Chương 156: Thọc thiên thủng một cái lỗ
Đây là một lão giả mặc trường bào màu trắng, thân hình có hơi còng xuống.
Tóc hắn bạc phơ, làn da trên mặt hiện đầy nếp nhăn, trông dáng vẻ như một người yếu đuối vậy.
Nhưng bên trong mắt hắn hiện lên tia sáng lập lòe, quanh thân càng là có khí thế kinh khủng tới cực điểm tản ra, chỉ là uy áp cũng đủ để cho người mất đi ý định phản kháng.
Thế này sao lại là một lão giả mà là tồn tại vô cùng khủng bố a!
Tất cả mọi người ở xung quanh đây đều kìm lòng không được mà nín thể, mở to con mắt của mình tới lớn nhất nhìn vào lão giả này, đầu óc trống rỗng, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Cái này. . .
Liễu gia thật gọi được lão tổ của bọn họ rồi?
Tiên nhân! Đây chính là tiên nhân a!
"Tiên nhân sao?"
Trong rừng cây, đứa bé gái âm thầm đánh giá một phen, không thể không thầm nói: "Cảm giác còn không có lợi hại như tiên nhân lần trước bộ tự thiếp của ta huyễn hóa ra, hơn nữa, dáng dấp tiên nhân này xấu quá."
Liễu Tinh Hà nhìn vào lão giả, cũng cảm thấy khó có thể tin, bị cái kinh hỉ to lớn này nện cho choáng váng, toàn thân run rẩy kịch liệt, than thở khóc lóc nói: "Lão tổ!"
Chỉ đưa mắt nhìn, hắn đã xác định, người này cùng chân dung lão tổ treo trong từ đường của Liễu gia giống nhau như đúc!
Lão tổ Liễu gia khẽ chau mày, trong đôi mắt giống như cũng hiện ra một chút kinh ngạc, ánh mắt hơi quét qua Liễu gia, sau đó than nhẹ một tiếng: "Không ngoài dự liệu, thế giới phàm tục thế mà lại lưu lạc tới mức này, và bây giờ hậu bối của Liễu gia ta thế mà ngay cả một tên tu sĩ Độ Kiếp cũng không có nổi."
Liễu Tinh Hà một mặt xấu hổ, mở miệng nói: "Tinh Hà thẹn với lão tổ."
"Đây klhông phải là lỗi của ngươi, con đường tiên phàm bị cắt đứt, thế giới phàm tục suy bại vốn là chuyện nằm trong dự liệu."
Lão tổ Liễu gia lạnh nhạt mà nói, sau đó thoáng có chút ngạc nhiên nói: 'Ngày nay có một hố sâu ngăn cách giữa tiên phàm, ngươi là thông qua loại phương pháp nào mà gọi ta?"
"Ta?"
Liễu Tinh Hà một mặt mờ mịt, sau đó nói: "Ta chỉ là ở trong tuyệt vọng, bất đắc dĩ cống hiện ra toàn bộ tu vi của bản thân, lúc này mới kêu gọi được lão tổ tới."
"Dưới tình hình chung của thế giới phàm tục hôm nay, chỉ dựa vào toàn bộ tu vi của ngươi là có thể gọi được ta? Không có khả năng!"
Lão tổ Liễu gia không ngừng lắc đầu, nghi ngờ hỏi: "Gần đây thế giới phàm tục có chuyện lớn nào xảy ra hay không?"
Liễu Tinh Hà suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Cũng không có bất kỳ tin tức nào."
"Thôi được." Lão tổ Liễu gia không suy nghĩ thêm nữa, mà là mở miệng nói: "Ngươi nói Liễu ra rơi vào tuyệt cảnh?"
Liễu Tinh Hà lập tức chấn động toàn thân, ánh mắt lộ ra vẻ cừu hận, "Bẩm lão tổ, Liễu gia bị Thanh Vân cốc, Lâm Tiên đạo cung và Càn Long tiên triều vây công, nguy cơ sớm tối!"
Lão tổ Liễu gia lúc này mới đưa ánh mắt rơi vào trên người Cố Trường Thanh và mấy người.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, giống như một cú đánh xuyên không, khiến tâm thần đám người Cố Trường Thanh phải rung động, ầm ầm rung động bên tai, đạo tâm thiếu chút nữa thì trực tiếp sụp đổ!
"Phốc!"
Không cần biết là Cố Trường Thanh hay là Chu Đại Thành, sáu người đều cảm thấy ngòn ngọt ở cổ họng rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Trên mặt của bọn hắn đều hiện ra vẻ ngạc nhiên, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn!
Quá mạnh!
Tiên nhân hoá ra mạnh như vậy!
Cái này còn chỉ là một đạo tàn ảnh a!
Bởi vì người tu tiên trở thành tiên nhân, cơ bản đều là trực tiếp phi thăng, cộng thêm thế giới tu tiên trong mấy ngàn năm qua đều không có người trở thành tiên, bởi vậy mặc dù biết tiên nhân lợi hại nhưng lợi hại cụ thể cỡ nào thì không có ai có thể nói rõ.
Lần này, là cảm nhận được một cách trực tiếp.
Con kiến hôi!
Người tu tiên so với tiên nhân mà nói thì chính là con kiến hôi!
"Ha ha ha, Cố Trường Thanh, ta nói rồi, Liễu gia không phải dễ lấn như vậy!"
Liễu Tinh Hà cười ha ha, tuy rằng tu vi hắn mất hết, nhưng lại vô cùng đắc ý, khuôn mặt dữ tợn mà nói: "Hôm nay ta muốn tất cả các ngươi chết ở chỗ này! Còn có cao nhân bên trong miệng của các ngươi kia? Hắn bây giờ người ở nơi nào? Các ngươi không phải cảm thấy hắn lợi hại hơn so với tổ tiên của ta sao? Gọi hắn đi ra a?"
Lão tổ Liễu gia nhíu mày, "Ồ? Người đằng sau bọn họ? Là ai?"
"Nghe nói là một vị cao nhân cũng không biết là thật hay giả." Liễu Tinh Hà mỉm cười, mặt lộ vẻ khinh thường nói: "Đoán chừng thấy lão tổ buông xuống, sớm đã dọa đến tè ra quần chạy trối chết rồi."
Lão tổ Liễu gia khe khẽ thở dài, "Đáng tiếc, bằng không nhục Liễu gia ta, người này ta chắc chắn phải giết."
Cố Trường Thanh hít sâu một hơi, vội vàng làm lắng động lại sự bất an và linh lực quay cuồng của chính mình, mở miệng nói: "Liễu tiền bối, chúng ta đúng là tuân theo yêu cầu của một vị cao nhân tới đây."
Dừng một chút, hắn cắn răng một cái, nhắm mắt nói: "Hơn nữa, người này ... chỉ sợ không phải Liễu tiền bối là có thể đắc tội nổi."
"Ừm?"
Lão tổ Liễu gia đầu tiên là sững sờ, sau đó thì ngửa mặt lên trời cười dài, phát ra từng tiếng cười điên cuồng, gần như khiến không trung chấn động, tạo ra cuồng phong thổi tới rừng cây xung quanh đây tới bay phất phới, không trung càng là có tiếng sấm sét vang lên.
"Buồn cười, quá buồn cười a!"
Lão tổ Liễu gia lắc đầu không ngừng, châm chọc nói: "Không biết gì, quá không biết gì! Sự cường đại của ta, ngươi căn bản không tưởng tượng nổi!"
Liễu Tinh Hà cũng bị chọc cười, "Cố Trường Thanh, ta thật không nghĩ tới, lão tổ ta tự mình buông xuống, ngươi thế mà còn có thể nói ra những lời này, cũng không sợ bị người cười tới rơi cả răng hàm sao?"
"Ta không thể đắc tội? Chỉ là thế giới tu tiên này có tồn tại mà ta không thể đắc tội sao? Các ngươi đến tột cùng là trải qua cái gì mới có thể nói ra lời nói không có não như vậy?"
Lão tổ Liễu gia tuy rằng đang cười, trong đôi mắt lại hiện lên vẻ sắc bén, cảm giác như nhận lấy sỉ nhục, giọng nói đổi chiều, lạnh lùng nói: "Ta thấy các ngươi là sợ tới choáng váng rồi! Không bằng ta giúp các ngươi được giải thoát đi!"
Vừa dứt lời, hắn hơi đưa tay, chỉ về phía mọi người một chỉ.
Lập tức, thiên địa đổi màu.
"Rống!"
Gió lớn phát ra như dã thú gào thét, gió lốc dày đặc tới cực hạn ầm vang mà lên, trong nháy mắt mây trên bầu trời lập tức bị thổi bay không còn tăm hơi, gió vô hình vô chất thế mà ngưng tụ thành một cái đầu Long màu xanh, lắc lư trên không trung lao về phía đám người Cố Trường Thanh.
Đầu Long này quá lớn quá đẹp, gần như che khuất bầu trời, há to miệng ra muốn nuốt hết mọi người vào.
Cảnh tượng này thực sự là kinh khủng quá mức, đến mức trong hư không đều truyền tới tiếng chấn động, để cho người ta tê cả da đầu.
Cố Trường Thanh và năm người còn lại đều thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, trong đôi mắt lóe ra vẻ tuyệt vọng.
Không nói đầu Long kia, chỉ là gió lốc mà đầu Long này thổi ra cũng đã khiến bọn hắn cần dùng hết toàn lực để ngăn cản, Thiên Viêm kỳ và Thiên Tâm đàn bảo vệ mọi người, run rẩy kịch liệt, hiển nhiên đã đạt tới cực hạn.
"Ngụy Tiên khí sao?" Lão tổ Liễu gia thuận tay túm một cái, Thiên Viêm kỳ và Thiên Tâm đàn trong nháy mắt ẩm đạm không ánh sáng, rơi vào trên mặt đất: "Các ngươi chết rồi, tất cả ngụy Tiên khí này đều thuộc về Liễu gia."
Ngay sau đó, đầu Long ầm vang mà rơi xuống!
Tuy nhiên, một đạo ánh sáng nhạt đột nhiên hiển hiện lên, bao phủ lại đám người Cố Trường Thanh, đầu Long màu xanh vừa mới chạm vào ánh sáng nhạt kia, giống như thể lấy trứng chọi đá, trong nháy mắt tán loạn đi.
"Đây, đây là..."
Không nói những người khác, mấy người Cố Trường Thanh cũng đều ngây ngẩn cả người.
Đã thấy, nơi ngực của Chu Đại Thành, ánh sáng nhạt kia càng ngày càng sáng, một bộ Tự thiếp chậm rãi trôi nổi mà ra, đứng ngang trước mặt bọn họ, sau đó chậm rãi mở ra.
"Tự thiếp, là bộ Tự thiếp kia!" Hô hấp của Lạc Hoàng dồn dập lên, kích động tới hai mắt đỏ ngầu, nhịn không được cười to nói: "Có bộ Tự thiếp này ở đây, chúng ta nói không chừng thật không phải sợ hãi tiên nhân!"
Hắn nhưng là tận mắt chứng kiến bộ Tự thiếp mà Lý Niệm Phàm vẽ ra hiển hóa ra, trong đó ẩn chứa lực lượng tuyệt đối không thua tiên nhân!
Lúc này bộ Tự thiếp kia đã mở ra hoàn toàn.
"Mười bước giết một người,
Không đi xa ngàn dặm!
Xong việc rũ áo ra đi,
Ẩn kín thân thế cùng danh tiếng!"
Bốn dòng chữ thật đơn giản lại tỏa ra ánh hào quang màu đỏ thắm, sát ý ngập trời từ trong đó phun ra ngoài, gần như ngưng thành thực chất, không biết có phải là ảo giác hay không, cả bầu trời dường như đã biến thành màu đỏ!
"Ừm? Thế giới phàm tục còn có bảo bối bực này?" Ánh mắt lão tổ Liễu gia ngưng tụ lại thế mà sinh ra một loại cảm giác tim đập nhanh.
Sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào bộ tự thiếp kia, giơ tay với về thanh trường kiếm kia, khí thế cả người lại cất cao lần nữa, cầm trường kiếm trong tay, đột nhiên chém xuống bộ Tự thiếp!
Tiên nhân dùng Tiên khí!
Uy lực cùng trước đó lại không thể so sánh nổi, một kiếm này giống như có thể bổ ra tinh hà!
Trên bộ Tự thiếp, ánh sáng đỏ đã bắt đầu tràn ra khỏi nó, ngưng tụ thành một sợi chỉ đỏ, sát khí cơ hồ lan tràn đầy trời.
Những sợi chỉ màu đỏ kia giống như có sinh mệnh, quấn quanh hai bên hướng về trường kiếm mà đi!
"Phốc!"
Theo một tiếng vang nhỏ, trường kiếm kia lại giống như là đậu phụ, bị sợi chỉ màu đỏ kia cắt chém một cách dễ dàng, sau đó, tốc độ của sợi chỉ kia không có giảm, trong nháy mắt đã tới trước mặt lão tổ Liễu gia, chỉ cần chạm nhẹ một cái, bóng mờ của lão tổ Liễu gia ngay cả hừ một cái cũng không kịp, lập tức biến thành một cơn gió thoảng qua, tiêu tán vào hư không.
Tất cả những gì vừa xảy ra, chỉ xảy ra ở trong chớp mắt, không có bao nhiêu tiếng vang, càng không có thanh thế lớn cỡ nào, thậm chí tất cả mọi người còn chưa tỉnh táo lại thì mọi chuyện đã kết thúc.
Một màn vừa rồi kia chiếu lại không ngừng trong đầu, để cho da đầu của người ta gần như muốn nổ tung.
Tình huống như thế nào?
Quá kinh khủng!
Quá hung tàn!
Tàn ảnh của tiên nhân cứ như vậy bị một bộ tự thiếp diệt đi mất?!
Lúc mọi người ở đây vẫn còn trong trạng thái mộng bức, bên trên hư không truyền tới một giọng nói tức hổn hển, "Đến cùng là ai? Dám can đảm hủy đi ảnh lưu niệm của ta ở thế giới phàm trần, chờ đó cho ta, ta và ngươi không đội trời chung, nếum dám động Liễu gia ta, ta chắc chắn sẽ không chết không thôi với ngươi!"
Tiên nhân lưu âm, vang vọng ầm ầm không ngừng ở trong không trung.
Tuy nhiên, bộ tựu thiếp vốn xem như yên tĩnh lúc này lại giống như nhận lấy kích động, nó chủ động bay vào không trung, sau khi lơ lửng trên bầu trời một lúc, thế mà toát ra một loại cảm xúc tức giận.
Dường như những lời vừa rồi của lão tổ Liễu gia đã làm nó tức giận.
Ngay sau đó, ánh sáng đỏ nồng đậm tới cực điểm, gần như muốn phóng lên trời cao.
"Tê lạp!"
Theo một tiếng vang giòn tan, bộ Tự thiếp thế mà trực tiếp chủ động xé chính mình thành từng mảnh nhỏ, tại chỗ ngưng tụ ra một cái bóng mờ hình kiếm màu đỏ như máu.
Thiên địa, ở vào lúc này giống như rơi vào đứng im, một cỗ khí tức tỏa ra sát khí tức cực điểm càn quét mà ra, để mọi người thở mạnh cũng không dám, lông tơ toàn thân không tự chủ được mà đều dựng đứng lên, phát lạnh khắp cả người.
Trường kiếm màu đỏ ngòm chỉ thiên, sau đó thẳng tắp bắn vọt mà ra!
Trong hư không giống như truyền ra một giọng nói lạnh lùng, "Dám can đảm tinh tướng ở trước mặt ta, chân trời góc biển, giết không tha!"
Ngay sau đó ....
"Ầm ầm!"
Thiên địa ầm vang, đinh tai nhức óc
Có một thứ ánh sáng kỳ lạ và mờ ảo từ trên trời rơi xuống.
Giương mắt nhìn lên, thế mà có một cái lỗ thủng rất lớn xuất hiện ở trên bầu trời!
Một kiếm này ... Thọc thiên thủng một cái lỗ?!