Chương 168: Đời này không hối hận!
Lý Niệm Phàm cười nói: "Diêu lão, không thể không nói ngươi tới thật đúng lúc, hôm qua ta vừa mua hai con cá chép lớn, một con ăn hôm qua, một con nhưng không nghĩ tới là cố ý giữa lại cho ngươi."
Lý Niệm Phàm chỉ là lời nói đùa, nhưng Diêu Mộng Cơ lại tưởng thật, lập tức kinh sợ nói: "Đa tạ sự hậu ái của Lý công tử."
Hóa ra Lý công tử sớm đã tính ra hôm nay chính mình sẽ tới, đây là cố ý muốn làm bữa tiệc tiễn biệt cho mình a!
Lúc này, Tiểu Bạch đã chạy tới giữa sân, nơi này có một con suối được sử dụng làm ao cá, rất thuận tiện.
Trong đó, một con cá đang phe phâỉ cái đuôi lười biếng bơi lên.
Con suối này thông với hồ nước ở hậu viện, tuy nhiên lại được Lý Niệm Phàm dùng lưới ngăn lại, không cho cá bơi vào trong hậu viện.
Con cá này là một con cá chép to mập mạp, trông rất có lực, đừng nhìn vẻ ngoài lười biếng của nó, kỳ thực một khi có gió thổi cỏ lau, nó vẫy đuôi một cái là sẽ nhanh chóng bơi đi, vô cùng linh hoạt.
Chỉ có điều con cá này có linh hoạt tới đâu đi chăng nữa thì ở trước mặt Tiểu Bạch cũng chỉ phí công mà thôi.
Tiểu Bạch vươn tay hướng vào trong nước vẩy một cái, mặt không biểu tình, không cần tốn nhiều sức đã bắt được con cá chép vào trong tay.
"Lạch cạch lạch cạch!"
Con cá kia vung vẩy điên cuồng trong tay hắn, nhưng lại không thể nào tránh thoát được.
Tay Tiểu Bạch như cái kìm, giữ chặt thân cá, không cần một lát, con cá kia đã bắt đầu có chút mệt mỏi, giãy dụa càng ngày càng vô lực, nó trở thành thịt cá được mổ trên thớt.
"Ầm!"
Tiểu Bạch cầm dao làm bếp lên đập một cái vào đầu con cá chép, khiến con cá chép vốn đã không ngoan này phải dừng lại, như vậy có thể để nó bước đi được thanh thản hơn.
Phá vảy, mổ ngực.
Nước chảy mây trôi, động tác vô cùng lão luyện.
Chẳng mấy chốc, một con cá đã được xử lý xong.
Giơ tay lên, chặt đầu cá, bỏ thân cá sang một bên, chính thức bắt đầu chế tác canh Ngư Đầu Đậu Hũ.
Đậu hũ làm cũng không khó, hậu viện của Lý Niệm Phàm trồng đậu nành, vật liệu cùng thủ pháp không thiếu, đậu hũ tự nhiên là muốn ăn sẽ có để mà ăn.
Từ trong tủ lạnh lấy đậu hũ trắng tinh ra khỏi tủ lạnh và bắt đầu nấu.
Diêu lão thì tự mình ngồi trên ghế ngẩn người.
Tuy rằng hắn được lời khuyên của Lý Niệm Phàm, nhưng muốn từ trong đó thoát ra là không thể nào, hắn thi thoảng như người mất hồn, truyền ra tiếng thở dài.
Nước trà để ở một bên bất tri bất giác đã nguội.
Loại tình huống này, nên làm không phải là khuyên bảo, mà là làm bạn.
Lý Niệm Phàm không nói gì, chỉ là lẳng lặng chờ đợi Tiểu Bạch nấu cơm, hy vọng món ngon có thể làm cho Diêu lão dễ chịu đi một chút.
Chính mình ở thế giới tu tiên có không nhiều bằng hữu, mất đi một người thì thiếu đi một người, hy vọng Diêu lão có thể không sao cả.
Cả viện, Lý Niệm Phàm bối tiếp Diêu Mộng Cơ ngây người ra, Đát Kỷ ở một bên nghiên cứu ván cờ, Đại Hắc thì mặt ủ mày chau cụp lấy lỗ tai nằm trên mặt đất, cũng chỉ có Tiểu Bạch còn đang vất vả cần cù nấu cơm.
"Cộp cộp."
Bất tri bất giác, từng làn hơi khói đẩy ra khỏi nắp nồi đất, phát ra tiếng âm thanh giòn vang.
Mở cái nắp ra, lập tức khói đặc bốc lên cuồn cuộn.
Một cỗ mùi thơm nồng nặc trong nháy mắt phả tới, bao phủ cả sân, theo xoang mũi tràn vào toàn thân, để cho người ta nhịn không được bỗng nhiên khẽ hít, toàn thân đều cảm nhận được một cỗ thoải mái.
Hả?
Vốn còn đang trong trạng thái mất hồn, cả người Diêu Mộng Cơ đều sững sờ, kìm lòng không được mà lấy mũi hít một cái, con ngươi đều là phóng lớn lên.
Thơm quá!
Mùi thơm này tiến vào vòm miệng của hắn, sau đó tràn xuống dạ dày của hắn, lại bởi vì chỉ là không khí, để dạ dày hắn tỏ ra một trận không hài lòng, không thể không bắt đầu co vào.
"Cô cô cô!"
Theo một cỗ cảm giác đói bụng đánh tới, bụng thế mà có thể phát ra tiếng kêu.
Lập tức, Diêu Mộng Cơ mặt mo đỏ bừng, thiếu chút nữa xấu hổ đến muốn chui xuống đất.
Không biết bao nhiêu năm rồi, chính mình gần như sắp quên đi cảm giác đói bụng, hiện tại chẳng những tới hơn nữa bụng còn kêu.
Rõ ràng một khắc trước đó chính mình còn là một người đại triệt đại ngộ muốn chết, một giây sau bụng đã kêu, quả thực là ... quá xấu hổ!
Không được, lão thiên, vẫn là để ta chết đi quên đi thôi, thật không còn mặt mũi nào gặp người!
Hắn lén lút theo mùi thơm nhìn lại, đã thấy Tiểu Bạch đã bưng canh cá đi tới.
Trên nồi đất, hơi khói còn lượn lờ.
Xuyên thấu qua sương mù, đưa mắt là được canh cá màu ngà sữa hấp dẫn lấy, màu sắc canh cá vô cùng thuần túy, trên đó cũng không có nổi váng dầu lơ lửng, hoàn toàn đơn giản chính là đầu cá ngon phối hợp với đậu hũ.
Toàn bộ nước canh ở dưới ánh mặt trời chiế sáng rạng rỡ, giống như hiện ra vầng sáng vậy.
Trong nước súp đặc sệt, đầu cá thơm ngon từ bên trong lộ ra nửa cái đầu, bên cạnh đầu cá được trang trí thêm một ít đậu hũ trong suốt như ngọc, tạo thành sự kết hợp tuyệt vời nhất.
Mùi hương của món canh cá không quá hăng mà để được lâu và ngon, đọng lại nhiều dư vị bất tận.
Nhìn vào trong nồi canh cá, lại ngửi một chút mùi thơm khắp xung quanh, lập tức để cho cảm giác thèm ăn của người ta tăng cao, nước bọt chảy ròng ròng nuốt cũng chẳng kịp nuốt.
"Ừng ực."
Diêu Mộng Cơ nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, ánh mắt nhìn chòng chọc vào nồi canh cá kia, một cỗ khát vọng lập tức xông lên đầu.
Vốn cho rằng lòng mình đã nguội như tro, trên thế giới lại khó có cái gì có thể dụ hoặc được chính mình, nhưng bây giờ, hắn phát hiện ra rằng mình đã sai, hơn nữa sai tới rất không hợp thói thường.
Hóa ra, sức dụ hoặc của món ăn ngon thế mà thật có thể chiến thắng được tuyệt vọng tử vong.
Lý Niệm Phàm nhìn thấy phản ứng của Diêu Mộng Cơ, khóe miệng không thể không câu lên nụ cười tươi, quả nhiên chẳng có phiền não nào mà không bị giải quyết trước một món ăn ngon.
Tiểu Bạch đã bới thêm một bát canh cá nữa, đưa tới trước mặt Diêu Mộng cơ, "Mời dùng từ từ."
"Đa, đa tạ."
Diêu Mộng Cơ nhận lấy canh cá, nhịn không được bưng bát canh cá đưa tới trước mặt mình, chĩa cái mũi của mình tiến tới rồi ngửi ngửi.
Mùi thơm ấm áp ẩm ướt khiến tinh thần hắn bỗng nhiên phấn chấn lên, ngoài nửa bát canh đặc sền sệt ra còn có một miếng cá đầy đặn, mềm ngọt và hai miếng đậu phụ trong suốt trắng nõn.
Cục xương ở cổ họng của hắn bỗng nhiên nhúc nhích một cái, không kịp chờ đợi nâng bát sứ lên, đưa tới bên miệng uống một ngụm.
Đột nhiên, nước canh đặc sệt màu trắng đục từ trong bát đổ vào trong miệng hắn, hương vị mượt mà khiến hắn cảm thấy dễ chịu, và điều quan trọng nhất là mùi thơm hấp dẫn ngay lập tức nở ra trong miệng, và nước canh quấn quanh cổ họng của hắn, như tấm lụa tốt nhất bao quanh làn da, để hắn nhịn không đành lòng mà nuốt xuống.
Hắn nhịn không được dùng đầu lưỡi trêu đùa canh cá một phen, lúc này mới như nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ lâu, từ từ nuốt mà xuống.
"Ngon ... Uống thật ngon!"
Diêu Mộng Cơ nhịn không được sợ hãi thán phục mà lên tiếng, chỉ cảm thấy mỗi một cái tế bào đều thư giãn ra, khắp toàn thân từ trên xuống dưới được thả lỏng một cách không nói ra được.
Hắn nhịn không được, lại cúi đầu xuống uống vào một ngụm lớn nữa.
"Hồng hộc!"
Lần này, ngay cả một miếng đậu hũ cũng được hắn hút vào trong miệng.
Đậu hũ trơn mềm tới cực hạn, giống như hoàn toàn hòa làm một thể với nước canh vậy, thậm chí hắn cũng không kịp nhấm nuốt mà tan ngay ra ở trong miệng của hắn, lập tức mùi thơm ngát của đậu hũ và canh cá quấn vào nhau dung hợp hoàn mỹ lại với nhau, để loại thơm ngon này được nâng lên một bậc thang mới.
"Ăn ngon! Ăn quá ngon! Đây tuyệt đối là món ăn ngon nhất mà cả đời này ta được nếm!"
"Hồng hộc!"
Diêu Mộng Cơ quên hết tất cả, càng uống càng nhanh, đã úp cả bát lên trên mặt của mình.
Tuy nhiên, ở bát này đang đắp lên mặt, hai hàng lệ từ trong mắt của hắn tràn mi mà ra.
Nghĩ không ra trước khi ta chết lại có thể được ăn vào món ngon tới cỡ này, cuộc sống cũng nổi lên hai chữ tốt đẹp, chết cũng không hối hận!
"Lý công tử, để ngươi chê cười." Diêu Mộng Cơ vội vàng vuốt nước mắt một cái, "Có thể cho ta thêm một bát nữa hay không?"
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Không thành vấn đề, muốn ăn bao nhiêu cũng không thành vấn đề."