Chương 190: Ta còn tu cái gì tiên? Liếm là được rồi!
"Hưu —— "
Hỏa Tước ở trên không trung xét qua tạo thành một đường vòng cung duyên dáng, "Ba" một tiếng rơi ra bên ngoài Tứ Hợp viện.
Diêu Mộng Cơ và ông cháu Cố Trường Thanh ba người vốn còn đang cãi lộn, lập tức ngừng lại.
Thi nhau dồn ánh mắt rơi vào trên người Hỏa Tước.
Đã thấy, Hỏa Tước lúc này nơi nào còn có khí phách như trước đó, bây giờ như là con chim mất hồn, hai mắt dại ra, toàn thân giống như thể không còn xương cốt, mềm oặt, lông vũ toàn thân cũng không còn đẹp như trước, mà là ủ rũ xù lông không chịu nổi, giống như con chim bị stress vậy, không khó để tưởng tượng, vừa rồi đã trải qua chà đạp cực kỳ bi thảm và độc ác tới cỡ nào.
Dù sao cũng là con chim có cảnh giới Đại Thừa kỳ, hơn nữa trong người còn mang huyết mạch Thiên Hoàng, thế mà lại rơi vào kết quả như vậy, thật đáng buồn thật đáng thương, quả thực để cho người ta thổn thức.
Mọi người nhìn vào Tứ Hợp viện, đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Đáng sợ, thật là đáng sợ!
"Gieo gió gặt bão, gieo gió gặt bão a!" Cố Trường Thanh thuận tay xách Hỏa Tước trong tay, thương cảm nói: "Chính ngươi tìm đường chết còn chưa tính, tại sao còn muốn liên lụy chúng ta, chúng ta khổ a!"
"Sa sa sa!"
Đúng lúc này, trên đường truyền tới tiếng chân giẫm lên lá khô.
Đến rồi!
Cao nhân trở về!
Mọi người đều tinh thần chấn động, xoa xoa mặt, lấy tốc độ nhanh nhất điều chỉnh tốt nét mặt và tâm tính của mình.
Lý Niệm Phàm mang theo Đát Kỷ chậm rãi đi tới, nhìn tới cổng thấy mọi người thì không thể không sững sờ, "Cố cốc chủ? Diêu lão, Mạn Vân cô nương? Sao các ngươi lại tới đây?"
Bọn họ đều thi nhau cười tới chào hỏi, "Bái kiến Lý công tử, không mời mà tới, làm phiền."
"Khách khí, hoan nghênh tới chơi."
Lý Niệm Phàm cười hướng về bọn họ khẽ gật đầu, nhìn thấy Hỏa Tước trên tay Cố Trường Thanh thì không thể không mở miệng nói: "NHa, gà thật xinh đẹp a, ngươi nói ngươi, đến cũng đến rồi còn mang theo thịt rừng tới làm gì?"
Gà?
Thịt rừng?
Ta?
Hỏa Tước đờ đẫn đột nhiên trong nháy mắt bừng tỉnh lại, ta không phải gà!
"Chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp!"
"Chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp?"
"Chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp chiêm chiếp?!"
Rừng ... Thịt rừng?
Khóe miệng Cố Trường Thanh giật giật một cái, tuy nhiên phản ứng vẫn là nhanh, vội vàng ngăn chặn Hỏa Tước sắp điên lên rồi, cười nói: "Lý công tử, lần đầu tới nhà, chút tâm ý, công tử thế nhưng là tuyệt đối đừng chối từ."
Lý Niệm Phàm mỉm cười, "Ha ha ha, vậy ta từ chối thì bất kính, đa tạ! Con gà này của ngươi gái rất sinh động a, chất thịt chắc chắn là tốt, là chủng loại gì?"
"Đây là lửa ... gà lửa!"
Hóa ra những con gà trong thế giới tu tiên trông như thế này, tám thành là loại gà đặc thù mà người tu tiên chăn nuôi, hương vị chắc chắn sẽ không tệ.
"Khách khí, ngươi quá khách khí, lần này ta nhận, lần sau cũng đừng như vậy." Lý Niệm Phàm vui vẻ từ trong tay Cố Trường Thanh nhận lấy gà, hướng về trong cửa nói: "Tiểu Bạch, mở cửa."
"Kẹt kẹt."
Tiểu Bạch từ bên trong thò đầu ra, "Hoanh nghênh chủ nhân về nhà."
Đại Hắc cũng lúc lắc cái đuôi từ bên trong đi ra, chạy quanh bên chân Lý Niệm Phàm.
Lý Niệm Phàm cau mày nói: "Tiểu Bạch, có khách quý tới nhà, làm sao mà không mở cửa để người ta đi vào?"
Tiểu Bạch nhìn về phía đám người Cố Trường Thanh, vô tội nói: "Bọn họ không có gõ cửa a? Chắc là cũng vừa mới tới, đúng hay không?"
"Đúng đúng đúng, không sai, chính là vừa tới!"
"Lý công tử, thật là như thế, thật là rất trùng hợp!"
Ba người Cố Trường Thanh liên tục gật đầu.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Vậy thật đúng là khéo a."
Hắn nhấc chân bước vào Tứ Hợp viện, ném gà cầm trong tay xuống mặt đất, mở miệng nói: "Tiểu Bạch, Khoái Nhạc thủy làm được chưa? Tranh thủ thời gian rót cho khách một ly tới nếm thử."
"Tuân mệnh, chủ nhân."
Chẳng mấy chốc, Tiểu Bạch thuận tay cầm lấy khay, đưa lên cho mỗi người một ly Khóa Nhạc thủy.
Lần này khác với lần trước, lần trước bởi vì tăng thêm quýt mà biến thành màu cam, lần này thêm là canh, hơn nữa trải qua gia công, ngoại hình bây giờ giống hệt với Sprite kiếp trước.
Từng hạt bọt khí bốc nhảy lên, nhìn rất có xung động muốn uống.
Tần Mạn Vân từ trong tay Tiểu Bạch nhận lấy một ly, cung kính nói: "Tạ ơn."
Lần này, trên ly LÝ Niệm Phàm còn cố ý chuẩn bị ống út, bức cách trong nháy mắt lên cao rất nhiều.
Tần Mạn Vân khẽ há miệng nhỏ ra, ngậm vào ống hút, sau đó hơi hút một cái.
Tuy rằng dùng sức không lớn, nhưng Sprite lại bắn vọt mà lên, hung hăng đụng vào trên cái lưỡi đinh hương của nàng, để nàng ta có một loại khoái cảm không nói nên lời.
Nàng ta nhịn không được lại hút một hơi, lặp đi lặp lại thể nghiệm lấy cái cảm giác đặc biệt khi va chạm vào khoang miệng này.
Mà đồng thời, hương vị Khoái Nhạc thủy cũng lên men ở trong miệng, kèm theo bọt khí giống như đang nhảy lên ở trong miệng, để đầu lưỡi có một loại cảm giác tê dại.
Nhẹ nhàng khoan khái, mát mẻ và tươi sáng!
Một ngụm Khoái Nhạc thủy, để toàn bộ tế bào của nàng đều đang vui thích nhảy cẫng lên, thật sự không hổ với cái tên Khoái Nhạc thủy này.
Diêu Mộng Cơ và Cố Trường Thanh hãi lão giả này cũng học theo, ngậm ống hút, hút tới hút lui, vẻ mặt hơi hồng nhuận.
Nếu không phải bọn họ cố gắng khắc chế, chỉ sợ mỗi lần uống vào một ngụm Khoái Nhạc thủy, đều sẽ phát ra A một tiếng sợ hãi thán phục.
Cố Trường Thành chẹp chẹp miệng một chút, dùng thần thức nói: "Gia gia, ta nói cho ngươi, nước uống này quả thực rất tốt, một ngụm vào trong bụng, linh hồn cũng sảng khoái tới run rẩy, loại cảm giác thỏa mãn này căn bản là không cách nào để diễn tả! Quan trọng nhất là nước này không chỉ có thể tẩm bổ thần hồn người, đồng thời còn ẩn chứa đạo vận, không biết ngươi ở Tiên giới có từng được nếm tới hay không?"
Cố Uyên kìm lòng không được mà nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, ra vẻ không thành vấn đề nói: "Ha ha, tuổi tác ta đã lớn rồi, đối loại chuyện này đã không quan trọng, cho nên mời ngươi ngậm miệng lại đi!"
Hắn chỉ nhìn vào nước này thôi mà đã sinh ra khát vọng, nhìn vẻ mặt say mê của đám người Cố Trường Thanh bọn họ uống nước, tương đương với việc xem một quảng cáo tự nhiên tại chỗ, hiện tại Cố Trường Thanh còn cố ý dụ hoặc hắn, nếu như có thể hắn thật muốn từ bên trong dây chuyền lao ra ngoài, nói cái gì cũng phải lấy được một ly nước đổ vào miệng cho đã nghiện.
Tạo hóa, quả nhiên là tạo hóa a!
Ai có thể nghĩ tới, chỉ tới bái phỏng một chút, cao nhận thuận tay ban thưởng một ly nước uống, thế mà có thể so với một cơ duyên to lớn.
Đây chính là thế giới của đại lão sao?
Ta còn tu tiên làm cái gì? Liếm là được rồi!
Trong nội tâm của mọi người càng kiên định hơn.
Lúc này, mọi người mới chú ý tới, trong tay Lý Niệm Phàm còn cầm một cái thùng vuông, đang ngồi mân mê ở bên cạnh.
Bên trong cái thùng, còn có tiếng ong ong ong truyền ra.
Bọn họ đều lộ ra vẻ tò mò, nhịn không được mà cố gắng dùng con mắt liếc trộm.
Hả?
Là ong mật?
Chuyện gì xảy ra, tại sao ta nhìn thấy ong mật này lại có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy?
Lại tập trung nhìn vào.
Toàn thân ba người đều rùng mình một cái, một cỗ hơi lạnh thấu xương vọt khắp toàn thân, bị dọa đến máy chảy ngược, tay chân cứng ngắc.
Bên trong dây chuyền, thần thức của Cố Uyên thiếu chút nữa bởi vì nhìn thấy cảnh tượng quá mức kịch liệt mà trực tiếp tan vỡ.
Tần Mạn Vân vội vàng dùng tay che miệng của mình, thân thể mềm mại run rẩy liên tục, nếu như không phải có có một tia lý trí cuối cùng thì nàng ta đoán chừng sẽ bị dọa đến thét lên.
Đó ... Đó là Kim Diễm phong?
Đúng là Kim Diễm phong!
Má ơi! Cao nhân thế mà lại mang cả loại đồ vật này trở về?
Thậm chí ngay cả ổ người ta cũng không bỏ qua, mang nguyên cả tổ về?
Tê ——
Tê cả da đầu, kinh khủng như vậy!
"Bình tĩnh, Mình phải thật bình tĩnh! Tuyệt đối không thể lộ tẩy, làm cho cao nhân không hài lòng."
Mọi người đều đồng loạt hò hét trong lòng, lặp đi lặp lại lấy điều kiêng kỵ của cao nhân, đè xuống nhịp tim không ổn định của chính mình, mặt ngoài cững ép làm ra vẻ mặt nhẹ như bướm bay, chỉ có điều cái ly cầm trong tay kia, Khoái Nhạc thủy bên trong đó lại đang rung động kịch liệt.