Chương 151: Ồ, thật là thơm!
Đúng lúc này, vang lên một tiếng "Loảng xoảng".
Chỉ thấy Tiểu Bạch đẩy một đống máy tập thể hình đi tới.
Khí thế của nó so với ngày bình thường có khác biệt rất lớn, ngay cả giọng đều cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, "Tất cả đề đừng ồn ào nữa, nhà thể dục Tiểu Bạch đã online, vẫn là để ta tới thu xếp thì tốt hơn!"
Tiếng cãi vã lắng lại, thi nhau tò mò nhìn về phía Tiểu Bạch.
"Chúng ta phải tin tưởng vào khoa học, bởi vậy, phương pháp rèn luyện sức khỏe của khoa học bình thường đều có hiệu suất cao nhất!" Tiểu Bạch khẽ mở miệng, "Ta sẽ căn cứ vào thiên phú của bọn chúng để tiến hành sắp xếp hợp lý, dựa vào thân thể bọn chúng định ra kế hoạch huấn luyện, các ngươi ở một bên hỗ trợ ta là được rồi."
Dứt lời, nó nhìn về phía bốn con yêu quái, trong mắt tỏa ra ánh sáng, giống như đang tiến hành phân tích số liệu.
Tiểu hồ lý và ba con yêu quái còn lại đều xiết chặt trong lòng, như là học sinh tiểu học đang đối mặt vỡi lão sư, lấy tư thế nghiêm đứng vững, ngoan ngoãn tới mức như học sinh mắc phải sai sót gì đó.
Hắc Hùng tinh run rẩy nhìn vào hoàn cảnh xung quanh, lấy giọng nghẹn ngào run giọng nói: "Còn ... Còn xin các vị đại lão thương cho chúng ta."
...
Thanh Vân Cốc.
"Phốc phốc phốc!"
Bên trong nồi đất đã truyền tới tiếng sôi lục đục, hơi nước liên tục đập lên xuống đập vào nắp, tạo ra tiếng gõ.
Có một phàn hơi nước âm thầm mang theo mùi thơm của tay gấu tràn ra, lập tức chiếm lĩnh cả một khu vực nhỏ, để cái mũi của mọi người vốn đang phê pha có chút lười biếng bởi vì uống Khoái Nhạc thủy cũng phải động đậy, trong nháy mắt nhặt lại tinh thần, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào nồi đất.
Lý Niệm Phàm cười, lẩm bẩm nói: "Được rồi."
Sau đó, hắn lập tức mở nắp ra.
Xoạt!
Vào lúc này, bên tai mọi người giống như vang lên tiếng thủy triều vậy, mùi thơm thế mà phát ra âm thanh?
Tất cả mọi người không có thời gian để đi bận tâm, mà là bị nuốt sâu bởi hương thơm này.
Thơm quá!
Quá thơm!
Cố Tử Vũ ngây ngẩn cả người, hai tay của hắn cuối cùng ngừng bay lượn, bộp một cái từ trên không rung rơi xuống mặt đất, thuy nhiên hắn lại không cảm thấy đau chút nào mà là mặt mũi đầy vẻ đỡ đẫn nhìn vào trong nồi.
Nước canh trong đó đã trở nên đậm đặc lên, hiện ra vẻ đỏ thắm, nhìn thôi cũng đã làm cho cảm giác thèm ăn của người ta đề cao lên.
Ùng ục ục...
Nước canh bốc lên bọt khí, không ngừng nổi lên sau đó thì nổ tung ra, mùi thơm lượn lờ tràn ra ngoài, đánh thẳng tới sâu trong linh hồn mọi người.
"Cái này ... con gấu nhỏ và cá của ta làm sao có thể thơm như vậy?" Cố Tử Vũ chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong miệng vô số nước bọt đã được bài tiết ra, cục xương ở cổ họng lên xuống không ngừng.
Hắn khổ sở dời ánh mắt, sau đó nhấc chân chậm rãi lui về phía sau, một mực lùi lại tới một cái góc tường rồi ngồi xổm xuống, đáng thương, nhỏ yếu, bất lực.
Ta, Cố Tử Vũ cho dù có thèm chết mất, cũng tuyệt đối không ăn huynh đệ ta dù chỉ một miếng!
Các ngươi ai cũng đừng tới khuyên ta, để cho một mình ta rơi lệ là được rồi.
Những người khác tự nhiên không có rảnh để đi tới để ý hắn, mà là thi nhau dồn lực chú ý vào trong nồi.
Lửa tắt, nồi được bê ra khỏi bếp.
Lý Niệm Phàm đưa thìa vào trong nồi đất, hơi đảo một cái, có thể thấy rõ ràng, nước canh sền sệt dính ở trên thìa, lôi ra từng sợi tơ vô cùng mê người.
Khói mù cuồn cuộn.
Mùi thơm... Càng đậm.
Ba nữ đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nuốt vào một ngụm nước mắt, trong đôi mắt đẹp bây giờ chỉ có cái nồi, ngay cả bát đũa trong tay cũng đã chuẩn bị xong.
"Xùy —— "
Theo Lý Niệm Phàm hơi đảo một cái, tay gấu và cá chép lập tức được hắn múc từ trong nồi ra, để vào trong mâm.
Thẳng tới lúc này, thế mà vẫn duy trì tư thế tay gấu nắm cá, từ trên xuống dưới được phủ lên một lớp nước canh đậm đặc màu đỏ, nước canh nóng hổi, tỏa ra hơi nóng và mùi thơm, hoàn mỹ làm nổi bật lên hình dáng tay gấu và cá, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống lóe ra vầng sáng mê người.
Lý Niệm Phàm hài lòng nhìn vào tác phẩm của mình, cũng cầm bát đũa lên, không kịp chờ đợi nói: "Được rồi, bắt đầu ăn đi."
Ba nữ gật đầu liên tục, gần như ngay lập tức vươn đũa hướng về phía tay gấu.
Vừa mới chạm vào tay gấu, các nàng đã chấn động trong lòng.
Không nghĩ tới thịt ở tay gấu vậy mà mềm quá, khẽ đụng một cái đã đâm ra tạo thành một cái lỗ thủng, đũa trực tiếp xuyên vào bên trong, theo đũa hơi gắp một cái đã mở ra một vết rách.
Khoảng khắc tiếp theo như viên minh châu đầy bụi đã được rửa sạch trì, trong nháy mắt ánh sáng rực rỡ từ bên trong đó tràn lan ra ngoài, chói mắt lóa cả mắt.
"Cái này, cái này. . ."
Thật sự là quá đẹp, đệ không thể tưởng tượng!
Món ăn biết phát sáng!
Đây xem như là dị tượng mà thiên địa đưa tới sao?
Ba nữ lại nuốt xuống thêm một ngụm nước miếng nữa.
Vầng sáng sáng chói, phối hợp với mùi thơm nồng đậm đến để cho người ta trầm luân, gần như khiến người đắm chìm vào trong đó, không cách nào kiềm chế lại được.
Về phần Cố Tử Vũ trốn ở góc tường vụng tròm nhìn về nơi này, cũng hiện ra vẻ chấn động, từ từ lau nước mắt, bất chi bất giác chuyển biến thành lau nước bọt.
Từ chỗ lỗ hổng hơi xé ra kia, đột nhiên, miếng thịt ở tay gấu vốn đã mềm mại dễ dàng bị kẹp chặt mà không chút hồi hộp nào, hơn nữa bởi vì nước canh mà có chút trơn ướt, như thể là đứa bé bướng bỉnh, muốn từ đũa dãy giạu đào thoát vậy.
Ba nữ không thể không hiện ra vẻ nghiêm túc, chuyên tâm mà cẩn thận từng chút một.
Sau khi gắp thịt ở tay gấu tới trước mắt của mình, nội tâm của các nàng không thể không thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, còn may nửa đường không có rơi xuống a.
Sau đó, chính là không kịp chờ đợi mở ra đôi môi nhỏ, đưa thịt tay gấu vào trong miệng.
Lập tức, cảm giác cực hạn kèm theo lấy mùi thơm nồng đậm để thân thể mềm mại của các nàng chấn động, lộ ra vẻ say mê.
Khác với Khoái Nhạc thủy, Khoái Nhạc thủy là chất lòng sẽ mang tới cho người ta cảm giác được tưới nhuần, để cổ họng được thoải mái, mà thịt này thế mà làm cho người cảm nhận được càng nhiều hơn, nhất là đối với bụng của mình mà nói, sau khi nuốt xuống, nơi bụng có một cỗ cảm giác ấm áp bay lên, mang tới cho người ta cảm giác vô cùng thỏa mãn.
"Chẹp chẹp."
Ba nữ cùng nhau nhai nuốt, mỗi miếng thịt gấu đàn hồi và dai dai, ở bên trong miệng của các nàng nhảy lên một chút, mang lại cho các nàng một cảm nhận không giống nhau.
Ăn ngon, ăn quá ngon!
Các nàng quên hết tất cả, đôi đãu trong tay không ngừng đi đi lại lại giữa nồi và miệng, trong đầu ngoài ăn ra thì chẳng còn nghĩ ra được thứ gì khác nữa.
Cố Tử Vũ ngồi ở trong góc tường, run lẩy bẩy.
Không phải bởi vì sợ hãi, mà là đang cố gắng kiềm chế mình khỏi cơn thèm.
Bốn nữ nhân các ngươi quả thực đủ thẳng thắn, ăn cơm có thể không chẹp chẹp được không!??
Cái này cũng xem như xong, thi thoảng phát ra một vài tiếng rên rỉ là có ý gì? Tới cao trào rồi sao?
Hình tượng thục nữ của các ngươi đâu? Vẻ đoan trang của các ngươi đâu? Chẳng lẽ muốn nhân lúc này quyến rũ cao nhân sao?
Không muốn mặt a!
Ô ô ô, ta nhịn tới đủ vất vả rồi, các ngươi thế mà còn nhẫm tâm tới tra tấn ta như vậy, con mẹ nó thật là quá mức, không được, nhưng ta thèm sắp chết rồi!
Cuối cùng, hắn cũng không nhịn nổi nữa, tàn nhẫn đứng dậy đi nhanh về phía nơi này.
Còn vừa đi vừa an ủi trong lòng mình, "Ta không ăn thịt, ta chỉ uống một chút canh, như vậy không tính là ăn thịt huynh đệ ta đi."
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cầm lấy đũa, thoáng chấm vào một chút nước canh như lụa đỏ, nhanh chóng há mồm ra rồi mút vào.
Lập tức mùi thơm của thịt tay gấu tràn ngập trong miệng, hương vị này để hắn muốn ngừng mà không được, linh hồn gần như run rẩy.
"Quá ngon, ăn quá ngon a!"
Hắn trợn tròn mắt lên, nhịn không được mút chặt lấy cái đũa của mình, hận không thể ngay cả đũa cũng ăn hết luôn.
Ngôn ngữ đã không cách nào biểu đạt ra loại thơm ngon mỹ vị này, thứ biểu đạt duy nhất thì chỉ có hành động.
Hắn vội vàng gắp lên một miệng thịt to nhét vào trong miệng vừa nhai vừa lẩm bẩm, "Ô ô ô, gấu nhỏ, cá nhỏ, tha thứ cho ta a, ta thật không biết các ngươi lại có thể ăn ngon tới như vậy, đúng còn rất là thơm a..."