Chương 212: Ngươi đây là đang sỉ nhục trí thông minh của ta sao
Lão giả nhìn chằm chằm vào Cố Uyên, trầm giọng nói: "Chuyện này là ngươi làm?"
"Là ta làm." Cố Uyên khẽ gật đầu, "Tuy nhiên tình huống khi đó khẩn cấp quá mức, ta chính là vội quá mà vượt quyền, mong rằng sư tổ thứ tội."
"Vội quá mà vượt quyền? Thứ tội?"
Lão giả đã bị chọc giận tới quá mức mà cười lên, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Chuyện gì mà còn quan trọng hơn so với con chim đáng yêu của ta?"
Cố Uyên nghiêm mặt, mở miệng nói: "Chuyện liên quan tới một cơ duyên vô cùng to lớn, so với cơ duyên này, chỉ là một con chim nhỏ sư tổ ngài chắc chắn sẽ không để ý tới."
Lão giả nhướng mày, "Chỉ là một con chim nhỏ? Khẩu khí của ngươi rất lớn! Ta ngược lại muốn nghe xem là cơ duyên lớn tới cỡ nào mà có thể để cho thần trí của ngươi trở nên không tỉnh táo tới như vậy!"
Cố Uyên nhìn vào sư tổ, mở miệng nói: "Ở đây nhiều kẻ biết nói miệng tạp, không tiện nói chuyện, đồ tôn cả gan mời sư tổ dời sang chỗ khác!"
Lão giả lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Uyên một lát, lúc này mới quay người đi về phía đại điện.
Sau lưng, đám Hỏa Tước kia cao giọng thét to: "Tông chủ, báo thù cho chúng ta a, chơi chết hắn chúng ta sẽ cho ngươi cưỡi!"
Tiến vào đại điện, lão giả đưa lưng về phía Cố Uyên, giọng nói chầm chậm nói: "Cố Uyên, ngươi và ta đều là từ phàm trần phi thăng lên, ta khai sáng Thanh Vân cốc, ngươi còn là đồ tôn của ta, từ trước tới nay ta không có đối xử bạc bẽo với ngươi chứ?"
Trong giọng nói của hắn mang theo một chút cảm khái, nếu như không phải còn giữ lại một chút thể diện cuối cùng, nếu như mà là người khác, hắn sớm đã trước tiên đánh gần chết rồi lại nói.
"Sư tổ đối với ta tự nhiên là không lời để nói, thật ra thì ở lúc ta còn nhỏ, chính là nghe về chuyện của sư tổ mà lớn lên, cho tới nay, ta đều biết sư tổ ngoại trừ có được thiên phú nổi bật ra, còn có tầm nhìn xa trông rộng, phẩm hạnh càng là có đức độ, trí tuệ vô xong, bụng đậy kinh luân, tuyệt đối có thể lưu danh vạn cổ!"
Cố Uyên nói tới vô cùng mạch lạc lưu loát rõ ràng, đều không cần phải thở, tiếp tục nói: "Ta vẫn luôn một mực đi theo bước chân của sư tổ, cố gắng thành tiên chính là khát vọng có thể nói mấy câu với một sư tổ xuất sắc như thế, mà khi ta gặp được sư tổ, lúc này mới phát hiện, hóa ra sư tổ còn muốn xuất sắc hơn nhiều so với những câu chuyện mà ta được nghe kể."
Lão giả nhắm mắt lại, một mực chờ đến khi Cố Uyên nói xong.
Lúc này, trên mặt mới hiện ra vẻ nghiêm khắc nói: "Cố Uyên, câu nói này từ khi ngươi mới phi thăng lên tiên giới, ta đã nghe không dưới ngàn lần, ta đã nhắc nhở đã cường điệu với ngươi nhiều lần, tu sĩ chúng ta dựa vào bước chân giẫm thực địa mà tu hành, phải tránh không được nịnh nọt, đây không phải chính đạo! Làm sao mà ta dạy ngươi mãi mà ngươi không chịu sửa vậy?"
Cố Uyên vội vàng nói: "Sư tổ dạy rất đúng, ta chỉ là kìm lòng không nổi cho nên mới nói ra lời nói sâu thăm thẳm trong lòng mình."
Lão giả hừ lạnh một tiếng: "Vấn đè này vẫn chưa xong, nói đi, tại sao ngươi phải trộm chim ta?"
Trong tay Cố Uyên lấy ra quả trứng Hỏa Tước kia, mở miệng nói: "Sư tổ mời xem, đây là cái gì?"
Ánh mắt lão giả ngưng tụ nhìn vào, phát ra một tiếng khẽ kêu.
"Đây là ... Trứng Hỏa Tước?!"
Hắn lộ ra vẻ động dung, tuy nhiên sau đó lạnh lùng nói: "Trứng Hỏa Tước thì lại như thế nào? Ngươi trộm đi chính là Hỏa Tước, chẳng lẽ cho rằng dùng một quả trứng tới là có thể xong? Hay là ngươi cảm thấy ta có thể ấp ra một con Hỏa Tước?"
Cố Uyên nói: "Sư tổ, quả trứng này chính là con Hỏa Tước kia đẻ ra!"
"Ồ?" Lão giả lập tức đưa trứng tới trước mũi rồi ngửi ngửi, trên mặt lập tức hiện ra vẻ thân thiết, "Không sai, là mùi của nó."
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào Cố Uyên, nghiêm nghị chất vấn: "Nó đi đâu rồi? Nó ngay cả trứng cũng để, chẳng lẽ ngươi còn không chịu buông tha nó?"
Cố Uyên vội vàng ngưng trọng nói: "Sư tổ, phàn trần xuất hiện một vị cao nhân, bất kể là cái chết của vị tiên nhân trước đó kia, hay là thiên địa thay đổi vừa mới vừa rồi này, tất cả đều là thủ bút của vị cao nhân đó!"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó đồ tôn tự chủ trương, tặng con Hỏa Tước kia cho cao nhân."
"Hoang đường, vô cùng hoang đường!" Lão giả kia run rẩy chỉ vào Cố Uyên, "Ngươi trộm con chim yêu quý của ta, thế mà còn có thể dính tới việc thiên địa thay đổi lớn?"
Cố Uyên chân thành mà nói: "Sư tổ, lời ta nói lời nào lời nấy đều là thật, Hỏa Tước tới chỗ của cao nhân, trực tiếp liên tục đẻ ra bốn quả trứng, cao nhân cao hứng cho nên tặng cho ta một quả."
"A? Liên tục đẻ ra bốn quả trứng?"
Lão giả nhìn vào Cố Uyên, thậm chí cho là mình nghe nhầm, mặt mùi đầy vẻ khó có thể tin, đau lòng nhức óc nói: "Cố Uyên, ngươi ngay cả lời nói dối cho ra dáng cũng chẳng tìm ra nổi sao? Đây là đang sỉ nhục trí thông minh của ta một cách trắng trợn a!"
Hắn phất phất tay, tâm tư mệt mỏi nói: "Ta không muốn nghe ngươi nhiều lời, ta cho ngươi nửa canh giờ! Trong vòng nửa canh giờ ta muốn nhìn thấy ngươi trả Hỏa Tước lại cho ta, chớ có trách ta không niệm tình trước kia!"
Cố Uyên đứng nguyên tại chỗ không hề động.
Trầm ngâm một lát, hắn khẽ thở dài một tiếng, mở miệng nói: "Xem ra không thể không sử dụng đòn sát thủ."
Lông mày lão giả nhíu lại, cảnh giác nói: "Sao vậy, chẳng lẽ ngươi còn muốn khi sư diệt tổ, lấy trứng chọi đá?"
Cố Uyên thận trọng mang bức họa kia ra, sắc mặt ngưng trọng tới cực điểm, trịnh trọng nói: "Sư tổ, đây là ta từ chỗ cao nhân đó mà có được, có thể nói là trân bảo tuyệt thế, giá trị tuyệt đối ở trên Tiên khí!"
"Trông dáng vẻ này của ngươi, trông đúng là như thật vậy." Lão giả nhìn vào bức tranh đó một chút, đưa tay nhận lấy, chuẩn bị trực tiếp mở ra.
"Sư tổ chậm đã!" Thần sắc Cố Uyên xiết chặt lại, vội vàng nhắc nhở: "Sư tổ, bức họa này là cao nhân tự tay vẽ, trong đó ẩn chứa thần vận, hiện tại tiến vào Tiên giới, có Tiên khí gia trì, lực sát thương càng kinh người, cũng không nên mở ra một cách tùy ý như vậy."
Lão giả khinh thường cười một tiếng, "Ha ha, ngươi là đang dọa ta sao? Tránh ra, đừng ảnh hưởng tới việc ta mở họa."
Cố Uyên lui lại mấy bước, nghĩ mà sợ nói: "Nếu như sư tổ cứ khăng khăng như vậy, vậy trước tiên cho ta lui ra đại điện."
"Chưa trải sự đời, đi thôi." Lão giả kiêu ngạo cười lạnh một tiếng.
Lập tức, Cố Uyên lập tức chạy ra khỏi đại điện, đứng ở bên ngoài đại điên, ánh mắt vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm vào đại điện, đồng thời dưới chân đã xuất hiện đám mây, chuẩn bị cưỡi mây chuồn đi bất cứ lúc nào.
Chờ trong giây lát, cửa đại điện mở, lão giả cầm bức họa trong tay đi ra, "Thôi được rồi, theo ta đi hậu điện đi, nhớ kỹ, ta đây không phải sợ hãi nguy hiểm, mà là bởi vì tin tưởng ngươi, nể mặt ngươi."
"Hiểu, ta hiểu."
Cố Uyên vội vàng nhấc chân đi theo.
Hậu điện cũng không lớn, cũng không phải là người nào cũng có thể tiến vào, là điện thủ hộ Thanh Vân tông.
Bình thường đại trận thủ hộ tông môn chính là dùng chỗ này làm trận nhãn, đồng thời, cũng có thể dùng để đưa tới tác dụng trấn áp.
Bình thường có ba tên trưởng lão phụ trách trấn thủ.
Nhìn thấy lão giả và Cố Uyên đi tới, các trường lão đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cùng nhau mở miệng nói: "Bùi An tông chủ, Cố Uyên hộ pháp."
Cố Uyên vội vàng cung kính trả lời: "Bái kiến ba vị trưởng lão."
Bùi An chắp tay mở miệng nói: "Làm phiền ba vị trưởng lão mở trận pháp ra, ta có việc cần làm!"
Một vị trưởng lão trong đó mở miệng nói: "Không biết Tông chủ có chuyện gì cần làm? Chẳng lẽ là có người muốn tấn công tông?"
"Không phải." Bùi An có chút khó mà mở miệng, cuối cùng cầm bức họa ra nói: "Chỉ là vì trấn áp thứ này."
Ánh mắt của ba vị trưởng lão lập tức đọng lại, lộ ra vẻ thận trọng.
Dò xét thật lâu, sắc mặt tên lão giả kia lập tức trở nên nghi ngờ không thôi, "Tông chủ, nếu như ta không nhìn nhầm, cái này hình như là một bức họa cuộn?"
Bùi An khẽ gật đầu.
Vẻ mặt của ba vị trưởng lão từ từ hiện ra vẻ cổ quái, nhịn không được nói: "Từ tờ giấy tới xem thì chỉ là phàm giấy, từ vẻ ngoài tới xem, bức họa này rõ ràng là vừa vẽ ra không lâu, cũng chưa nói tới là truyền thừa, một bức họa bình thường không có gì lạ như vậy, tông chủ muốn chúng ta trấn áp cái gì?"