Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 179: Đi thật là đột ngột

Chương 179: Đi thật là đột ngột
"Là các ngươi a."
Lý Niệm Phàm khách khí đáp lời nói: "Lâm lão, Thanh Vân cô nương."
Lâm Mộ Phong nở ra nụ cười tươi, mở miệng nói: "Không nghĩ tới có thể gặp được Lý công tử chèo thuyền du ngọa hồ ở chỗ này, thật sự là khéo a."
Lý Niệm Phàm dùng tay làm hiệu mời, "Xin mời Lâm lão lên thuyền chơi, Tiểu Đát Kỷ, tranh thủ thời gian chuẩn bị chút nước trà."
"Vậy thì làm phiền." Lâm Mộ Phong và Lâm Thanh Vân trong lòng hơi vui mừng, thế mà dính ánh sáng của cao nhân.
Sau khi hàn huyên được một lúc.
Lý Niệm Phàm hiếu kỳ nói: "Các ngươi đây là chuẩn bị đi nơi nào? Ta thấy gần đây có nhiều người tu tiên, thế nhưng là có chuyện gì xảy ra sao?"
Lâm Mộ Phong mở miệng nói: "Không dối gạt Lý công tử, nghe đồn ở bên trong Tịnh Nguyệt hồ xuất hiện một cái di tích, lúc này mới dẫn tới rất nhiều người tu tiên, chúng ta cũng muốn tới tham gia náo nhiệt một chút."
"Di tích?" Lý Niệm Phàm lập tức lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú, "Cũng không biết di tích này là trông như thế nào?"
Ở bên trong kiếp trước, nơi bí ẩn nhất chính là di tích, truyền thừa và bảo vật rất nhiều, thế giới tu tiên quả nhiên cũng có sự tồn tại của di tích, không phải thật sự có bảo vật của Tiên gia chứ?
Không chừng bên trong có thể có bảo vật gì đó có thể để cho mình nhất phi trùng thiên a, dầu gì cũng có thể cải thiện một chút thể chất không có linh căn của mình, để cho mình có khả năng tu tiên.
Đi tới thế giới tu tiên, Lý Niệm Phàm nói không hâm mộ tu tiên thì chắc chắn là giả, đáng tiếc quá mức xa vời, xa không thể chạm.
Hắn tự mình nghe qua, nếu như không có linh căn thì căn bản không tồn tại khả năng tu tiên, trừ khi có bảo vật đoạt tạo hóa của thiên địa, đương nhiên, bảo vật này cũng chỉ có ở lúc đang nằm mộng giữa ban ngày mới có thể có được.
Lâm Mộ Phong suy nghĩ nhanh chóng, vội vàng nói: "Nếu như Lý công tử hứng thú, chúng ta có thể cùng nhau đi qua xem một chút."
Lý Niệm Phàm có chút động tâm, tuy nhiên vẫn chỉ cười khổ lắc đầu nói: "Được rồi, di tích đâu có dễ đi như vậy, huống chi ta chỉ là một kẻ phàm nhân, đi qua xem được náo nhiệt gì?"
Xem như thật có loại bảo vật này, làm sao tới lượt mình cái kẻ phàm nhân này có thể thu hoạch được?
Lâm Mộ Phong biết lúc này là lúc biểu hiện lòng trung thành, nhắm mắt nói: "Di tích mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng nếu như Lý công tử muốn tới, Lâm mỗ ta có thể mở ra một con đường cho Lý công tử."
Lâm Thanh Vân vội vàng nói bổ sung: "Đúng vậy a, Lý công tử, công tử đã nối lại tay bị đứt cho cha ta, loại chuyện nhỏ nhặt này, chúng ta nên giúp một tay."
Một đôi cha con này chính mình giúp bọn họ quả nhiên không sai, đều là người tốt a.
Lý Niệm Phàm khoát tay áo cười nói: "Lâm lão, đó ta chẳng qua chỉ là thuận tay mà thôi, ý tốt của các ngươi ta sẽ ghi nhớ."
Hắn dừng một chút nói tiếp: "Ta vốn còn tưởng rằng có chuyện tai họa gì xảy ra, đang chuẩn bị dọn dẹp về nhà a, đã như vậy xem ra đêm nay ngược lại là có thể qua đêm ở trên hồ."
Lâm Mộ Phong lập tức nghe được lời nói bóng gió của Lý Niệm Phàm, không kịp chờ đợi nói: "Lý công tử thế nhưng là lo lắng buổi tối sẽ bị người quấy rầy? Ta và tiểu nữ cũng xem như có chút tu vi, không bằng để chúng ta gác đêm cho công tử."
"Cái này. . ." Lý Niệm Phàm khẽ chau mày.
Lâm Thanh Vân thành khẩn nói: "Lý công tử, một đêm đối tu sĩ chúng ta mà nói không tính là gì, chuyện nhỏ cỡ này còn xin công tử tuyệt đừng từ chối."
Lý Niệm Phàm cảm kích nói: "Như vậy, vậy làm phiền a."
Không cần biết Tịnh Nguyệt hồ có yêu quái gì đó hay không, có hai người tu tiên gác đêm cho thì quả thực để cho Lý Niệm Phàm an tâm hơn rất nhiều.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, ánh chiều ta chiếu mặt Tịnh Nguyệt hồ thành màu da cam.
Một lát sau, màn đêm buông xuống.
Tịnh Nguyệt Hộ về đêm cho thấy sự mát mẻ.
Lý Niệm Phàm lên tiếng chào hỏi với hai cha con Lâm Mộ Phong, thuận tay treo đèn lồng ở trên mái hiên của thuyền, rồi dẫn Đát Kỷ tiến vào trong mái hiên đi ngủ.
Ngoài khoang thuyền, sắc mặt của Lâm Mộ Phong và Lâm Thanh Vân lập tức ngưng trọng lên, nháy mắt một cái cũng không nháy mắt nhìn chằm chằm vào mặt hồ.
Đúng lúc này, ánh mắt của Lâm Mộ Phong đột nhiên ngưng trọng lại, đưa tay bỗng nhiên bắn ra một chỉ về phía mặt hồ.
"Phốc!"
Theo một tiếng động nhỏ xíu khẽ vang lên, một lát sau, thi thể của một còn Bạng tinh (trai trai tinh) từ từ nổi lên mặt nước.
Lâm Mộ Phong cười lạnh, "Ha ha, chỉ là một con Bạng tinh, cũng dám tới gần trong phạm vi mười thước ở lúc cao nhân nghỉ ngơi, quả thực muốn chết!"
Khí thế của hắn hơi hạ xuống, mặt hồ nhấc lên từng đợt gợn sóng, lập tức, bầy cá xung quanh thi nhau tán đi, phạm vi trong vòng trăm thước, không còn một chút sinh vật nào.
Lâm Mộ Phong ngưng trọng nói: "Thanh Vân, đây chính là nhiệm vụ cao nhân giao cho chúng ta, tuyệt đối không thể xuất hiện một chút sơ xuất nào, đừng nói yêu quái, xem như bất cứ thứ gì phát ra tiếng động đều phải để ý, quyết không thể để bọn chúng nhao nhao tới quấy nhiễu cao nhân."
Lâm Thanh Vân trịnh trọng khẽ gật đầu.
Đúng lúc này, trên bầu trời có một con chim bay lướt qua, "ba ba ba" vỗ cánh bay.
Ánh mắt Lâm Thanh Vân và Lâm Mộ Phong đều ngưng tụ lại, hai đạo linh khí khác biệt một trước một sau trực tiếp đâm xuyên vào con chim đang bay kia.
Con chim đang bay kia ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, lao thắng xuống mặt hồ mà rơi đi.
Tuy nhiên, ngay vào lúc nó sắp rơi vào mặt hồ, Lâm Mộ Phong thuận tay làm cái pháp quyết, lập tức một cơn gió nổi lên, kéo lấy thi thể con kim kia tới, để nó nhẹ nhàng không một tiếng động rơi vào trên mặt hồ.
Lâm Thanh Vân đột nhiên nhắc nhở: "Cha, ta cảm thấy chúng ta có thể bố trí ra một cái pháp quyết cách âm cho cao nhân."
Đôi mắt Lâm Mộ Phong lập tức sáng lên, tán thưởng nói: "Phương pháp này không tệ, có thể bảo đảm tuyệt đối không xuất hiện sai lầm!"
Lập tức, một đạo pháp quyết được đánh ra, bao bọc cả mái hiên lại.
Mặc dù là như vậy, nhưng hai người bọn họ vẫn không dám buông lỏng chút nào, thân thể kéo căng thẳng tắp, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh, như là hộ vệ trung thành nhất, muốn bóp chết tất cả các nhân tố bất ổn từ trong cái nôi.
Trên ô bồng, đèn lồng kia tỏa ra ánh sáng yếu ớt, ánh đèn không tính sáng, nhưng lại bao phủ toàn bộ thân thuyền vào trong, nhìn từ đằng xa lại, ánh đèn và thân thuyền giống như thể hóa thành một thể vậy.
Lúc này, một cơn gió thổi qua, sóng nước dập dờn, mái hiên thuyền lay động theo từng cơn sóng, trôi nổi dọc theo mặt hồ.
Sâu trong Tịnh Nguyệt hồ.
Vô số độn quang từ bốn phương tám hướng lao tới, đều là trôi nổi ở trên bầu trời, ánh mắt không ngừng tìm kiếm ở trên mặt hồ.
"Linh khí nơi này rất nồng nặc nhất và hỗn loạn, nếu như thật có di tích xuất thế vậy tự nhiên chắc chắn là ở chỗ này."
"Dấu hiệu di tích đã hiện, xuất hiện chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
"Ha ha, một tháng trước ta cũng cho là như vậy, đồng thời một mực chờ ở nơi này, vốn đang cho rằng có thể có một người nào đó âm thầm hưởng di tích một mình, ai ngờ di tích chậm chạp không xuất hiện, người phát hiện ngược lại là càng lúc càng nhiều."
"Đạo hữu, ta thảm hơn so với ngươi, nửa năm trước trong lúc vô tình phát hiện sự khác biệt ở nơi này chờ cho tới bây giờ."
"Ai, đến sớm không bằng tới đúng lúc a!"
Trong lúc mọi người đang thổn thức, mặt hồ vốn bình tĩnh đột nhiên bắt đầu xuất hiện ba động, một cái núi đá dáng vẻ kỳ lạ từ từ nổi lên khỏi mặt nước.
Toàn thân ngọn núi này tối đen như mực, ở giữa có một cái hốc sâu, trông giống như một con quái thú đang há to miệng.
Tất cả mọi người cuồng loạn trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, "Tới, di tích xuất hiện!"
Trong bóng tối, một bóng người đột nhiên lao ra, kèm theo một tiếng cười điên dại, "Ha ha ha, các vị, ta đi trước một bước, bái bai!"
Vừa dứt lời, thân ảnh kia đã xuất hiện ở cửa hang.
Không đợi hắn tiến thêm một bước, đột nhiên vô số phi kiếm đột nhiên bắn ra, "Phốc phốc" một tiếng, chớp mắt đã đâm vào người kia thành con nhím.
Những người khác thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại.
Không vội thì không đen, người đi trước một bước này, bước đi của người này thực sự rất đột ngột.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất