Chương 152: Liễu gia ở Bắc cảnh, một đêm trước khi bị diệt môn!
Chẳng mấy chốc, tay gấu và cá chép đã bị tiêu diệt sạch sành sanh.
Mọi người dừng đũa, chỉ còn lại Cố Tử Vũ còn đang điên cuồng liếm láp nước canh, một tay còn cầm còn sót lại khung xương cá của huynh đệ hắn, chuẩn bị liếm sạch sẽ nó.
"Ăn ngon, ăn quá ngon! Đây tuyệt đối là bữa ăn ngon nhất mà ta từ trước tới nay được ăn."
"Đây mới là cuộc sống, được ăn một bữa thì còn cầu mong gì a."
"Món ngon của Tiên gia! Thành tiên cũng không đổi!"
Ăn uống no đủ, bốn nữ đều thỏa mãn sờ lên bụng của mình, kìm lòng không được mà nhắm mắt lại, miệng chẹp chẹp một chút, một vẻ còn dư vị.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Ở nơi trước kia ta sống, tay gấu, báo thai, môi tinh tinh, gan Long, tủy Phượng, đuôi cá chép, ve sầu các loại thế nhưng là được đặt song song xưng là 'Bát Trân', hương vị tự nhiên không kém được."
Hắn chỉ thuận miệng nói, nhưng người nói vô tâm, người nghe lại có ý.
Tâm trạng của Cố Tử Dao và những người khác đều cuồng loạn lên chỉ trong nháy mắt, huyết dịch toàn thân gần như đều ngưng đọng, tê cả da đầu.
Gan Long, tủy Phượng?
Thật sự là búa bổ, nơi cao nhân sống trước kia chắc chắn là Tiên giới không thể nghi ngờ, hơn nữa tuyệt không phải Tiên giới bình thường, bằng không làm sao có thể định nghĩa gan Long, tủy Phượng trở thành một món ăn?
Sau đó, bọn họ không thể không nhớ tới Tây Du ký.
Trong Thiên Cung, ở lúc cửa hành tiệc Bàn đào, không phải có gan Long tủy Phượng làm đồ ăn sao?
Đại lão, đúng là đại lão a!
Khoan đã!
Lý công tử nói với chúng ta những lời này là có ý tứ gì?
Trong lòng mọi người khẽ động, trong đôi mắt lập tức lóe ra vẻ kích động, tim đập rộn lên, gần như sắp chạm tới.
Lý công tử nói như vậy, ý đó có phải là chỉ cần chúng ta đi theo hắn làm việc tốt, sau này cũng có cơ hội ăn vào gan Long tủy Phượng hay không?
Tê ——
Huyết dịch của các nàng lập tức cuộn trào lên, gần như muốn ngạt thở mà tạ thế.
Không được nghĩ, bình tĩnh, phải bình tĩnh, nghĩ tới sẽ kích động tới ngất đi mất.
Sau đó, mọi người nghỉ ngơi một lúc, Cố Tử Dao lại dẫn Lý Niệm Phàm đi dạo một vòng những nơi khác của Thanh Vân cốc, lãnh hội phong tục địa phương trong cốc, thậm chí thấy được hình tượng đông đảo đệ tử tu luyện để nhận biết của Lý Niệm Phàm đối với người tu tiên tăng mạnh.
Bất tri bất giác, sắc trời đã ảm đạm xuống.
Nội tâm của Cố Tử Dao thấp thỏm, vô cùng chờ mong nhỏ giọng hỏi: "Lý công tử, trong cốc có nhiều nơi để nghỉ ngơi, không bằng ở lại ngay chỗ này chứ?"
Lý Niệm Phàm trầm ngâm, "Cái này ... Như vậy có quấy rầy quá hay không?"
Bên trong Thanh Vân cốc có hoàn cảnh tươi đẹp, còn có một đám người tu tiên thân thiên, không chỉ lễ phép, nói chuyện lại êm tai, nữ đệ tử còn rất xinh đẹp, còn có thể tiết kiệm một khoản phí ăn ở, đủ loại như vậy, quả thật để Lý Niệm Phàm động tâm.
Trong lòng Cố Tử Dao lập tức mừng rỡ, vội vàng nói: "Không quấy rầy, tuyệt không quấy rầy, phòng chúng ta đã chuẩn bị tốt cho công tử, cứ việc vào ở là được rồi."
"Vậy, vậy Lý mỗ từ chối thì bất kính, làm phiền rồi!" Lý Niệm Phàm cười nói, thật đúng là tiểu cô nương nhiệt tình.
Chẳng mấy chốc, Cố Tử Dao đã dàn xếp xong cho Lý Niệm Phàm ở lại, chỗ ở ngay tại cung điện cách đó không xa, là một cái đình viện, xung quanh cỏ xanh như tấm đệm, hương hoa như biển, nước chạy róc rách, quả thực là một chỗ ở tuyệt với tình thơ ý họa.
Theo một tia nắng mặt trời cuối cùng khuất núi, tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót cũng từ từ bình ổn lại, màn đêm như là màn che bao phủ xuống, ánh trăng màu bạc theo đó mà chiếu xuống.
Thi thoảng có cú mèo bay qua bay lại, rơi vào đầu cành dẫn tới lá cây chập chờn, bóng đêm càng thâm trầm hơn.
"Kẹt kẹt."
Tiếng mở cửa nhỏ xíu vang lên, Đát Kỷ một thân váy trắng từ trong phòng đi ra, quan sát ánh trăng trong sáng trên bầu trời, sau đó như là Tiên tử Nguyệt cung chậm rãi theo gió mà lên.
Chủ nhân, chuyện ngươi muốn làm, Đát Kỷ nhất định phải bảo đảm được hoàn mỹ!
Tốc độc ủa nàng rất nhanh, thân hình phiêu hốt, trong nháy mắt biến mất vào bóng đêm.
Thế giới tu tiên, ở địa vực phương Bắc, được xưng là Bắc cảnh.
So với Nam cảnh, Bắc cảnh hướng về nơ cằn cỗi, tài nguyên tu luyện có hạn, hơn nữa Bắc cảnh được mấy gia tộc lớn quản lý, tài nguyên bị những gia tộc lớn này chiếm độc quyền, càng làm tăng thêm sự chênh lệch giữa giàu và nghèo, những môn phái nhỏ và tán tu đều sống ở trong cảnh bị bóc lột, mà bên trong các gia tộc lớn thì lấy Liễu gia là to đầu nhất.
Bởi vì Liễu gia ... từng ra tiên!
Mà ở đoạn thời gian gần đây, Liễu gia lại không ngừng làm những động tác lớn, không biết xảy ra chuyện gì, dường như toàn bộ Liễu gia đều rơi vào một loại tình trạng khẩn trương không hiểu, rất nhiều người tu tiên của Liễu gia đều được triệu hồi về, xem như đêm khuya, trên bầu trời của Liễu gia cũng thường xuyên có người tu tiên tuần tra giám sát, cũng không biết đến cùng là đang chuẩn bị làm cái gì.
Hành vi như thế tự nhiên dẫn tới sự chú ý của toàn bộ Bắc cảnh, gần Liễu gia, đã có rất nhiều người tu tiên bao quanh, bóng người lắc lư, tìm hiểu tin tức tình báo.
Hẳn là sẽ không có người ngốc tới đắc tội Liễu gia, hưng sư động chúng như vậy, rất có thể là xuất hiện cơ duyên gì, Liễu gia đang vì thế mà làm chuẩn bị.
Liễu gia chiếm diện tích cực lớn, có rất nhiều tòa nhà, bên trong tòa nhà trung tâm nhất vẫn đèn đuốc sáng trưng lên.
Một lão giả mặc áo bào đen ngồi ở trên cùng của đại điện, hốc mắt lõm sâu, trong đôi mắt lóe lên tia sáng cực kỳ sắc bén, để cho người ta căn bản không dám đối mặt, một cỗ khí tức ngoan lệ uy nghiêm tản ra từ trên người hắn, để bầu không khí bên trong đại điện hạ xuống tới mức như đóng băng.
Giọng nói khàn khàn từ trong miệng của hắn truyền ra ngoài, "Còn chưa có tin tức của Như Sinh sao?"
Một lão giả kiên trì tiến lên, giọng nói run rẩy nói: "Bẩm gia chủ, trước mắt còn không có, chỉ là sinh mệnh ngọc bài của Đại hộ pháp và Nhị hộ pháp đều đã nát."
Ầm!
Một cỗ khí thế cuồng bạo tới cực điểm tỏa ra từ trên người lão giả, gió lớn quét sạch toàn bộ đại điện phát ra têngs long khiếu hổ gầm, tất cả bàn xung quanh đều bị đao gió quấy thành bột mịn!
"Đến cùng là ai, dám can đảm ra tay với Liễu gia ta?!"
Lời nói tức giận từ trong miệng của hắn gào thét mà ra, để hai mắt của hắn đỏ ngầu lên, như lão hổ phát cuồng muốn nhắm người mà nuốt, ánh mắt của hắn đảo qua trên thân mỗi một người trong đại điện, "Phế vật, đều là một đám phế vật! Tra cho ta, không tiếc bất cứ giá nào, triệu tập nhân thủ, theo ta thẳng hướng Thanh Vân cốc!"
Mọi người thở mạnh cũng không dám, trong lòng không thể không có chút đồng cảm với người đó.
Thật sự không biết sống chết a.
Gia chủ nổi giận như vậy, người kia bất kể là ai, tuyệt đối sẽ sống không bằng chết, bị rút hồn luyện phách cũng xem như may mắn.
Xem ra không bao lâu nữa, thế giới tu tiên chắc chắn sẽ phải nhấc lên một cơn gió tanh mưa máu.
Đúng lúc này, một tên đệ tử trẻ tuổi tiến lên, mở miệng nói: "Bẩm gia chủ, chuyện ngài để cho ta ra ngoài tra đã có chút đầu mối, dường như quả thực có một cơ duyên to lớn."
Thần sắc lão giả áo bào đen khé động, mở miệng nói: "Ồ? Mau nói ra nghe một chút."
"Đứa bé gái kia dường như là một người đồ đệ mà Kim Liên môn mới thu ở Càn Long tiên triều, ở Kim Liên môn có địa vị cực kỳ siêu nhiên, tuy nhiên kỳ quái là, linh căn nàng ta rõ ràng chỉ là hạ phẩm, tốc độ tu luyện lại kinh người tới lạ thường, một đoạn thời gian trước mới chỉ có thực lực Trúc Cơ thế mà vượt cấp phản sát tu sĩ nửa bước Kim Đan, đưa tới chấn kinh toàn bộ Bắc cảnh."
Dừng một chút, đệ tử đó tiếp tục nói: "Trải qua đệ tử nghe ngóng từ nhiều phía, phát hiện đứa bé gái đó có lai lịch rất thần bí, mà ở lúc Kim Liên môn thu nàng làm đồ, hình như xuất hiện một nam tử thần bí, cho nàng ta một bộ..."
Giọng nói của hắn dần dần trở nên ngưng trọng, thậm chí bởi vì kích động mà run nhè nhẹ, "Nghe nói là ... bộ tự thiếp đó ẩn chứa đạo vận vô biên, rất có thể là bảo vật của Tiên gia!"