Chương 189: Nơi này thật là đáng sợ, ta muốn về nhà
Hả?
Hỏa Tước hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn vào quả táo kia, chẳng lẽ mình không nhắm chuẩn?
Nó lại há mỏ ra lần nữa, lần này, mắt nó thậm chí còn mở to ra nhìn chằm chằm vào quả táo, bỗng nhiên mổ.
Tuy nhiên, ngay dưới mí mắt của nó, cành táo treo quả táo kia hơi động một chút, lại nhích sang một bên một chút.
Hình tượng này đúng kiểu con bò tót lao vào chiếc khăn màu đỏ.
"Cành cây này biết động?!"
Lần này, nó thấy được rõ ràng, toàn thân giật mình một cái, chấn kinh và hoảng sợ.
Hỏa Tước hơi ngửa đầu, lập tức bị dọa đến hồn vía lên mây, lông vũ toàn thân đều dựng đứng lên thành một con nhím.
Đã thấy, không biết từ lúc nào, nó đã được bao bọc bởi những thân cây xung quanh, vô số cành cây ở trên những thân cây kia giống như móng vuốt của ác quỷ, bao phủ xung quanh nó chật như nêm cối, lít nha lít nhít những cành cây rạp trời kín đất, nhìn thấy mà tê cả da đầu.
Đồng thời, từng tiếng cười trêu tức truyền vào trong tai, càng làm cho nó phải rùng mình.
Thành yêu, những cây ăn quả này thành yêu!
"Chít chít!"
Hỏa tước bị dọa đến ngay cả tiếng chim cũng phát ra kiểu tiếng thê thảm, há mồm phun ra một cái, một cỗ hỏa diễm màu vàng đột nhiên xuất hiện, như là biển lửa, bao phủ về phía những cành cây kia!
Bên ngoài Tứ Hợp viện.
Mọi người vốn còn đang cãi lộn đồng thời kìm lòng không được mà rùng mình một cái.
Tần Mạn Vân rụt đầu, hoảng sợ nói: "Tiếng kêu vừa rồi kia là ... là tiếng kêu của Hỏa Tước?"
"Hẳn là ... không sai." Diêu Mộng Cơ nặng nề khẽ gật đầu.
Cố Trường Thanh lắc đầu nói: "Quá thảm rồi, cũng không biết ở bên trong gặp cái gì có thể làm cho con chim coi trời bằng vung kia kêu thành như vậy."
Thế giới đại lão, ngươi mãi mãi không tưởng tượng nổi sẽ đáng sợ cỡ nào.
Như thế, thì càng phải phủi sạch quan hệ với chính mình!
"Đó là chim của ngươi!"
"Đánh rắm, chim là từ trên người ngươi bay ra ngoài, rõ ràng chính là của ngươi!"
"Là các ngươi! Ta vô tội!"
...
Hỏa Tước hoảng sợ trợn lớn hai mắt, toàn thân run rẩy, nhìn chòng chọc vào bầu trời, nhìn vào lửa cháy ngập trời từ từ tán đi kia.
Ngay sau đó, sợ hãi trong mắt nó càng ngày càng đậm.
Những cành cây kia thế mà vẫn duy trì dáng vẻ như trước đó, rạp trời kín đất, động cũng không động, thậm chí ngay cả một chút dấu vết dính lửa cũng không có để lại.
Toàn thân Hỏa Tước lắc lư một cái, nằm bệt xuống trên mặt đất như thể con gà bị buộc hai chân lại, thiếu chút nữa trợn trắng mắt lên mà ngất đi.
Thế giới quan của nó bị lật đổ.
Hỏa khắc mộc.
Đây là thiên địa chí lý.
Huống chi chính mình còn có được huyết mạch Thiên Hoàng, phun ra chính là Chân Hỏa của Phượng Hoàng, thế mà ngay cả một cái lá của người ta cũng không đốt được.
Đây là loại Thụ Yêu thần tiên nào?
"Yêu quái, nơi này tất cả đều là yêu quái! Cứu mạng a!"
Nó dùng cánh che lấy đầu của mình, hoảng sợ càng ngày càng nồng đậm, đã bắt đầu nói năng lộn xộn, vỗ cánh một cái lao qua khoảng trống giữa các cành cây.
Tuy nhiên, một cái cành khẽ giơ lên, như là roi, tùy ý quất xuống!
"Ba!"
Hỏa Tước lập tức bị quất bay trở về, đặt mông ngồi ở trên cành cây.
Không đợi nó lấy lại tinh thần, mấy cái cành đã giống như rắn độc vươn tới, theo thân thể của nó, trói nó lại cực kỳ chặt, sau đó đột nhiên kéo nó một cái, cánh và chân chim mở ra, treo lơ lửng giữa không trung thành một chữ xấu hổ lớn. (Tạo hình cả con chim biến thành chữ xấu hổ.)
Tiếng cười rùng rợn vang vọng xung quanh khiến cho Hỏa Tước phải run sợ run lẩy bẩy.
"Tắm lửa vừa rồi khá thoải mái, chim sẻ nhỏ, lại phun ra một chút đi." Giọng nói thản nhiên truyền ra, để Hỏa Tước tê cả da đầu, tim gan đều như sắp nứt cả ra.
Tắm ... Tắm lửa?
Hỏa Tước chấn động toàn thân, nào dám thất lễ, vội vàng há mồm phun lửa.
"Hô hô hô!"
Nơi này lập tức trở thành một biển lửa, những Thụ Yêu kia tắm bằng lửa thế mà còn giãy dụa thân cây của mình, trái xoa xoa, phải cọ cọ, giống như là sảng khoái không thôi vậy.
Cảnh tượng này thật sự là kinh dị quá mức, nhất là ở trong mắt của Hỏa Tước, nằm mơ cũng không dám mơ một cái ác mộng đáng sợ như vậy.
Nước mắt, từ trong mắt của nó lăn xuống, bất lực tới cực điểm, "Về nhà, ta muốn về nhà..."
Hỏa diễm trọn vẹn phun ra tới nửa canh giờ, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, Hỏa Tước nghiêng đầu một cái, bên trong mỏ chim phun ra không còn là lửa nữa mà là hơi khói.
Giọng nói khàn khàn gần như khó mà nghe rõ, vô lực theo từ trong miệng của nó truyền ra, "Ta không nổi ..."
"Mới vậy mà không nổi? Thôi, sử dụng hết rồi thì ném đi đi."
Đám Thụ Yêu rõ ràng là có chút không vui, một cành cây tùy ý vung lên, ném Hỏa Tước thẳng về phía trong hồ nước.
"Lạch cạch!"
"Ừng ực ừng ực."
Hỏa Tước nuốt lấy từng ngụm từng ngụm nước trong hồ nước, lập tức cảm thấy cổ họng khàn khàn đạt được tưới nhuần, cảm giác đói khát được làm dịu đi.
Nó đột nhiên sững sờ, lộ ra thần sắc khó có thể tin, "Cái này ... đây là Linh thủy?"
Tuy nhiên còn chưa đợi nó kinh ngạc xong, một cái bóng dáng rất lớn từ đáy nước nổi lên, kéo lấy nó từ từ nổi lên mặt nước.
Hỏa tước dựa vào trên mai Tượng Quy, lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé, cũng không lớn bằng một cái đường vân ở trên người lão quy.
Nó hoảng sợ từ trên mai rùa bay xuống, rơi vào bên cạnh hồ nước, thận trọng bắt đầu lui lại.
Thật là đáng sợ, quá kinh dị!
Nơi này tuyệt đối không phải nơi để người ở, quả thực mỗi một bước đều có nguy hiểm, nếu tiếp tục ở đây nữa không khéo dọa thôi cũng bị dọa chết!
Vừa đi nó vừa âm thầm quan sát xung quanh, càng quan sát thì càng chấn kinh, một ngọn cây cọng cỏ trong này, thậm chí bòn đất, đặt ở Tiên giới đều là bảo vật vô thượng!
Ta chắc chắn là xuyên qua rồi, xuyên qua tới thời kỳ viễn cổ a.
Ta chỉ là một con chim nho nhỏ, ta sai rồi, ta không biết gì, ta ngu ngốc, xin tha mạng, cầu buông tha, cầu xin hành hạ nhẹ thôi.
Nó liên tục lẩm bẩm trong lòng, ánh mắt quét qua quét lại, lại bỗng nhiên ngừng lại.
Mỏ chim há to ra, thiếu chút nữa tròng mắt của nó cũng trợn tới lồi cả ra ngoài.
Nó quay đầu, nhìn chòng chọc vào cây giống bên cạnh hồ nước kia, đại não gần như đã mất đi năng lực suy nghĩ.
Khó có thể tin, kích động, e ngại, sùng bái.... vẻ mặt biến hóa không ngừng, gần như khiến cho khuôn mặt chim của nó bị tê liệt.
"Đây, đây là ..."
Tiên khí? !
Không sai!
Tuyệt đối là Tiên khí!
Cây kia đến tột cùng là cây gì, thế mà có thể sinh ra tiên khí!
Không thể tưởng tượng nổi, nghe rợn cả người!
Khó trách con đường tiên phàm sẽ được đả thông lại một lần nữa, hóa ra, có đại lão để cho Tiên khí được khôi phục!
"Phàm trần này, đến cùng là ẩn giấu đi một đại lão lớn tới cỡ nào a, ta làm cái gì? Ta thế mà xông vào viện tử (nhà) của đại lão, ta, ta, ta ..." Giọng nói của nó vẫn còn run rẩy, "Ta không chỉ bỏ qua một cái tạo hóa vô cùng to lớn, hơn nữa ... rất có thể sẽ chết, hơn nữa chết sẽ rất thảm!"
Xong, xong, ta sắp tiêu rồi!
Huyết dịch toàn thân Hỏa Tước giống như cứng đờ lại, lông toàn thân không chỉ dựng thẳng ra hơn nữa còn cứng rắn hơn, sắp đạt tới tiêu chuẩn lông nhím, đã sợ tới nội tiết mất cân đối, tinh thần thất thường.
"Ào ào ào!"
Hồ nước đột nhiên từ từ dâng lên, một cái đầu màu vàng kim chỉ để lộ ra nửa cái đầu, con mắt tràn ngập uy nghiêm chỉ nhìn thoáng qua đối với Hỏa Tước.
Chỉ thoáng qua thôi, Hỏa Tước giống như bị làm Định Thân thuật, ngay cả lời cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy bên trong cổ họng của mình có cái gì đang kẹp lấy vậy, bộ não không còn chịu được cú sốc này và nó trực tiếp rơi vào trạng thái đờ đẫn.
"Con chim này dù sao cũng là lễ vật mà người khác mang tới tặng cho chủ nhân, nếu như trực tiếp ăn thì không tốt lắm, hơn nữa, con chim này khắp toàn thân từ trên xuống dưới không được hai lạng thịt, nhét kẽ răng cũng không đủ, được rồi, tùy tiện cho chút giáo huấn, hả giận là được rồi."
Cái đuôi của Kim Long từ trong hồ nước giơ lên, tùy ý quét qua, giống như đập ruồi, trực tiếp quét Hỏa Tước ra khỏi hậu viện, bay ra phía bên ngoài mà đi...