Chương 161: Tam Túc Kim Ô, bí mật viễn cổ!
Ầm!
Rõ ràng chỉ là một bức họa, nhưng con quạ màu đen này lại làm cho mọi người có một loại cảm giác ngạo thế thương sinh, một cỗ uy thế kinh khủng đến khó tưởng tượng nổi trong nháy mắt buông xuống trên thân thể mọi người, để tâm thần bọn họ rung động mạnh, thiếu chút nữa thì quỳ rạp xuống đất để mà quỳ bái.
Đồng thời, không biết có phải là ảo giác hay không, bọn họ giống như thấy được lửa cháy ngập trời, bao phủ cả vùng đất, có thể nướng cháy toàn bộ thế giới này.
Thật là đáng sợ!
Bọn họ đều run lên, vội vàng thu hồi ánh mắt ở bức họa.
Quạ đen có ba chân, loại ngoại hình này hiển nhiên là không thể nghi ngờ, nhưng là mọi người vẫn cảm giác không thấy yêu khí, ngược lại có một loại khí tức cao quý.
Cố Trường Thnah nhịn không được mở miệng nói: "Lý ... Lý công tử, trong bức họa đó vẽ là yêu sao?"
"Các ngươi quả nhiên không biết sao?"
Lý Niệm Phàm đầu tiên là sững sờ, sau đó khẽ gật đầu, nói: "Nó tên là Tam Túc Kim Ô, đúng là xem như yêu."
Tam Túc Kim Ô?
Kim Ô? Không phải ý tứ là mặt trời sao?
Mọi người nhịn không được mà nhíu lông mày lại, liên tưởng tới dị tượng sinh ra trong lúc vẽ tranh, trong lòng không thể không sinh ra một loại phán đoán làm cho người ta tê cả da đầu.
Không thể không, bọn họ lại đưa ánh mắt của mình nhìn về phía bức họa kia một lần nữa.
Lúc này mới phát hiện, ở đằng sau con quạ ba chân kia có vầng hào quang, mặc dù được vẽ ngẫu nhiên bằng bút mà ra, nhưng dường như là một mặt trời đỏ!
Không sai, chính là mặt trời đỏ!
Chỉ đưa mắt, cũng cảm giác tỏa ra ánh đỏ nóng rực, vô cùng nóng.
Lạc Hoàng nhắm mắt nói: "Lý công tử, Kim Ô này chẳng lẽ có ý tứ là Mặt ... Mặt trời?"
"Không sai, chính là mặt trời."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Đây là con trai của Đông Phương Thiên Đế, nó là một con chim ba chân, đại biểu là Thái Dương Thần điểu đang bay lượn, hơn nữa, giống như loại Tam Túc Kim Ô này, Thiên Đế và thê tử của hắn tổng cộng sinh mười người con!"
Đông Phương Thiên Đế?
Thái Dương Thần điểu?
Trâu bò như vậy thế mà có thể sinh ra được mười con?
Mọi người chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng nhanh tới không thoải mái, nhịp tim bịch bịch nhảy lên, thật sự là không dám tưởng tượng.
Bí mật viễn cổ!
Tuyệt đối là bí mật viễn cổ!
Bọn họ đều nhìn về phía Lý Niệm Phàm, ánh mắt nháy cũng không nháy, khát vọng trong đó ai cũng có thể cảm nhận ra được.
Tiếp tục nói a, chờ thông tin mới nha!
Người thế giới tu tiên quả nhiên vẫn là thích nghe chuyện liên quan tới thần tiên, có lẽ bởi vì bọn họ đầy chấp niệm và khát vọng với tiên đi.
Nếu như mình đột nhiên không nói, bọn họ đoán chừng sẽ nổ.
Vậy thì nói ngắn gọn đi.
Lý Niệm Phàm trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Mười đứa bé này chính là mặt trời, bọn họ ở tại Đông Phương hải ngoại, vốn là thay phiên nhau chạy tới trực ở trên bầu trời, chiếu sáng mặt đất, và mang lại cho mọi người một cuộc sống hạnh phúc và viên mãn với nhiều ánh nắng mặt trời, nhưng tới một ngày, mười con mặt trời ham chơi lại cùng nhau chạy ra."
Nói tới đây, Lý Niệm Phàm không thể không dừng lại, âm thầm nhìn vẻ mặt mọi người một cái, đã thấy bọn họ thi nhau lộ ra vẻ kinh hãi muốn tuyệt, nội tâm lập tức mừng thầm.
Tần Mạn Vân hít sâu một hơi, không thể không sợ hãi thán phục lên tiếng, "Mười mặt trời?"
Những người khác cũng đều nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn vào vầng mặt trời trên bầu trời kia.
Khó có thể tưởng tượng, nếu như xuất hiện mười mặt trời, vậy phải là cảnh tượng thê thảm tới cỡ nào a.
Bọn họ rất muốn thúc hiucj Lý Niệm Phàm nói nhanh hơn, nhưng cũng may duy trì một chút lý trí cuối cùng, nuốt xuống tất cả lời nói, yên lặng chờ đợi cao nhân nói tiếp.
Lý Niệm Phàm cũng không để cho mọi người phải chờ quá lâu, tiếp tục nói: "Mười mặt trời cùng ra, cháy ruộng lúa, giết cỏ cây, dân chúng lâm cảnh lầm than, sinh linh đồ thán, đúng lúc này, một người tên là Hậu Nghệ xuất hiện, tiến pháp của hắn siêu quần, đi tới bên bờ Đông Hải, leo lên một tòa núi cao ở Đông Hải, lấy tiến bắn khiến chín vầng mặt trời lần lượt vẫn lạc, cuối cùng trên bầu trời chỉ để lại một con cuối cùng!"
"Tê —— "
Mọi người chỉ cảm thấy linh hồn của mình đều đang run rẩy, gần như không thể tin được vào những gì mình nghe thấy.
Bọn họ vừa rồi cũng đã bổ não ra suy ra rất nhiều kết quả, nào là được người khác thuyết phục, hoặc là được Thiên Đế mang về, hoặc là mười con mặt trời chơi mệt rồi tự mình trở về, nhưng duy nhất không nghĩ tới lại sẽ bị người bắn chết!
Bởi vì thật sự không dám nghĩ về trường hợp này!
Đây chính là mặt trời a, cao cao tại thượng, ngay cả giương mắt nhìn vào cũng cảm nhận được áp lực vô cùng vô tận, làm sao có thể bị người bắn giết? Hơn nữa trực tiếp bắn giết chín con!
Cái này cần mạnh tới cái tình trạng gì mới có thể làm tới a!
"Được rồi, chuyện liên quan tới bức tranh này chỉ nói đến đây thôi đi, nếu như tiếp tục nói nữa vậy cố sự này cũng quá lớn." Lý Niệm Phàm cười nói: "Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là cố sự thôi, không thể coi là thật."
Nếu như không phải bởi vì muốn để bức họa mình tặng ra ngoài có ý nghĩa, Lý Niệm Phàm thật đúng là sẽ không nói ra cố sự này, nếu như người khác ngay cả ngươi vẽ cái gì cũng không biết, vậy bức họa này tặng ra ngoài cũng quá hạ giá.
Cho thêm chút cố sự vào, cứ như vậy bức tranh này có giá trị rất cao đi.
Mọi người thì trông có vẻ vẫn còn thèm thuồng, cảm xúc của bọn họ chập trùng không ngừng, thật lâu khó mà bình tĩnh.
Nếu như chúng ta không coi là thật vậy chúng ta chính là đồ đần!
Đây tuyệt đối không chỉ là cố sự, mà là chuyện của Lý công tử tự mình trải qua, bằng không, hắn làm sao có thể vẽ ra được Tam Túc Kim Ô này?
Ngay cả mặt trời đều có thể bắn chết, vậy tuyệt đối không thể nghi ngờ là đại lão ở thời kỳ viễn cổ !
Nếu là chuyện thời kỳ viễn cổ, có thể không dài sao? Lý công tử không muốn kể tiếp, tám thành chỉ là không muốn nhớ lại những chuyện năm đó, giống như chúng ta, bởi vì một khi nhớ lại những chuyện đã qua sẽ rơi vào trong thương cảm.
Sống từ thời viễn cổ tới nay, Lý công tử chắc chắn gặp qua rất nhiều chuyện lớn, sớm đã rất đau lòng, khó trách sẽ sinh ra đam mê thích làm phàm nhân.
Tuy rằng rất muốn nghe chuyện liên quan tới thời kỳ viễn cổ, nhưng là Lý công tử không muốn nói, bọn họ cũng không dám hỏi, chỉ yên lặng đứng ở một bên.
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Tam Túc Kim Ô này cũng xem như là Hoàng giả trong loại yêu, hy vọng Cố cốc chủ thích."
"Thích, tuyệt đối thích! Đa tạ Lý công tử tặng họa!"
Cố Trường Thanh liên tục gật đầu, kích động tới thiếu chút nữa thì khóc lên thành tiếng, thận trọng vươn tay, run rẩy cẩm lấy bức họa này rồi cất một cách thận trọng.
Hai tỷ đệ Cố Tử Dao và ba bị trưởng lão của Thanh Vân cốc đều đang chấn động cả về thể chất lẫn tinh thần, đại não đều rơi vào trạng thái treo máy.
Phát đạt!
Thanh Vân cốc sắp phát đạt!
Bức họa này chính là tác phẩm của cao nhân, hơn nữa còn là vẽ mặt trời!
Đây là khái niệm gì, bảo vật vô giá! E là cho dù là tiên nhân cũng sẽ coi làm chí bảo đi!
Quá trân quý!
Không dám nghĩ, ta sợ ta sẽ kích động ngất ngay tại trận.
Về phần Lạc Hoàng và những người khác thì đã ghen ghét tới sắp bóp méo, hận không thể để cho tròng mắt của mình dính ở trên bức họa, mặt ngoài vẫn còn phải giả bộ làm ra vẻ cao hứng thay cho Thanh Vân cốc, kỳ thực quả tim đang rỉ máu.
Ai, ta quá khó khăn!
Liếm!
Sau khi trở về, ta nhất định phải khắc khổ nghiên cứu liếm đạo!
Lý Niệm Phàm thấy Cố Trường Thanh cao hứng phát ra từ nội tâm, cười gật đầu một cái nói: "Thích là tốt, vậy ta sẽ không quấy rầy nữa, cáo từ!"
"Ta tiễn Lý công tử."
Cố Trường Thanh một mực tiễn Lý Niệm Phàm lên trên đài cao, lúc này mới lưu luyến không rời đưa mắt nhìn về phi thuyền rời đi.
Lý Niệm Phàm đứng trên phi thuyền vẫy tay từ biệt với bọn họ, khóe miệng không thể không lộ ra ý cười.
Quá khách khí, ở phương diện lễ tiết có thể làm tới chu toàn như vậy, quả nhiên là khó được.