Chương 199: Diêu Mộng Cơ hết lòng hết sức, đua đòi thật là khổ cực a!
Lý Niệm Phàm nhìn vào bóng dáng vội vàng rời đi của Chu Vân Vũ, không thể không mỉm cười.
Vương tử vương triều phàm trần a, nếu như thật có thể thực hiện được khát vọng to lớn của hắn mà nói thì thế giới tu tiên sợ rằng sẽ trở nên rất đặc sắc đi.
Thu thập đơn giản một phen, "Tiểu Đát Kỷ, đi thôi, về thôi."
Chủ quán ở đằng sau nhiệt tình hô to, "Lý công tử, đi thong thả, rảnh lại tới a."
Về phần Chu Vân Vũ thì mang theo hộ vệ của mình đã vội vã chạy ra khỏi thành, đang chuẩn bị tiến về phía Hạ triều.
Tuy nhiên, lại bị một tên thư sinh chặn đường đi.
Thư sinh mặc quần áo rất đơn giản, rất đơn giản, rồi lại có một loại khí chất mà không cách nào có thể xem nhẹ, "Tiểu sinh Mạnh Quân Lương, bái kiến vị công tử này."
Chu Vân Vũ đáp lễ nói: "Chu Vân Vũ, Vương tử Hạ triều!"
Mạnh Quân Lương nói ngay vào điểm chính: "Chu vương tử, tiểu sinh có một cái yêu cầu quá đáng, có thể nói cuộc trò chuyện mà vừa rồi ngươi với Lý công tử nói cho ta biết được không?"
Chu Vân Vũ nhướng mày, "Chuyện này ..."
Mạnh Quân Lương mở miệng nói: "Thật ra thì ta là thư đồng của Lý công tử, lúc đầu trong lòng có nghi hoặc muốn mời Lý công tử giải đáp, nhưng lại sợ trêu chọc Lý công tử không hài lòng, thấy các ngươi trò chuyện vui vẻ, không thể không sinh lòng tò mò."
"Hóa ra là thư đồng của Lý công tử." Thái độ của Chu Vân Vũ lập tức đã khá hơn nhiều, "Không bằng cùng đi Hạ triều làm khách, chúng ta vừa đi vừa nói là được."
Mạnh Quân Lương gật đầu, "Cũng tốt, mời!"
Hai người vừa đi vừa nói, Mạnh Quân Lương lặp đi lặp lại nhai nuốt lấy lời nói của Chu Vân Vũ, trong mắt khi thì chấn kinh khi thì lại bừng tỉnh đại ngộ.
"Không ở vị trí đó thì không bàn về việc của vị trí đó."
"Kế ly gián, quả thực là kế sách hay!"
"Lấy bánh bao so sánh với quốc gia, đũa, thìa, đĩa so sánh với ba phương thổ phỉ, vừa đơn giản lại dễ hiểu, cũng chỉ có Lý công tử có thể làm ra được."
Mạnh Quân Lương không ngừng cảm khái, vẻ mê mang bên trong ánh mắt của hắn bắt đầu hơi tản đi, vẻ mặt khôi phục lại một chút.
"Sự thông hiểu thiên địa chí lý của Lý công tử vẫn là một mực sâu như vậy."
Mạnh Quân Lương sợ hãi lên tiếng thán phục, sau đó nói: "Cuối cùng ta đã hiểu ta chưa làm đủ được ở đâu."
Chu Vân Vũ hiếu kỳ nói: "Không biết Quân Lương nói là chỗ nào?"
Mạnh Quân Lương hít sâu một hơi, "Là việc vận dụng! Lý công tử không chỉ thấu hiểu thiên địa chí lý, mà còn có thể được sử dụng trong lời nói và việc làm, đây mới thật sự là đạo! Ta tự nhận là hiểu được rất nhiều, tuy nhiên chẳng qua chỉ là lý luận suông, không có chỗ nào dùng được."
"Giống như cái kế ly gián này, ta cũng có thể nhìn thấu ba bên thổ phỉ đều có tâm tư của chính mình, sẽ nghĩ tới ly gián, nhưng cụ thể áp dụng như thế nào thì ta lại khó mà nghĩ tới!"
(P/S của tác giả: Thấy có người nói mưu kế đơn giản, nói thật, cái mưu kế này không đơn giản tốt a, các ngươi bây giờ quay đầu đi xem một chút tam thập lục kế, không phải cũng cảm thấy đơn giản sao? Cái này còn đơn giản, vậy cổ đại đánh trận phải đốt não a? Chiến tranh chú trọng chính là đơn giản dễ hiểu hữu dụng, cũng không phải cung đấu, quá nhiều mưu kế cong cong quấn quấn ngược lại khó mà áp dụng tốt a.)
Đôi mắt Chu Vân Vũ sáng lên, theo cột trèo lên trên, mời nói: "Quân Lương nếu như cảm thấy thiếu khuyết thực tiễn, sao không tới Hạ triều ta, vừa vặn có thể thi triển thân thủ?"
Mạnh Quân Lương không từ chối, mở miệng nói: "Vậy ta từ chối thì bất kính."
"Ha ha ha, đi, ta trở về Hạ triều sẽ vì Quân Lương huynh mở tiệc mời khách!"
...
Lâm Tiên đạo cung.
Mấy đạo độn quang từ đằng xa lao nhanh mà tới, sắc mặt Tần Mạn Vân không phải rất tốt, sau lưng còn có mấy tên đệ tử đi theo.
Chu Đại Thành mở miệng hỏi: "Mạn Vân, tình huống bên ngoài thế nào?"
"Thật không tốt!"
Tần Mạn Vân lắc đầu, bên trong giọng nói hiện ra vẻ lo lắng, "Ôn dịch lan tràn với tốc độ thật sự là quá nhanh, đằng sau hình như còn có tác động của Ma Nhân, phương nam và phương tây đã không chỉ là thôn trang và thành trì, có không ít tông môn đều bị diệt! Bên trong Ma Nhân, người tiếp nhận Ma Thần quán đỉnh cũng càng ngày càng nhiều!"
Chu Đại Thầnh thầm giật mình, "Đã tới bức này rồi?"
Tần Mạn Vân thở dài nói: "Lần này phàm nhân gặp tai họa quá nhiều, tăng thêm con đường tiên phàm cắt đứt quá lâu, đã có lúc lâu tiên nhân không xuất hiện, tín ngưỡng của mọi người đối với tiên nhân đã không đủ lớn, lại có Ma Nhân truyền bá lý niệm của Ma Thần, phàm nhân tự nhiên rất dễ dàng chịu ảnh hưởng."
"Thậm chí ở phương nam, đã có người thành lập vương triều, chuyên môn thờ cúng Ma Thần, chinh chiến tứ phương, đang điên cuồng mở rộng lãnh thổ, nếu như thống nhất phàm nhân toàn bộ thế giới tu tiên, hậu quả kia ..."
Chu Đại Thành nhịn không được cau mày nói: "Những năm gần đây, tu sĩ chúng ta quả thật có chút không để ý tới lực ảnh hưởng của phàm nhân."
Phàm nhân mới là chủ yếu ở trên thế giới này, cái gọi là thiểu số phục tùng đa số, một khi khướng gió của cái chủ yếu này thay đổi thì đây chính là đòn đánh rất trí mạng.
"Hơn nữa, chỗ quan trọng nhất là ..." Tần Mạn Vân hít sâu một hơi, ngưng trọng nói: "Hình như ở chỗ chúng ta cũng xuất hiện chứng bệnh ôn dịch!"
"Cái gì? !"
Sắc mặt Chu Đại Thành thay đổi lớn, khó có thể tin mà lên tiếng kinh hô, "Lan tràn tới chỗ của chúng ta nhanh tới như vậy?"
"Lúc đầu không phải nhanh như vậy, nhưng có Ma Nhân chúng tay vào thì mới nhanh như vậy." Tần Mạn Vân có chút sốt ruột, tiếp tục nói: "Cho nên bây giờ việc quan trọng trước mắt chính là cần tranh thủ thời gian tìm tới sư tôn, để hắn ra mặt định đoạt xem nên xử lý chuyện này như thế nào."
"Tìm sư tôn ngươi?" Sắc mặt Chu Đại Thành lập tức trở nên cổ quái, có chút muốn nói lại thôi.
Khóe mắt Tần Mạn Vân hơi giật giật một cái, "Sao vậy?"
Sư tôn mình lại ra cái chuyện gì rồi?
Chu Đại Thành ấp a ấp úng nói: "Cung chủ hắn ... chỉ sợ tạm thời không có tinh lực đi xử lý chuyện này ..."
Tần Mạn Vân hơi kinh hãi, trong lòng có một loại dự cảm không tốt, lo lắng không yên: "Sư tôn có phải lại xảy ra chuyện gì nữa hay không? Hắn ở đâu?"
Giọng điệu của Chu Đại Thành mang theo chút phức tạp mà nói: "Ở từ đường, ai đua đòi thật là khổ cực a."
"Đua đòi thật là khổ cực" Trên trán Tần Mạn Vân dán lấy mấy cái chấm hỏi, sau đó lập tức khống chế lấy độn quang, chẳng mấy chốc đi tới từ đường của Lâm Tiên đạo cung.
Chỉ có điều, trạng thái của Diêu Mộng Cơ vào lúc này rất không tốt, bẩn thỉu, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu, cả người giống như gầy đi trông thấy, chỉ mất thời gian có mấy ngày, từ một lão giả tiên khí bồng bềnh nay đã biến thành một lão đầu thận yếu tới cực điểm.
Tần Mạn Vân giật nảy mình, con mắt lập tức đỏ lên, đồng tình nói: "Sư tôn cũng đã cao tuổi rồi, chẳng lẽ lại bị đại yêu nơi nào 'Thải dương bổ âm' sao? Cũng quá không phải người!"
Khuôn mặt Diêu Mộng Cơ tối đen lại, đưa mắt nhìn Tần Mạn Vân, giọng nói khàn khàn nói: "Mạn Vân, ngươi cũng biết ta cao tuổi rồi không dễ dàng, cũng không cần thiết phải bôi xấu danh dự của ta."
"Vậy sư tôn ngài đây là..."
"Ta cái này còn không phải là vì tương lai của Lâm Tiên đạo cung, lo lắng hết lòng hết sức như vậy sao?"
Giọng điệu của Diêu Mộng Cơ lộ ra vẻ bi thương và cố chấp, "Mấy ngày nay ta ngày nào cũng phun máu, ý đồ kêu gọi lão tổ xuất hiện, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thấy lão tổ đáp lại, vậy nên ta cứ một mực phun máu liền phun thành như vậy."
Tần Mạn Vân lập tức không biết nói gì, rốt cuộc đã hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Đại Thành, vội khuyên nhủ: "Sư tôn, không đến nỗi, nói không chừng sư tổ đang có việc, chờ sau này lại kêu gọi đi."
"Đồ nhi a, bây giờ thời thế đã thay đổi rồi, một khi con đường tiên phàm được nối lại đoán chừng không bao lâu nữa sẽ tiến vào thời đại lão tổ, ngươi nhìn vào hai ông cháu Thanh Vân cốc kia một chút xem, tuyệt đối là kình địch của chúng ta! Sẽ quá muộn nếu như không kêu gọi được lão tổ!"
Lời nói của Diêu Mộng Cơ rất thấm thía, nói tiếp: "Nghỉ ngơi tới cũng đủ rồi, lấy cho ta một viên đan dược tới tẩm bổ, ta còn có thể lại phun thêm một lần nữa!"
Tần Mạn Vân vỗ tay vào trán lẩm bẩm: "Ai đua đòi thật là khổ cực a."