Chương 182: Đi cửa sau một cách trắng trợn
Tám tên tu sĩ kia cười lạnh trong lòng, tràn đầy lòng tin, bàn tính đánh cho vang lên ba ba.
Tuy nhiên ngay sau đó, bọn họ đều trợn tròn mắt.
Tám người bọn họ đối chiến năm người, đánh tới khí thế ngất trời.
Hơn nữa, chiến đấu bao quanh phía trước, phía sau, bên trái, phía trên của thuyền mái hiên, nhưng là cái thuyền đó vẫn cứ nhẹ nhàng thong thả lướt đi, giống như không chịu một chút ảnh hưởng nào của chiến đấu vậy.
Không biết có phải là trùng hợp hay không, tất cả ảnh hưởng đều ảnh hưởng tới xung quanh mà đi, nhưng mỗi lần thuyền mái hiên đều có thể hiểm mà lại càng hiểm tránh thoát, nhất là, mỗi khi ảnh hưởng tới trông thuyền mái hiên như thể không tránh khỏi thì hoặc là linh thể hoặc là tám người bọn họ đều không thể không bị buộc lấy tiến tới cản một chút.
Cuối cùng, có tu sĩ nhịn không được quát lớn nói: "Mắt của năm cái linh thể các ngươi mù rồi sao? Bên kia có một cái thuyền lớn như vậy, cũng sắp xuyên qua cửa thứ hai rồi!"
Linh thể cười lạnh, tràn đầy tự tin, "Nói bậy bạ, không có người nào có thể thoát khỏi dưới mí mắt của chúng ta! Đừng có mê hoặc chúng ta!"
Tám tên tu sĩ thiếu chút nữa thì phun ra máu, vẻ mặt tức giận tới đỏ lên, "Các ngươi đây là giả vờ mù hay thật là mù? Chẳng lẽ đi cửa sau sao?"
"Hừ, ăn không nói có!" Thế công của linh thể lập tức mạnh hơn.
Lâm Mộ Phong và Lâm Thanh Vân thì đứng ở trên thuyền mái hiên, quan sát đại chiến trên không trung kia rất chuyên chú, thi thoảng còn soi mói bình phẩm.
Trong lúc đó, ánh mắt của một tên tu sĩ trầm xuống, nhìn vào thuyền mái hiên kia, sự không cam lòng trong lòng đã đạt tới cực hạn, đưa tay vung lên, linh đang màu vàng kim trong tay vang lên giòn giã, trên không trung hình thành một hỏa diễm thật dài, hóa thành một con hổ giương nanh múa vuốt công kích về phía thuyền mái hiên kia.
Chúng ta ở chỗ này đánh nhau tới không màng sống chết, ngươi cứ qua cửa dễ dàng như vậy, đây là đạo lý gì? Có ức hiếp như vậy sao?
Ta không qua được thì các ngươi cũng đừng hòng tốt hơn!
Sắc mặt Lâm Mộ Phong lập tức trầm xuống, tim mạch đập nhanh hơn, tám người có thể tới nơi này thực lực đều không yếu, tuy rằng hắn có lòng tin có thể ngăn lại một kích này, nhưng hắn lo lắng vì vậy mà ảnh hưởng tới cao nhân.
Tên kia quả thực chính là muốn chết, hắn biết mình sắp đắc tội một tồn tại ra sao sao?
Kẻ không biết gì thật đáng sợ!
Ánh mắt Lâm Mộ Phong trầm xuống, đã làm tốt chuẩn bị coi như thiêu đốt linh lực thì cũng phải ngăn cản chiêu này một cách hoàn mỹ.
Nhưng tới đây, một cái linh thể đột nhiên xuất hiện, một kiếm bổ ngang trời mà chém chết lão hổ hình thành từ hỏa diễm kia!
"Công kích thế mà đánh nhầm hướng, ngươi đây là không để ta vào trong mắt sao? Ngươi định làm nhục ta sao, nạp mạng đi!"
Linh thể kia lộ ra vẻ vô cùng tức giận, thân hình lóe lên điên cuồng công về phía tên tu sĩ kia.
Tu sĩ kia cũng nổi giậ, toàn thân lửa giận ngập trời, sợi tóc bay múa quát ầm lên: "Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng a! Di tích của Tiên gia thế mà có thể đi cửa sau một cách trắng trợn như vậy, quả thực rất là vô sỉ a!"
Bảy tên tu sĩ còn lại đều là hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào thuyền mái hiên kia, hận không thể để tròng mắt của mình dính vào trên đó.
Sau đó, ở dưới ánh mắt ước ao ghen tị của bọn họ, thông qua được cửa thứ hai.
Cửa thứ ba.
Có thể tới nơi này tổng cộng chỉ có ba người.
Lúc này, bọn họ tập trung ở một chỗ, đang thương thảo phương pháp phá giải.
Nơi này dường như là một cái mật thất, chỉ có một đoạn nước chảy qua, có những bức tường trắng xóa khắp nơi, trên dưới, trái phải đều là vác tường trắng như tuyết, họ đã thử nhiều cách nhưng vẫn không tìm được cửa đi về cửa ải tiếp theo.
Đúng lúc này, một bức tường trong đó hơi rung động, một chiếc thuyền mái hiên từ từ xuất hiện.
Ba tên tu sĩ đầu tiên là sững sờ, sau đó là vui mừng trong lòng.
Một vị nhiều tuổi nhất trong đó mở miệng nói: "Vị đạo hữu này, vách tường nơi này không công kích được, dường như đều không có cơ quan gì, muốn ra ngoài không biết nên làm như thế nào, không bằng gia nhập ta..."
Hắn vẫn chưa nói xong, chỉ thấy chiếc thuyền mái hiên thuận theo dòng nước đang đâm vào bức tường kia theo dòng nước chảy.
"Ba" một tiếng.
Bức tường kia nhộn nhạo lên từng đợt gợn sóng, và chiếc thuyền mái hiên biến mất trước mặt họ.
Ba tên tu sĩ lập tức rơi vào trạng thái đứng máy, một đống lời nói chuẩn bị nói ra đều bị ứ động ở cổ họng không nói ra được.
Lão giả kia có chút không xác định nói: "Vừa rồi ... có phải có một chiếc thuyền đi qua?"
"Hẳn là không sai được."
"Chẳng lẽ là ảo giác? Chẳng lẽ là khảo nghiệm của cửa ải thứ ba này?"
"Không thiếu khả năng này."
...
Lâm Mộ Phong và Lâm Thanh Vân, hai người đứng ở trên thuyền mái hiên, trơ mắt nhìn tất cả những gì đã xảy ra.
Đèn lồng lóe ra ánh sáng ngời, bao phủ chiếc thuyền mái hiên này vào bên trong, lắc lắc ung dung trôi về phía trước, một đường thế mà thẳng tuốt.
Nói không khiếp sợ đó là giả, tuy nhiên bọn họ sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hơn nữa đã bắt đầu từ từ thích ứng, bởi vậy mặt ngoài còn có thể duy trì dáng vẻ nhẹ như mây gió.
"Đằng trước khả năng sẽ không có tu sĩ đi." Lâm Mộ Phong thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, vụng trộm nhìn thoáng qua mái hiên, thật sự là quá kích thích, còn may không có làm ảnh hưởng tới cao nhân.
Theo thuyền mái hiên tiếp tục theo dòng nước từ từ mà tiến lên.
Cửa thứ tư, cửa thứ năm...
Ở dưới cái nhìn khiếp sợ của hai cha con Lâm Mộ Phong, thế mà khoảng chừng chín cái cửa ải!
Bọn họ đột nhiên có chút đồng tình với đám người ở phía sau, cũng may chúng ta đứng sau lưng cao nhân, bằng không, ai có thể xông qua được a?
Tiên nhân bố trí cái di tích này tuyệt đối là một tên vô cùng biến thái, rõ ràng không muốn để cho người thông qua đi!
Bên trong mái hiên.
Lý Niệm Phàm nhắm hai mắt, đang nói chuyện phiếm với Chu Công.
Đát Kỷ thì nằm ở bên cạnh cách hắn không xa, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Lý Niệm Phàm, khuôn mặt đỏ đỏ, hiển nhiên là một buổi tối không ngủ.
Nàng ta một mực si ngốc nhìn vào Lý Niệm Phàm, trong mắt khi thì ngượng ngùng, khi thì bối rối, khi thì lại có chút xoắn xuýt, cuối cùng, nàng ta lẽ lưỡi liếm lại nước bọt trào ra khóe miệng, rồi hít một hơi dài.
Hiếm khi được ngủ gần chủ nhân như vậy, cơ hội không thể bỏ qua, mất rồi sẽ không thể trở lại, mình phải mạnh dạn lên, không tận dụng thì cũng quá thua lỗ.
Đát Kỷ ánh mắt kiên định, và sau đó, một cái đuôi trắng như tuyết, thật dài và mềm mại giơ lên từ phía sau nàng ta, và chạm vào nó về phía Lý Niệm Phàm.
Sau đó, vô cùng nhẹ nhàng khẽ vỗ nhẹ nhàng ở trên mặt Lý Niệm Phàm, sau đó thì thu hồi thật nhanh.
Đát Kỷ lập tức giống như một đứa trẻ đã làm chuyện xấu, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Một lát sau, nàng ta vụng trộm mở to mắt, phát hiện Lý Niệm Phàm thế mà không tỉnh lại, trong lòng nàng ta rất thoải mái.
Lá gan hơi lớn một chút, lại đưa cái đuôi ra ngoài, bắt đầu nhẹ nhàng buốt ve trên mặt Lý Niệm Phàm, một cái đuôi khác thì đặt ở lòng bàn tay Lý Niệm Phmà, trên mặt còn lộ ra vẻ mặt đắc ý mà hưởng thụ.
Điều này làm cho nàng ta không thể không nhớ tới lúc chính mình còn là hồ ly, Lý Niệm Phàm thường xuyên ôm chính mình vào trong ngực, vuốt ve lông tóc của chính mình, cảm giác thật là thoải mái.
Ngay vào lúc nàng ta chuẩn bị tiến thêm một bước nữa, cái mũi Lý Niệm Phàm hơi nhúc nhích, lông mi khẽ run lên.
Đát Kỷ lập tức rụt tất cả đuôi của mình trở về, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, trong ánh mắt đầy vẻ không biết phải làm sao.
"Ừm? Tiểu Đát Kỷ, ngươi đã tỉnh?" Lý Niệm Phàm mở mắt, nhìn vào ánh mắt Đát Kỷ, không thể không mở miệng cười nói.
Ánh mắt Đát Kỷ thất thường, ấp a ấp úng nói: "Ừm, đúng vậy a, công tử ... sáng sớm."
Lý Niệm Phàm cũng không để ý, hắn một lần nữa hít mũi một cái, thơm quá a, lại đưa tay xoa xoa cái mũi, hả? Trên tay cũng có mùi?
Quan trọng mùi thơm này rất là dễ chịu.
Hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua Đát Kỷ, ngủ chung với mỹ nữ đúng là không giống a, mùi thơm cơ thể này, thế mà được thơm lây.