Chương 198: Lý công tử tài hoa hơn người, lại có một tên tới bái sư
Lý Niệm Phàm vội vàng chắp tay, "Hóa ra là Chu vương tử, thất lễ thất lễ."
Chu Vân Vũ vẫn đứng ở đó, lần này là hoàn toàn cúi đầu, chân thành mà nói: "Bất tài thiếu chút nữa ngộ nhập lạc lối, cũng may có Lý công tử điểm tỉnh, này mới khiến ta hoàn toàn tỉnh ngộ ra, Lý công tử nhưng có thể làm lão sư ta!?"
Trước đó, ý nghĩ của hắn có thể nói là sai hoàn toàn, không chỉ quá mức ỷ lại đối với người tu tiên, quan trọng còn có oán niệm với người tu tiên, nếu như còn không biết quay đầu lại thì hậu quả thật là khó mà lường được.
Bây giờ nghĩ lại thôi hắn cũng không thể không cảm thấy kinh hãi tới mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, sợ mãi không thôi.
Lý Niệm Phàm khoát tay áo, nói lời từ chối: "Chu vương tử quá khen, ta chẳng qua là một người sống đơn giản mà thôi, chỗ nào có thể làm lão sư của ngươi? Việc này không cần nhắc lại."
Ta bây giờ sống ở chỗ này, cái gì cũng không thiếu, còn có mỹ nữ đi theo, thi thoảng còn có thể chém gió với người tu tiên, cuộc sống trôi qua cũng quá thoải mái rồi.
Đi tới vương triều thế gian phải hết lòng hết sức, bôn ba cực khổ, chinh chiến sa trường?
Cho rằng ta ngốc?
Đây đã là người thứ mấy muốn nhận ta làm lão sư? Quả nhiên, người có tài hoa xem như ở thế giới tu tiên cũng là rất quý hiếm a.
Lý Niệm Phàm nghĩ tới mà cảm thấy đắc ý.
Chu Vân Vũ lại càng kính nể hơn, đồng thời tiếc hận thở dài: "Lý công tử không để ý tới danh lợi, tâm cảnh như nước, thật sự là để cho ta mặc cảm không bằng."
Hắn trầm ngâm một lát, tiếp tục nói: "Lý công tử có tài tuyệt thế, thật chẳng lẽ không muốn mở khát vọng trong lồng ngực ra sao? Ta từng thăm viếng danh sơn đại xuyên, phát hiện người tu tiên mặc dù thần thông quảng đại, nhưng toàn bộ thiên hạ, phàm nhân mới là chủ yếu, nếu như có người có thể tụ phàm nhân lại nhất thống thiên hạ, ở trong suy nghĩ của ta, xem như người tu tiên cũng không dám khinh thị chúng ta, từ đó để cho phàm nhân chúng ta có thể ngẩng đầu lên được!"
Lý Niệm Phàm nhìn chằm chằm vào Chu Vân Vũ.
Hóa ra cái tên này trước đó thành khẩn nhận sai là giả, chung quy là, còn muốn lấy thân thể phàm nhân đi đấu với người tu tiên.
Cũng khó trách, hắn là Vương tử cao quý, khả năng không quen nhìn người tu tiên cao cao tại thượng đi, loại mất cân băng trong lòng này không có khả năng được ma diệt.
Tuy nhiên ... khát vọng là rất lớn a.
Hiện tại vương triều ở thế giới tu tiên mọc lên san sát, phàm trần căn bản không có một cái vương triều chính thống, nếu như thật sự được chỉnh hợp lại thì đúng là một cỗ lực lượng, dù sao câu nói nhiều người thì lực lượng lớn này thế nhưng là chí lý a.
Căn bản không cần cân nhắc quá nhiều, Lý Niệm Phàm trực tiếp lắc đầu, "Không nghĩ, không nghĩ, thật ra thì trong lồng ngực của ta căn bản không có khát vọng gì."
Nhất thống thiên hạ, cái này cần tốn bao nhiêu thời gian a, Lý Niệm Phàm bây giờ không kịp chờ đợi mà muốn phân rõ giới hạn với Chu Vân Vũ.
Chu Vân Vũ một mặt tiếc nuối, há to miệng, không có cách nào nói ra lời tiếp.
Trầm mặc nửa ngày, hắn mở miệng nói: "Xem ra chí của Lý công tử không ở chỗ này, ta không ép người đi vào con đường không thích được, thật ra thì ... ngoài ôn dịch ra, ta còn có một vấn đề khó muốn mời Lý công tử giải hoặc."
"Cứ nói đi đừng ngại." Lý Niệm Phàm không có từ chối, dù sao đối phương là ý chí khát vọng của một vị Vương tử, vẫn là phải kết một cái thiện duyên.
"Hạ triều ta ở vào khu vực trung bộ, nhưng ba mặt lại đều xảy ra nạn thổ phỉ, một phương thổ phỉ không đủ để gây sợ, nhưng cái này ba phương thổ phỉ này e ngại quốc uy của Vương triều ta, bởi vậy mà âm thầm kết minh, như thể tay chân, một khi chúng ta tiến công một phương thổ phỉ, hai phương khác sẽ nhanh chóng tới tiếp viện, thậm chí trực tiếp công kích vương triều ta."
Dứt lời, mặt mũi Chu Vân Vũ đầy vẻ u sầu, nhức đầu không thôi, đây đối với hắn mà nói quả thực chính là tình thế không có cách giải, cảm giác chỉ có thể dựa vào vũ lực mang tính nghiền ép mới có thể giải quyết được.
Mỗi lần nghĩ tới, khát vọng trong lồng ngực của hắn trở nên đặc biệt xa vời, đến ba phương thổ phỉ thôi mà cũng không giải quyết được, nhất thống thế giới tu tiên chẳng phải là chuyện tiếu lâm hay sao?
"Thì ra là thế."
Lý Niệm Phàm nhìn thoáng qua cái bàn, từ bên trong lồng hấp lấy ra một cái bánh bao, sau đó lại cầm lấy đũa, thìa và đĩa đặt xung quanh bánh bao.
"Để sinh động hơn, chúng ta cũng có thể so sánh bánh bao với Hạ triều, đũa, đĩa, và thìa đại biểu cho ba phương thổ phỉ, trong đó, phương thổ phỉ nào là lớn nhất?"
Chu Vân Vũ đầu tiên là sững sờ, sau đó chỉ tay vào cái đĩa nói: "Đĩa là lớn nhất!"
Lý Niệm Phàm nhìn vào cảnh tượng trên bàn, suy nghĩ một lát, trong lòng đã có kế sách, "Đũa, đĩa và thìa ba phương như thể tay chân, nhưng cũng không phải là làm bằng một khối sắt, hơn nữa trong các phương thổ phỉ chắc chắn tồn tại tư lợi cá nhân và không tín nhiệm lẫn nhau, muốn phá cục ... không khó!"
Trong lòng Chu Vân Vũ cuồng loạn, lập tức hết sức vui mừng.
Lúc đầu hắn chỉ là mang tâm thái thử một chút, không nghĩ tới thế mà thật sự có biện pháp tới giải quyết.
Kỳ nhân, hoàn toàn xứng đáng kỳ nhân a!
Hai mắt hắn tỏa sáng lên, không kịp chờ đợi nói: "Không biết bánh bao nên làm như thế nào?"
"Ta có một kế, tên là ly gián!" Lý Niệm Phàm mỉm cười, thừa nước đục thả câu.
Đáng tiếc trên mặt hắn không có chòm râu, nếu như lại vuốt một cái vậy thì thật thành ẩn sĩ cao nhân rồi.
Ngay cả phương diện binh pháp, chính mình chỉ cần ngáp một cái là có thể nghĩ ra mười cách phá cục này, tài hoa hơn người cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi a!
Chu Vân Võ lúc này đứng dậy, làm đủ lễ tiết, kích động nói: "Còn xin Lý công tử dạy ta!"
Lý Niệm Phàm cười hỏi: "Đũa, thìa và đĩa ba phương này thế nhưng có tù binh trong tay của bánh bao không?"
"Tự nhiên là có." Trong mắt Chu Vân Vũ lóe lên hiện lên vẻ mặt nghiêm nghị.
"Tù binh xử trí như thế nào?"
"Giết, giết một người răn đe trăm người!" Tên hộ vệ sau lưng Chu Vân Vũ đột nhiên thốt ra.
Lý Niệm Phàm khoát tay áo, "Ha ha, giết thì chắc chắn có thể biểu lộ ra uy vọng, nhưng không phải là cách để giải quyết vấn đề, ngược lại sẽ khiến đũa, đĩa và thìa phối hợp với nhau càng chặt chẽ hơn."
Chu Vân Vũ nhướng mày, "Chẳng lẽ không giết?"
"Tự nhiên phải giết, tuy nhiên chỉ nên giết một phần!" Lý Niệm Phàm ngừng lại một chút, "Nếu như giết tù binh của thìa và đũa, ngược lại thả tù binh của đĩa ra, thìa và đũa sẽ có cảm tưởng như thế nào?"
Đôi mắt Chu Vân Vũ lại lập tức sáng lên, nhưng lại lộ ra thần sắc đăm chiêu.
Lý Niệm Phàm tiếp tục nói: "Lúc này, bánh bao lại điều động sứ thần đi tới đĩa, thuận tiện đưa lên một số quà tặng, đi lấy lòng đĩa, kết qua lại sẽ như thế nào?"
Chu Vân Vũ đã đứng dậy, có một loại cảm giác vén lên mây mù, lẩm bẩm nói: "Đĩa sẽ cho rằng bánh bao sợ nó, sinh lòng ngông cuồng, mà đũa và thìa thì sẽ không hài lòng!"
Chỉ là ... chỉ như vậy thôi thì còn chưa đủ.
Lại nghe Lý Niệm Phàm tiếp tục nói: "Vào lúc này, bánh bao lại để cho người truyền ra tình báo cơ mật, nói đĩa đã quy thuận bánh bao, chuẩn bị cùng nhau diệt trừ đũa và thìa, nhưng ngay sau đó, bánh bao đột nhiên suất lĩnh đại quân, đi bao vây quanh đĩa, tuyên bố muốn tiêu diệt đĩa, chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Thìa và đũa sẽ cho rằng đây là kế sách của bánh bao và đĩa, từ đó không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại không dám dẫn binh đi ra hỗ trợ đĩa!"
Toàn thân Chu Vân Vũ đều nổi lên một lớp da gà, da dầu gần như run lên, bắt đầu bước qua bước lại, giọng nói gần như đều run rẩy lên, "Diệu, diệu a!"
Căn bản không cần Lý Niệm Phàm phải nói tiếp, hắn lẩm bẩm nói: "Ngay vào lúc thìa và đĩa do dự, bánh bao nắm chặt thời gian, hoàn toàn có thể trong một lần hành động mà tiêu diệt đĩa đi! Cục này ... phá xong!"
"Lý công tử đại tài, xin nhận ta cúi đầu!"
Sắc mặt hắn rất nghiêm túc, làm một đại lễ với Lý Niệm Phàm, chân thành nói: "Nếu như có Lý công tử giúp ta, thiên hạ này lo gì không bình nổi, Lý công tử không ngại về cân nhắc thêm một chút, đệ tử nguyện chia thiên hạ với ngài!"
Hắn thế mà tự xưng đệ tử, thái độ thả vô cùng khiêm tốn.
Lý Niệm Phàm không cần suy nghĩ, "Không cân nhắc, chính ngươi cố gắng lên."
"Nếu như Lý công tử nghĩ thông suốt, có thể bất cứ lúc nào tới bánh bao tìm ta, đệ tử lúc nào cũng đợi đại giá của công tử!" Chu Vân Vũ lại bái một cái, "Hôm nay đã quấy rầy nhiều, dùng binh, tác chiến, điều quan trọng nhất là hành động nhanh chóng, ta cần phải trở về, như vậy xin cáo từ!"