung quanh đều khom người xuống, thở mạnh cũng không dám, tất cả đều câm như hến.
Cộc cộc cộc.
Một tên thái giám từ bên ngoài nhanh chân bước vào thư phòng.
"Khởi bẩm Thánh Hoàng, nhị công chúa và Hoàng Hậu nương nương đang ở ngoài cửa chờ cầu kiến."
"Bọn họ tới làm cái gì?" Thánh Hoàng hơi sững sờ, "Nhanh cho vào."
Lạc Thi Vũ và Chung Tú từ từ đi vào, hai miệng một lời: "Tham kiến phụ hoàng (Thánh Hoàng)."
"Thi Vũ, sao các ngươi lại tới đây?" Thánh Hoàng nhìn vào hai người mà hỏi.
Lông mày hắn nhíu lại hơi giãn ra, nhìn vào Lạc Thi Vũ với ánh mắt hiện lên chút yêu thương và áy náy.
Lạc Thi Vũ là nữ nhi đầu tiên của hắn, cũng là nữ nhi mà hắn thương yêu nhất, hắn một lòng muốn để nàng ta có cuộc sống vô tư vô lo, thế nhưng là chính mình thân là Thánh Hoàng thế mà không cách nào làm được.
"Thánh Hoàng, vừa rồi chúng ta ở ngoài cửa nghe thấy ngươi nổi trận lôi đình, có chuyện gì sao?" Chung Tú mở miệng hỏi.
"Đoan Mộc Chấn hôm nay lại dám ở lúc lâm triều đề cập tới chuyện hôn sư của hắn và Thi Vũ, hắn đây là đang bức hôn với trẫm sao? Quả thực lẽ nào lại như vậy!" Giọng nói của Thánh Hoàng trở nên âm trầm.
Chung Tú và Lạc Thi Vũ đưa mắt nhìn nhau, đồng thời thở dài một hơi.
Các nàng không nghĩ tới Đoan Mộc Chấn thế mà lại làm tới vội như vậy, đã càn rỡ tới loại tình trạng này rồi.
Tuy nhiên bây giờ còn may có vị cao nhân kia chỉ điểm, bằng không thật đúng là không biết phải làm thế nào cho phải.
Lập tức, Chung Tú cười nói: "Thánh Hoàng không cần phải lo lắng, biểu hiện vội vàng của Đoan Mộc Chấn đó cũng không phải là chuyện xấu."
"Hoàng Hậu lời này giải thích thế nào?" Thánh Hoàng hơi sững sờ.
Vì Càn Long tiên triều, hắn bất đắc dĩ mới nghĩ tới việc gả Lạc Thi Vũ cho nhi tử của Quốc Sư, vì thế, Lạc Thi Vũ cãi nhau với hắn không ít lần, Chung Tú đối với chuyện này luôn một mực không đồng ý, nhưng cũng không thể tránh được.
Hôm nay làm sao đột nhiên thay đổi rồi?
Không nghĩ tới, Lạc Thi Vũ thế mà cũng cười nói: "Phụ hoàng, thật ra thì phụ hoàng có thể thư giãn một chút, làm ra vẻ đáp ứng yêu cầu của Đoan Mộc Chấn trước."
"Ngươi bảo ta đáp ứng?" Thánh Hoàng hoàn toàn trợn tròn mắt, khó có thể tin mà hỏi: "Chẳng lẽ ngươi coi trọng nhi tử của Đoan Mộc Chấn?"
Lạc Thi Vũ hừ lạnh một tiếng nói: "Phi, cho dù ta chết cũng không muốn gả cho cái tên bại hoại khốn kiếp kia!"
"Vậy ngươi đây là?" Thánh Hoàng đầu óc có chút mơ hồ.
Bên trong ánh mắt Lạc Thi Vũ đầy vẻ vui sướng, kích động nói: "Phụ hoàng, thật ra thì ta đã có biện pháp giải quyết!"
"Thật?"
Khuôn mặt Thánh Hoàng đột nhiên hiện lên vẻ vui mừng, tuy nhiên sau đó lại cau mày nói: "Đã có biện pháp thì tại sao ngươi còn bảo ta đáp ứng gả ngươi cho nhi tử của Đoan Mộc Chấn?"
"Phụ hoàng, chúng ta có thể như thế này ..."
Lập tức, Lạc Thi Vũ nói biện pháp mà Lý Niệm Phàm bày ra ra.
"Tốt, tốt, tốt!"
Thánh Hoàng bừng tỉnh đại ngộ, có một loại cảm giác gió thổi tan mây mù thấy được ánh sáng vậy.
Kể từ đó, không chỉ có thể làm suy yếu hai phe thế lực khác mà còn có thể thừa cơ làm lớn mạnh thế lực của chính mình, có thể nói là hoàn mỹ!
Thánh Hoàng nhìn vào Lạc Thi Vũ, đau lòng nói: "Chỉ là như vậy sẽ làm khổ ngươi."
Kế hoạch này không chỉ phải nói ra lời đáp ứng gả Lạc Thi Vũ cho nhi tử của Đoan Mộc Chấn, còn cần Lạc Thi Vũ phải đi thông đồng với nhi tử của Thừa Tướng, Lạc Thi Vũ hy sinh không thể nói là không lớn.
"Ta không sao, hai người này đều không phải là thứ gì tốt, ta có thể tự mình giáo huấn bọn họ thì vui vẻ còn đến không kịp đây này." Lạc Thi Vũ cười lạnh, ngược lại có chút kích động.
Nàng ta có lòng tin đối với mình, mặc kệ là nhi tử Quốc Sư hay là nhi tử của Thừa Tường, nhìn vào ánh mắt của nàng đều không có đơn thuần, ngoắc ngoắc ngón tay là có thể đùa bỡn bọn hắn ở trong lòng bàn tay.
Loại cảm giác này chắc chắn rất thoải mái.
"Ha ha ha, Thi Vũ, ta không có phí công thương ngươi, thế mà có thể san sẻ với ta." Thánh Hoàng cao hứng cười ha hả, vui mừng không thôi.
Lạc Thi Vũ xấu hổ cười một tiếng, "Ách, phụ hoàng, đây không phải là ta nghĩ ra được mà là một vị cao nhân dạy ta."
"Cao nhân? Người nào lại có đại tài như vậy, tài hoa như thế thì nhất định phải tranh thủ thời gian gọi vào tiên triều, ta cho hắn đãi ngộ Cửu Khanh!" Thánh Hoàng nói vô cùng vội vàng.
Lạc Thi Vũ cười khổ nói: "Phụ hoàng, người ta chỉ sợ không để ý tới chúng ta."
Thánh Hoàng nhíu mày, tức giận nói: "Khẩu khí thật lớn! Chẳng lẽ cho rằng mình là tiên nhân hay sao?"
Lạc Thi Vũ không thể không nghĩ tới nụ cười khinh thường kia của Lý Niệm Phàm, tiên nhân ở trước mặt hắn lại coi là cái gì?
Chung Tú ở một bên nhịn không được nói: "Thánh Hoàng, người này là một cao nhân ẩn sĩ! Chỉ sợ ... thật là tiên nhân!"
"Cái gì? !"
Thánh Hoàng đặt mông đứng lên, mặt mũi đầy vẻ chấn kinh.
Hắn biết Hoàng Hậu sẽ không tùy ý nói ra lời này, nếu như nói ra vậy trên cơ bản chính là hoàn toàn chắc chắn.
"Phụ hoàng, vị cao nhân này rất lợi hại." Trong ánh mắt Lạc Thi Vũ mang theo vẻ sùng bái và ái mộ, không thể không kể lại lần đầu tiên nhìn thấy Lý Niệm Phàm và lần thứ hai nhìn thấy Lý Niệm Phàm ra.
"Cái này, cái này, cái này. . ."
Nghe Lạc Thi Vũ miêu tả, dù là Thánh Hoàng có tâm cảnh cao cũng không nhịn được mà đột nhiên biến sắc, trong lòng dậy sóng.
Người máy khí linh, dưa hấu có thể so với Linh quả, ăn ngon tới cực điểm, lại thêm thuận miệng là có thể lập tức nghĩ ra kế có thể giải trừ nguy cơ của Càn Long tiên triều...
Những thứ này tuyệt đối thủ đoạn mà chỉ tiên nhân mới có!
Nhân vật bực này, tám thành thật sự là tiên nhân rồi!
"Cao nhân ẩn cư gần thành! Không nghĩ ra cao nhân bực này lại ở ngay trong Càn Long tiên triều của ta, ta thế mà một mực không phát hiện ra." Mặt mũi Thánh Hoàng đầy vẻ sợ hãi mà than.
Trong lòng hắn có nhiều suy nghĩ hơn Lạc Thi Vũ nghĩ.
Cao nhân bực này am hiểu nhất là bố cục, bình thường đều có thể quấy động thiên hạ bằng đôi tay của mình.
Hắn có thể giải quyết nguy cơ của Càn Long tiên triều một cách tùy ý như vậy, vậy có phải đại biểu cho việc có thể thuận tay đẩy Càn Long tiên triều vào vực sâu vạn trượng hay không!
Thậm chí, hắn cũng không cần tự mình xuất thủ, chỉ cần đứng đằng sau bố cục là có thể đùa bỡn người trong thiên hạ như trong lòng bàn tay!
"Không thể đắc tội, tuyệt đối không thể đắc tội!" Mặt mũi Thánh Hoàng đầy vẻ sợ hãi, không ngừng nhấn mạnh, "Gặp được loại nhân vật này là một cơ duyên to lớn cũng là một mối nguy to lớn, nhất định phải nghĩ tất cả biện pháp mà lấy lòng."
Lạc Thi Vũ rất tán thành mà nói: "Phụ Hoàng, ta và mẫu hậu tự nhiên biết cái này, ở lúc lần đầu tiên ta gặp được cao nhân, ta đã tặng cho cao nhân ngọc bội hộ thân mà phụ hoàng tặng cho ta."
"Ngươi làm rất đúng!" Thánh Hoàng gật đầu tán thưởng, "Chắc chắn bởi vì thành ý mà ở lần đầu tiên gặp mặt cao nhân đã đả động tới cao nhân, thì lần thứ hai hắn mới bằng lòng chỉ điểm chúng ta."
"Tuy nhiên, chỉ là một cái ngọc bội thì quá bình thường, cao nhân cỡ vậy thì chắc chắn sẽ không để ý tới, nhất định phải thể hiện ra thành ý của chúng ta!"
Trong lòng Thánh Hoàng đã hạ một loại quyết đoán nào đó.
Chỉ có điều ở trước khi đi gặp cao nhân, hắn cần làm ra một số bố cục.
Quốc Sư và Thừa Tướng, lần này trẫm có cao nhân tương trợ, đối phó các ngươi còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?