Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 173: Đại đạo là giản dị nhất

Chương 173: Đại đạo là giản dị nhất
Cái này... Tấn cấp?
Hắc Hùng tinh sững sờ nhìn vào Dã Trư tinh, miệng há to ra, hận không thể trợn mắt mắt của mình cho lòi ra ngoài.
Những yêu quái khác cũng không tốt hơn chỗ nào, đều ngây ra như phỗng như thành bức tượng.
"Chuyện này. . . Ta..."
Dã Trư tinh cũng là một mặt mờ mịt, sau khi không thể tin được cảm nhận một phen, lúc này mới hít vào một ngụm khí lạnh, "Bên trong cây cải củ này thế mà ẩn chứa đạo vận! Hơn nữa thân thể của ta nhận lấy thiên lôi tẩy lễ, cả hai chồng lên, tự nhiên mà thành đã đột phá tới Phân Thần?"
"Cái này, cái này, cái này. . ."
Thanh Xà tinh hâm mộ tới sắp khóc, "Sớm biết vậy ta sẽ xung phong đi cản thiên lôi, ai có thể nghĩ tới thế mà còn có chỗ tốt lớn tới mức này!"
"Ta sớm nên nghĩ tới, ta sớm nên nghĩ tới a!"
Hắc Hùng tinh không ngừng lắc đầu mà thở dài, "Cao nhân mà Đát Kỷ đại nhân nhận chủ làm sao có thể bình thường? Làm việc cho người ta, người ta chắc chắn sẽ thuận tay đưa cho ngươi một trận tạo hóa, ô ô ô, bỏ qua, ta thế mà bỏ qua, ta quả thực chính là heo!"
Dã Trư tinh lập tức trừng mắt, "Ngươi là cái rắm! Vậy mà đòi muốn làm heo? Kiếp sau đi."
...
Lâm Tiên đạo cung.
Vô số đệ tử đang từ khắp nơi chạy trở về, hơn nữa trên mặt đều mang theo vẻ đau thương.
Toàn bộ cách bài trí của cung điện cũng đã thay đổi, lụa trắng giăng khắp nơi, còn có từng tiếng kèn từ trong đó phát ra, cùng với tiếng khóc theo gió thu buồn phiêu tán trôi về phương xa.
Tần Mạn Vân và bốn tên trưởng lão của Lâm Tiên đạo cung đứng ở trong đại điện, khuôn mặt lộ vẻ đau thương nhìn vào một cái quan tài đặt ở chính giữa kia.
Trong đó đặt vào quần áo mà bình thường Diêu Mộng Cơ thích mặc nhất ngoài ra còn có một số vật phẩm, xem như mộ chôn quần áo và di vật.
Trước quan tài, do Tần Mạn Vân phụ trách hóa vàng mã, bốn đại trưởng lão thì an bài từng tên đệ tử Lâm Tiên đạo cung tới dâng hương.
Tần Mạn Vân vuốt khóe mắt một cái, thương cảm nói: "Sư tôn, lên đường bình an! Mạn Vân nhất định sẽ ghi nhớ những lời dạy bảo của ngươi vào trong lòng, để Lâm Tiên đạo cung mãi mãi hưng thịnh."
Lúc này, một đạo độn quang từ đằng xa chạy nhanh tới, mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình kích động của chủ nhân đạo độn quang này.
"Lâm Tiên đạo cung cũng sắp tới, chờ một chút nữa Mạn Vân và mọi người nhìn thấy ta còn sống, không chừng sẽ có kinh hỉ vô cùng to lớn a, ha ha ha..."
Nghĩ đi nghĩ lại, Diêu Mộng Cơ không thể không lộ ra dáng tươi cười, "A? Lâm Tiên đạo cung làm sao lại náo nhiệt như vậy? Chẳng lẽ bọn họ biết ta không chết cho nên đang chuẩn bị chúc mừng?"
Diêu Mộng Cơ không thể không đẩy nhanh tốc độ.
Một khắc sau, trên mặt hắn viện ra vẻ mặt ngốc trệ.
Đây là đang xử lý tang sự? Xử lý tang sự cho ai?
"Cung chủ, ngươi chết thật thê thảm a, ô ô ô, lên đường bình an."
"Nghe nói Cung chủ chết rất thảm a, bị lôi điện đánh thành đen, ngay cả xương cốt cũng đen!"
"Đâu chỉ có vậy, ta nghe nói Cung chủ bị đánh thành tro, ngay cả thi thể cũng không giữ lại được, lúc này mới làm mộ chôn quần áo và di vật."
"Tóm lại, cũng chỉ là một chữ thảm, Cung chủ, ngươi yên tâm mà đi đi ..."
...
Sắc mặt Diêu Mộng Cơ hoàn toàn âm trầm xuống, gần như là nghiến răng quát: "Tần Mạn Vân, Chu Đại Thành, các ngươi đều đi ra đây cho ta!"
Một tiếng quát này, để cho Lâm Tiên đạo cung vốn ồn ào náo động lập tức rơi vào yên tĩnh, tiếng khóc trong nháy mắt im bặt mà dừng.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, sau đó thi nhau ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời.
Đã thấy, một lão nhân bẩn thỉu, quần áo mặc trên người rách rưỡi còn có nhiều chỗ cháy đen, lão nhân này đang trôi nổi giữa không trung với vẻ mặt tức giận.
Đây là... Cung chủ?
Ngay sau đó, mấy đạo độn quang từ trong đại điện bay ra, đều là kinh hỉ lên tiếng.
"Sư tôn! ?"
"Cung chủ? !"
"Ngươi không chết?"
"Ngươi mới chết! Ta có bảo các ngươi làm tang sự sao? Ta lúc này mới rời đi bao lâu, các ngươi đã làm ra cái này rồi?" Diêu Mộng Cơ tức giận đến râu ria lệch pha tất cả đều dựng lên, "Các ngươi là ước gì ta chết có phải không?"
Thua thiệt chính mình vì vội vàng trở về mà còn không có thay quần áo cũng không chỉnh trang, chính là vì báo tin cho bọn họ cái tin vui này, nghĩ không ra thế mà lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Chính mình không chết cũng sắp bị bọn họ làm cho tức chết!
Chu Đại Thành mở miệng nói: "Không phải ngươi nói mình chết chắc sao? Ngay cả nhặt xác cũng không cho chúng ta nhặt sao?"
"Ngươi, ngươi!" Diêu Mộng Cơ thiếu chút nữa thì nôn ra máu, ngón tay run rẩy chỉ vào Chu Đại Thành, trong lồng ngực luống cuống lên, "Ta cái này lúc độ kiếp còn chưa kết thúc, các ngươi tốt xấu gì cũng phải chờ xác nhận chuyện của ta chứ!"
"Ngươi cũng đã nói là chết chắc, chúng ta chính là sớm chuẩn bị, có phòng bị trước sẽ tránh được tai hoạ nha."
"Phốc!"
Diêu Mộng Cơ lần này lập tức nôn ra máu, "Ác nghiệt, ác nghiệt a!"
"Được rồi, Cung chủ, chuyện này thế nhưng không oán được chúng ta, chính ngươi cũng ôm tâm tư chết chắc, chúng ta có thể có biện pháp nào?" Đại trưởng lão cười ha ha, "Chuyện này chính là không ảnh hưởng toàn cục, mọi người chỉ đùa một chút thôi, ngươi còn chưa chết đáng giá chúc mừng, chúng ta đây sẽ để cho người đổi lụa trắng thành lụa đỏ."
Diêu Mộng Cơ hừ hừ, "Hừ, chúc mừng cái gì? Chờ ta chết lại chúc mừng cũng không muộn."
Chu Đại Thành mở miệng nói: "Ngươi tức giận cái rắm! Ngươi biết ngươi lừa ta bao nhiêu nước mắt không? Ta cũng hơn ngàn năm qua còn chưa từng khóc, nước mắt của ta rất quý giá a!"
Tam trưởng lão cũng là cười ha ha nói: "Thôi đi, đây là giọt nước mắt đầu tiên của ta, càng quý giá hơn!"
Tứ trưởng lão hiếu kỳ hỏi: "Cung chủ, tranh thủ thời gian nói cho ta nghe một chút đi, thiên kiếp lợi hại như vậy, làm sao mà ngươi còn sống?"
"Sư tôn, chắc chắn là cao nhân ra tay cứu giúp có đúng hay không?" Tần Mạn Vân mở miệng nói.
"Không sai, chính là cao nhân ra tay!"
Diêu Mộng Cơ gật đầu cười, "Các ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, cao nhân là cứu ta như thế nào a."
Trong đôi mắt của hắn mang theo vẻ sợ hãi thán phục trước nay chưa từng có, mỗi lần nhớ tới tình cảnh lúc ấy hắn đều kính nể tới cực điểm.
Hít sâu một hơi, Diêu Mộng Cơ lúc này mới lên tiếng nói: "Cao nhân làm ra một thần vật tên là cột thu lôi! Vật này không có một chút linh lực ba động nào, trông hoàn toàn chính là một vật bình thường, nhưng lại có công hiệu hút lôi điện, cao nhân cột nó vào trên một cái diều bay trên không có dây nối dài xuống dưới cột vào trên người một con Trưu yêu ở dưới đất, cột thu lôi trên diều hút toàn bộ thiên kiếp tới theo dây nối dài đó chạy xuống trên người một con Trư yêu."
Đại trưởng lão kinh ngạc nói: "Thực sự như vậy sao? Vậy vật này tuyệt đối có thể nói kẻ thù không đội trời chung với thiên lôi a!"
Chu Đại Thành cười ha ha, "Cao nhân làm cái gì ta cũng tin, cảnh giới của hắn đã không phải chúng ta có thể tưởng tượng."
Tam trưởng lão mở miệng nói: "Vậy thì con Trư yêu kia chắc chắn là chết a?"
"Thần kỳ nhất chính là ở chỗ này!" Diêu Mộng Cơ gần như là run rẩy mở miệng nói: "Con Trư yêu đó mặc dù có chút tổn thương, nhưng lại không thương tổn tới tính mệnh! Tựa hộ như cột thu lôi kia không biết thông qua phương pháp gì thế mà có thể làm suy yếu uy lực của thiên kiếp!"
"Tê —— "
Mọi người cùng lúc hít vào một ngụm khí lạnh, bên trong đôi mắt tràn đầy thần sắc khó có thể tin được.
Tần Mạn Vân ngây ngốc nói: "Cái này, cái này thật quá khó để có thể tin nổi."
Di chuyển thiên kiếp còn không tính, thế mà còn có thể suy yếu uy lực của thiên kiếp? Cái này mang thiên kiếp đi đâu?
"Ha ha, các ngươi thấy vẫn chỉ là mặt ngoài." Diêu Mộng Cơ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xôi, mang theo cảm khái thật sâu nói: "Các ngươi nghĩ lại cao nhân mổ bụng cứu đôi mẹ con kia, suy nghĩ lại một chút cao nhân nối lại tay cụt cho Lâm Mộ Phong xem!"
"Cao nhân giống như rất thích lấy thân thể phàm nhân làm thành rất nhiều chuyện xem như người tu tiên như chúng ta thậm chí là tiên nhân nghĩ cũng không dám nghĩ! Gặp được cao nhân, ta mới thực sự hiểu, cái gì gọi là đại đạo là giản dị nhất a!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất