Chương 155: Tiên nhân hạ phàm!
Ào ào ào!
Trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ bùng lên, bầu trời vốn rơi vào bóng tối được chiếu sáng lên giống như ban ngày.
Nhìn từ đằng xa, có thể thấy được giữa không trung, giống như thiên hà mênh mông, ánh sáng vô tận biến hóa điên cuồng ở trên đó.
Linh lực như nước thủy triều!
Ánh lửa ngập trời, kiếm khí trùng thiên, đao gió đầy trời còn có tiếng đàn ùn ùn kéo đến kia!
Thật có thể nói là hoa lệ tới cực hạn!
Xem như ở phạm vị vạn dặm bên ngoài cũng có thể cảm nhận được trong đó ẩn chứa sự khủng bố tới cỡ nào, để cho người ta tê cả da đầu, không dám nhìn thẳng.
"Phốc!"
Sắc mặt Liễu Tinh Hà ửng đỏ lên, cuối cùng nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Tay hắn cầm trường kiếm, mỗi một kiếm vung ra, có thể trảm đứt vạn vật trong thế giới tu tiên, hơn nữa dẫn phát ra gió bão khiến thiên địa đổi màu, nhật nguyệt không ánh sáng.
Xem như hỏa diễm cũng sẽ bị đánh tan!
Nhưng là, hỏa diễm bao quanh Liễu gia giống như là vô cùng vô tận không ngừng đều từ bên trong Thiên Viêm kỳ mà phun ra ngoài, mỗi lần bị đánh mở ra một cái lỗ hổng thì lập tức bổ sung lại ngay.
Hơn nữa, hỏa diễm này vượt xa hỏa diễm của Nguyên Anh, là Thiên Viêm, có tính chất đặc biệt thiêu tất cả vạn vật, tuy là khắc tinh của ma vật nhưng đối với người tu tiên mà nói thì cũng là tồn tại để cho người ta kinh hãi.
Được hỏa diễm này bao quanh, đại trận của Liễu gia đã rơi vào thế tràn ngập nguy hiểm, đông đảo đệ tử của Liễu gia đã mồ hôi đầy người, nóng quá bất tỉnh đi, còn có một số thì đạo tâm sụp đổ, dọa tới tìm đường chạy trốn khỏi Liễu gia, vẫn chưa cạm tới hỏa diễm kia thì đã biến thành hơi nước tiêu tán trong thế gian.
"Thật đúng là ngu xuẩn!" Nhìn thấy cảnh tượng này, Liễu Tinh Hà không thể không thầm mắng, trên mặt hiện ra lửa giận ngập trời.
Đúng lúc này, một tiếng đàn đột nhiên truyền vào trong tai của hắn, khiến toàn thân hắn run lên, não hảo trong nháy mắt trống rỗng.
Cũng may chỉ là mất một một lát thì tỉnh ngộ lại.
Nhưng là có Hỏa Long phá vỡ lồng ánh sáng bảo vệ Liễu gia ra một đường vết rách, quét vào bên trong, bên trong Liễu gia mấy cái phòng ốc ngay cả vết tích đều không có để lại.
Liễu Tinh Hà trầm mặt, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén như lợi kiếm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chu Đại Thành!"
Hoá ra, những đệ tử kia đạo tâm bị sụp đổ không phải bởi vì sợ hãi mà là nhận lấy sự ảnh hưởng từ tiếng đàn!
Cố Trường Thanh còn có thêm Chu Đại Thành, hơn nữa trong tay của hai người đều nắm giữ Tiên khí, phối hợp với nhau, Liễu gia căn bản không có khả năng chống đỡ được, hủy diệt chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Liễu Tinh Hà phun huyết dịch trong miệng ra vào trên trường kiếm, sau đó quyét ngang một vòng, kiếm quang hò hết đầy trời, gia cố lồng ánh sáng của của Liễu gia, ngưng giọng thét lớn: "Cố Trường Thanh, Chu Đại Thành, Liễu gia ta đến cùng đắc tội người nào, đáng giá các ngươi làm như thế?!"
Cố Trường Thanh lạnh nhạt nói: "Đắc tội một người mà ngươi nghĩ cũng không dám nghĩ, không nên vùng vẫy, chỉ trách, Liễu gia các ngươi thật sự là ương ngạnh thành quen! Nhớ kỹ sau này đầu thai phải khiêm tốn thân thiện một chút, có một số người là không thể đắc tội!"
"Hắn đến cùng là ai? Ta nguyện ý tự mình tới nhà bồi tội!" Liễu Tinh Hà vội vàng mở miệng nói.
Chu Đại Thành khinh thường cười một tiếng, "Đến nhà bồi tội? Ngươi xứng sao?"
Hơi thở Liễu Tinh Hà bị kiềm hãm, tức hổn hển mà nói: "Đứa con đã chết kia của ta, ta hứa sẽ không báo thù! Chẳng lẽ như vậy còn không chịu dừng tay, cần phải diệt cả nhà Liễu gia ta sao?"
"Ha ha, nói diệt cả nhà ngươi thì diệt cả nhà ngươi!" Hai tay Chu Đại Thành đánh đàn, tiếng đàn càng gấp rút hơn, khí sát phạt hiện lên, khí thế đột nhiên cất cao tới đỉnh điểm.
Khúc đàn lại chuyển biến thành Thập Diện Mai Phục!
Xuy xuy xuy!
Lồng ánh sáng của Liễu gia lập tức nứt ra từng vết từng vết một, sau đó vị vạch ra từng lỗ hổng, hỏa diễm giống như thủy triều, theo lỗ hỗng mãnh liệt mà lao xuống, lập tức toàn bộ Liễu gia trở thành biển lửa!
"A a a!"
Hai mắt Liễu Tinh Hà đỏ bừng lên, muốn rách cả mí mắt, phát ra tiếng gầm thét vang trời, sợi tóc bay theo gió, da đầu gần như muốn nổ tung, bên trong đôi mắt của hắn đã lóe ra vẻ điên cuồng và hận ý khắc cốt!
"Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!"
"Lão tổ, ngươi mở mắt nhìn xem a, Liễu gia bị người ức hiếp! Liễu gia sắp diệt!"
Hắn khàn cả giọng la lên, bên trong miệng 'Phốc' một ngụm máu tươi lớn phun ra ngoài, đôi mắt hắn trong nháy mắt ảm đạm đi, trong một cái nháy mắt giống như đã già đi trăm tuổi vậy, hắn hướng về phía từ đường dưới mặt đất, ngưng âm cao giọng nói: "Con cháu Liễu gia Liễu Tinh Hà, nguyện ý kính dâng toàn bộ tu vi của bản thân mời lão tổ buông xuống!"
Chu Đại Thành không thể không mở miệng nói: "Liễu Tinh Hà, ngươi tức tới choáng váng rồi đi, con đường tiên phàm đã bị cắt đứt, phàm nhân không thành tiên được, tiên nhân cũng không hạ xuống phàm trần được! Đừng nói kính dâng toàn bộ tu vi, xem như dựng toàn bộ Liễu gia vào thì cũng vô dụng!"
Ở bên cạnh, Cố Trường Thanh thì nhíu mày, trên mặt hiện lên một chút bất an, lúc này, quả tim của hắn đột nhiên đập nhanh hơn.
Đồng thời, hắn xác định cảm giác chính mình ở đoạn thời gian trước không có sai!
Vùng thế giới này, chẳng hiểu tại sao, chắc chắn đã xảy ra một loại biến hóa nào đó, tuy rằng hắn không nói rõ được cũng không miêu tả rõ được, nhưng là tuyệt đối có thay đổi!
Hẳn là...
Quả tim của hắn chợt nhảy một cái, cảm giác bất an kia trong nháy mắt đạt tới cực hạn.
Biển lửa đầy trời, tiếng đàn vẫn như cũ!
Tuy nhiên, ngay ở trong một cái chớp mắt này, tất cả giống như đều đỉnh chỉ!
"Xùy —— "
Trường kiếm trong tay Liễu Tinh Hà đột nhiên phát ra tiếng kêu khẽ, sau đó thoát khỏi Liễu Tinh Hà bay vút lên trời, một kiếm vung ra, giống như mở ra thế giới, ánh lửa vây quanh Liễu gia đột nhiên bị đánh mở!
Soạt!
Trong thiên địa, linh lực như nước thủy triều, thế mà phát ra tiếng nước chảy, một cỗ thanh âm cuồn cuộn vang vọng bên tai của tất cả mọi người, làm cho trong lòng tất cả mọi người cuồng loạn lên, thế mà sinh ra ý niệm quỳ bái.
Trường kiếm cuối cùng trôi nổi ở trên từ đường của Liễu gia, có ánh sáng mịt mờ trút xuống chiếu xuống.
"Lão tổ?"
Liễu Tinh Hà ngu ngơ chỉ trong chốc lát, sau đó lộ ra vẻ mừng như điên, kích động tới quỳ sát xuống, đầu rạp xuống đất cao giọng nói: "Liễu Tinh Hà cung nghênh lão tổ buông xuống!"
Những người khác của Liễu gia cũng trợn lớn mắt lên, vẻ mặt đỏ bừng, quả tim gần như muốn nhảy ra ngoài, trăm miệng một lời la lên: "Cung nghênh lão tổ buông xuống!"
Tiếng kêu gọi chấn thiên, như là tiếng sấm.
Ngoài Liễu gia ra, tất cả mọi người như là bức tượng, đầu óc trống rỗng, toàn thân cứng ngắc, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, gần như muốn nổ tung ra.
"Tiên nhân ... muốn hạ phàm?!"
Huyết dịch vô số người như chảy ngược, thiếu chút ngạt thở mà tạ thế.
Đây chính là tiên nhân a!
Mục tiêu cuối cùng của tất cả người tu tiên trong thế giới tu tiên!
Mấy ngàn năm qua, toàn bộ thế giới tu tiên giống như nhận lấy nguyền rủa, không thể nào xuất hiện thêm một vị tiên nhân, nhưng là bây giờ, phong ấm đã bị phá vỡ rồi sao?
"Cái này, cái này, cái này. . ."
Chu Đại Thành gần như không dám tin vào hai mắt của mình, trong cổ họng giống như có thứ gì kẹp lấy, kinh hãi tới không cách nào nói chuyện.
Lạc Hoàng cũng là toàn thân run lên, chật vật nuốt ngụm nước miếng, khó có thể tin mà run giọng nói: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Con đường tiên phàm không phải đã bị cắt đứt rồi sao? Tại sao còn có thể mời tiên nhân buông xuống? Đến cùng có chuyện gì xảy ra?"
Tiên nhân còn chưa buông xuống, vẻn vẹn chỉ là một chút khí thế rơi xuống, mặc kệ là Cố Trường Thanh hay là Chu Đại Thành, công kích của bọn họ đã hoàn toàn vô dụng, giống như bị một loại lực lượng nhìn không thấy nào đó ngăn cách, lại khó làm bị thương Liễu gia một chút nào!
Trong sự chú ý của tất cả mọi người.
Trên từ đường của Liễu gia, bóng mờ của một lão giả có mái tóc trắng xóa chậm rãi hiển hiện ra ...