Chương 163: Phàm nhân bây giờ đã không còn truy cầu như vậy sao?
"Đại Hắc, lần này mang một cái đồ chơi mới về."
Lý Niệm Phàm mỉm cười, từ trong tay móc Tỉnh Thần châu ra, đặt ở trong tay cân nhắc, "Cái này gọi là máy nén (Áp Khí cơ)! Sau này ngươi cũng có lộc ăn, cho ngươi hưởng thụ một chút niềm vui thú của Khoái Nhạc thủy."
Sau đó, hắn nhìn về phía Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, chờ ta lát nữa nói cho ngươi cách dùng Áp Khí cơ, dùng rất dễ, cũng là điều khiển bằng âm thanh, sau này nhiệm vụ chế tạo Khoái Nhạc thủy giao cho ngươi!"
Tiểu Bạch trịnh trọng gật đầu, "Được rồi, chủ nhân yên tâm đi."
Lý Niệm Phàm và Đát Kỷ đi đường xa mệt mỏi mà trở về, bây giờ cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi.
Hắn ngồi ở dưới đình nghỉ mát trong nhà của mình, lại dựa vào một cái ghế nằm, bắt đầu hưởng thụ buổi chiều nhàn nhã này.
Sau khi chợp mắt một lúc, Lý Niệm Phàm lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, lúc này mới nhớ tới, ngoài Tỉnh Thần châu ra, chính mình còn mang về những thứ khác.
Hắn lấy bức tượng và ba bức họa kia ra.
Ba bức họa ngược lại là không có gì, dù sao cũng là tâm ý của người khác, Lý Niệm Phàm tuy rằng chướng mắt nhưng không tốt vứt bỏ tùy ý, được hắn thuận tay đặt ở một bên, về phần bức tượng kia thì vẫn còn có chút ý tứ.
Lý Niệm Phàm cầm nó vào trong tay quan sát cẩn thận, bề ngoài đen như mực phối hợp với ngoại hình kinh khủng, còn thật sự có chút dọa người, nghĩ tới là yêu quái nào đó ở thế giới tu tiên.
Bức tượng này cũng không biết dùng tài liệu gì, không giống như gỗ, nhưng cũng không phải là đồ sứ, chạm vào hơi lạnh lại cũng không cảm thấy cứng rắn.
Thủ pháp điêu khắc xem như rất tốt, không nghĩ tới thế giới tu tiên thế mà cũng có người biết điêu khắc.
Sau khi loay hoay một lúc, Lý Niệm Phàm xem nó như một cái đồ chơi mới đặt ở trên bàn, làm trang trí.
Sắc trời dần tối, Lý Niệm Phàm và Đát Kỷ ăn qua bữa tối đơn giản, lại chơi vài ván cờ rồi trở về phòng đi ngủ.
Những ngày gần đây bôn ba quả thực có chút mệt mỏi, nên nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Lý Niệm Phàm nằm ở trên giường, nhịn không được duỗi lưng một cái, phát ra một tiếng rên rỉ sảng khoái.
Quả nhiên vẫn là giường nhà mình dễ chịu hơn a.
Cứ thả lỏng như vậy, chẳng mấy chốc đã tiến vào mộng đẹp.
"Cô cô cô —— "
Trong rừng cây, có tiếng kêu của cú mèo truyền tới, hiện ra ban đêm khá là yên tĩnh.
Ngoài cửa, bóng đêm càng thêm thâm trầm.
Bức tượng kia ở trong đêm tối, như là ác ma há to miệng ra muốn nhắm người mà thôn phệ vậy, trông dữ tợn mà kinh khủng.
Đột nhiên trong đó, bức tượng vốn yên tĩnh lại hơi động một chút.
Sau đó từng đợt khói đen bắt đầu hiện lên mà ra!
Khói đen kia trông như bóng đêm bao phủ xuống, đều lộ ra vẻ rất đột ngột và chướng mắt, khói đen càng ngày càng đậm, từ dưới đáy của bức tượng mà bay lên, cuối cùng bao phủ toàn bộ bức tượng.
Sau đó, khói đen lại như trăm sông đổ về một biển, thi nhau dũng mãnh lao về phía bức tượng, mắt của bức tượng kia hơi sáng lên, lóe lên ánh sáng màu đen một cái rồi biến mất.
"Sủng vật của ta đến cùng đã trải qua chuyện gì ở phàm trần? Thế mà bị dọa thành dáng vẻ như vậy, đến bây giờ còn rơi vào trạng thái gần chết, đến tột cùng là ai làm? Phàm trần còn có thể có cường giả gì?"
Khí tức màu đen quay cuồng trong cơ thể bức tượng, "Tuy nhiên như vậy cũng tốt, bên trong bức tượng này còn để lại một chút ma khí, chỉ cần qua đêm nay, Nguyệt Đồ ta có thể nhờ vào đó buông xuống một phần lực lượng tới phàm trần tới xem, tốt nhất có thể bồi dưỡng ra mấy tín đồ Ma Nhân, cống hiến cho Ma giới!"
Màu sắc của bức tượng lập tức trở nên càng thâm thúy hơn.
Hôm sau.
Khi ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua rừng cây chiếu vào bên trong tiểu viện của Tứ Hợp viện, bóng cây cối xuyên suốt mà xuống, trên mặt đất ấn ra cái bóng lá cây.
"Kẹt kẹt."
Theo một tiếng động nhẹ khẽ vang lên, Lý Niệm Phàm mở cửa phòng, từ trong đó đi ra.
Hắn đón ánh sáng mặt trời mới lên, nhếch miệng hiện ra vẻ tươi cười, "Tinh thần sảng khoái cho một ngày mới bắt đầu."
Đát Kỷ ngồi ở trong sây loay hoay với hoa cỏ, cười nói: "Công tử, sớm a."
"Tiểu Ðát Kỷ, sớm."
Lý Niệm Phàm đáp lại một tiếng, sau đó nói: "Đi ra ngoài lâu như vậy, cũng không biết Lạc Tiên thành sao rồi, không bằng điểm tâm hôm nay đi Lạc Tiên thành ăn đi, ta biết chỗ đó có một cửa hàng bánh bao cũng không tệ lắm."
Đát Kỷ tiến lên sửa sang hơi uốn cổ áo cho Lý Niệm Phàm một phen, mỉm cười nói: "Ta theo công tử."
"Ta sớm đã đoán được ngươi sẽ nói như vậy." Lý Niệm Phàm cười khổ lắc đầu, sau đó nói: "Cứ quyết định như vậy đi, thuận tiện ra ngoài đi dạo một chuyên, cũng tiện."
Đúng lúc này, hắn nhìn lướt qua bức tượng trên bàn, lại phát ra một tiếng khẽ 'A'.
"Tiểu Đát Kỷ, sáng ra ngươi có động vào bức tượng này không?"
"Không có." Ðát Kỷ lắc đầu.
Lý Niệm Phàm khẽ cau mày, thầm nói: "Không đúng, ta nhớ được hướng của nó hẳn là về phía cửa mới đúng, làm sao bây giờ lại hướng vào cửa phòng của ta?"
Chẳng lẽ là mình nhớ lầm rồi?
Lý Niệm Phàm nhịn không được cầm nó vào trong tay, đặt ở trong tay quan sát tường tận.
Màu sắc giống như càng đen hơn so với hôm qua.
"Kỳ lạ." Lý Niệm Phàm không thể không cảm thán nói: "Đồ vật ở thế giới tu tiên đúng là không giống a, thật sự có đủ thần kỳ, nói không chừng còn là một cái bảo bối nho nhỏ đây này."
Đúng lúc này, bên trong bức tượng lại phát ra một chùm sáng đen nhánh, một luồng khói đen từ trong đó len lén tràn lan mà ra, quay quanh trên hai tay của Lý Niệm Phàm.
Nguyệt Đồ mừng rỡ trong lòng, nghĩ không ra mình vừa mới buông xuống phàm trần, thế mà có thể gặp được một phàn nhân, quả thực chính là thiên cũng giúp ta a.
Chính mình dễ như trở bàn tay là có thể bồi dưỡng phàm nhân này trở thành tín đồ của mình, sau đó để hắn mang theo chính mình đi bồi dưỡng càng nhiều tín đồ khác, quả thực chính là tốt đẹp a!
Lập tức, nàng ta cũng có chút không thể chờ đợi được, trực tiếp ném thẳng ba nội dung trí mạng ra.
"Người thiếu niên, ngươi muốn vô địch thiên hạ đứng ở đỉnh của thế giới không?"
"Người thiếu niên, ngươi muốn tài phú vô tận, có được mỹ nhân khắp thiên hạ không?"
"Người thiếu niên, ngươi muốn rửa sạch nhục nhã, giẫm đạp từng người từng người xem nhẹ ngươi ở dưới chân không?"
"..."
Tuy nhiên, đáp lại nàng là một trận trầm mặc, đối phượng thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi một chút nào.
"Ừm?"
Nàng ta hơi sững sờ, lập tức rơi vào trạng thái ngớ người.
Tình huống này là như thế nào, không có một chút phản ứng nào? Như vậy là không có truy cầu sao?
Cá ướp muối! Cá ướp muối siêu mặn a!
Nguyệt Đồ ta sống hơn vạn năm, còn chưa bao giờ chứng kiến một con cá ướp muối không muốn phát triển như vậy a!
Thôi, người này đỡ không nổi, cũng may bên cạnh hắn còn có một nữ tử, vịn tạm vậy!
"Thiếu nữ, ngươi muốn có dung nhan tuyệt thế, khuynh đảo chúng sinh không?"
"Thiếu nữ, ngươi muốn đứng ở trên đỉnh của thế giới, không hề bị người ức hiếp không?"
"Thiếu nữ, ngươi muốn thu hoạch được tình yêu, giết hết người phụ tình trong thiên hạ không?"
Đát Kỷ chỉ là thoáng nhìn nàng một cái thì thu hồi ánh mắt, trên mặt không có một chút biến hóa nào.
"Ta lại thất bại?"
Đầu Nguyệt Đồ vang lên ong ong, có chút không dám tin tưởng, "Chẳng lẽ nhiều năm qua ta không xuống phàm trần, phàm nhân bây giờ đã không còn truy cầu như vậy sao?"
Thôi, thôi, một đôi vợ chồng cá cướp muối như vậy, không vịn vào cũng được.
Nàng ta lại dời mục tiêu đi lần nữa, nhìn về phía Đại Hắc ở chân Lý Niệm Phàm.
"Dù sao cũng có còn hơn không, nó đi!"
"Chó đen nha, ngươi muốn trở thành vương giả trong loài chó, trở thành truyền kỳ trong loài chó, có được chó đẹp nhất trong thiên hạ hay không?"