Chương 211: Xảy ra chuyện lớn!
Thanh Vân cốc.
Cố Trường Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phương hướng của Hạ triều, trong đôi mắt đầy vẻ chấn kinh trước nay chưa từng có.
"Đó là khí vận? Nhân tộc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khí vận thế mà tăng lên nhiều như vậy! Thậm chí ảnh hưởng tới toàn bộ thế giới tu tiên."
Hắn kích động tới toàn thân run rẩy, nói năng có chút lộn xộn, "khí vận dày đặc như thế này, Nhân tộc đây là đạt được tạo hóa lớn cỡ nào a, tương lai quật khởi lên thì ai chống đỡ được?"
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên dừng lại, đã thấy phía chân trời xa xôi, một vệt kim quang xuất hiện, tỏa sáng lóa mắt ở trong đám mây đen vô tận, trên bầu trời mơ hồ tạo thành một cái khung cửa màu vàng kim!
Lập tức, con ngươi của hắn trợn lớn lên, run giọng nói: "Thiên, Thiên Môn! Thiên Môn ... Mở?"
Thiên Môn, thật ra thì cũng không phải là một cánh cửa, mà là một loại cấm chế.
Năm đó con đường tiên phàm bị cắt đứt, chính bởi vì Thiên Môn đóng lại mà dẫn tới, mà bây giờ, Thiên Môn mở, vậy đại biểu, con đường tiên phàm đã hoàn toàn nối liền lại một lần nữa!
Tu sĩ Đại Thừa, thật ra thì đã xem như là một nửa tiên nhân, chỉ chờ tiên khí nhập thể là có thể lột xác thành tiên, chỉ tiếc bởi vì con đường tiên phàm bị cắt đứt, cho nên rất nhiều tu sĩ Đại Thừa kỳ đều không thể không ở lại thế giới tu tiên, tuyệt vọng mà chờ đợi thọ nguyên kết thúc.
Hắn có thể cảm nhận được, ở trong mảnh thiên địa này có rất nhiều khí tức cường đại đang thức tỉnh, những khí tức này, khả năng ở trước đây thật lâu chính là như sấm bên tai, khả năng là đại nhân vật nghe đồn là đã thân tử đạo tiêu, cũng có thể là một vị cao nhân ẩn thế nào đó không hiện thanh danh.
Chỉ là vào lúc này, tất cả bọn họ đều lựa chọn xuất thế!
Lần thay đổi này của thiên địa, thật làm cho cả thế giới tu tiên phải thay đổi hoàn toàn!
Không, không chỉ là thế giới tu tiên, chỉ sợ Tiên giới cũng đang rung động!
Cố Trường Thanh sâu sắc nhìn vào cái hướng kia, thần sắc đột nhiên khẽ động, chỗ đó ... Không phải là phương hướng của Càn Long tiên triều chỗ của cao nhân sao?
Chẳng lẽ ... việc này có quan hệ với cao nhân?
Tám thành là như vậy! Ngoại trừ cao nhân ra thì ai còn có thể có thủ bút (kiệt tác) lớn như vậy?
Hắn lập tức quay người, hướng về phía phương hướng từ đường mà đi tới.
Cúi đầu, phun máu, dâng hương, kêu gọi.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, để được như vậy không biết đã phải tập duyệt biết bao nhiêu lần.
Gia gia, xảy ra chuyện lớn, nhanh chạy ra đây đi!
Tuy nhiên, bia đá tiên nhân chỉ sáng lên một lát, không bao lâu sau lại ảm đạm xuống.
Hả?
Chẳng nhẽ bị gia gia không nhấc máy?
Không được, ta phải liên hệ một lần nữa.
Cúi đầu, phun máu, dâng hương, kêu gọi.
Cố Trường Thanh trầm ngâm một lát, để cho chắc ăn hơn, hắn lại 'Phốc phốc' phun ra thêm hai ngụn máu.
"Gia gia, xảy ra chuyện lớn, nhanh chạy ra đây a!"
Bia đá tiên nhân sáng lên, giọng nói Cố Uyên từ trong đó truyền ra, rất gấp rút, "Ta biết rồi, con đường tiên phàm đã thông lại! Nhân Hoàng hàng thế, ngươi tranh thủ thời gian đại biểu Thanh Vân cốc đi chúc mừng, bên ta đây cũng xảy ra chuyện lớn! Không nói nữa, cúp máy!"
Bia đá chẳng mấy chốc đã tối lại.
Cố Trường Thanh trầm mặc nửa ngày, đột nhiên đưa tay tát cho chính mình một bạt tai.
Mẹ nó, tà quá khờ, loại biến động này, Tiên giới cũng có thể cảm nhận được, ta nhiệt tình tích cực như vậy làm cái gì? Lãng phí bốn ngụm tinh huyết một cách vô ích, một ngụm chẳng khác nào mười mấy năm khổ tu a!
Tổn thất mấy chuc, không nghĩ nữa, sẽ đau lòng tới rơi lệ.
Tiên giới.
Không cần biết là tiên khí hai là linh khí đều đang sôi trào.
Tất cả mọi người tất cả đều nhốn nháo cả lên.
Thanh Vân tông.
Tất cả mọi người đều vội vàng, từng người tranh nhau chạy nhanh, như là con ruồi không đầu đang bay tán loạn vậy, một bộ dáng vẻ bận tối mặt tối mày, kỳ thực đây là đang rất nóng lòng chờ đợi liên hệ tình báo.
Một người trên quảng trường.
"Xảy ra chuyện lớn, con đường tiên phàm thông rồi!"
"Ta biết, là bởi vì phàm trần có Nhân Hoàng xuất thế! Đây chính là Nhân Hoàng a, tồn tại thời kỳ viễn cổ!"
"Ta nghe nói ở ba năm trước Nhân Hoàng kia bị vị hôn thê của hắn từ hôn, hắn giận dữ gầm thét lên một tiếng ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, cuối cùng ở ba năm sau nghịch thiên cải mệnh, trở thành Nhân Hoàng!"
"Phiên bản này của ngươi là không đúng, theo một nguồn tin đáng tin cậy mà ta nhận được, Nhân Hoàng có vị hôn thê thanh mai trúc mã, bởi vì ngoài ý muốn mà chết đi, hắn thề phải tìm kiếm trong thiên hạ, tìm ra biện pháp phục sinh vị hôn thê của hắn, cho nên chuyện này bởi vì tấm chân tình này đã làm trời xanh xúc động mà tạo thành."
"Lời đồn! Đều là lời đồn! Rõ ràng là rơi từ trên vách núi xuống, gặp lão gia gia là Thánh Nhân!"
Lúc này, một người vô cùng vội vàng gấp gáp chạy tới, một mặt hoảng sợ, "Xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Chúng ta đều biết, chính là Nhân Hoàng xuất thế, con đường tiên phàm đã mở thông!"
"Không phải chuyện này, là Hỏa Tước mà Tông chủ nuôi mất rồi!"
Mọi người đột nhiên biến sắc, vô cùng hoảng sợ, "Cái gì? Tông chủ biết vậy chẳng phải là sẽ nổi điên lên sao!"
"Đừng có đứng ở đây mà thổi gió nữa! Mọi người tranh thủ thời gian tìm xem, Tông chủ đang ở trên đường trở về!"
Cái này, mọi người lập tức giải tán, thật sự công việc bận tới túi bụi.
Cùng vào lúc đó, một lão giả mặc trường bào màu trắng đang lái một đám mây lắc lư chao đảo thong thả bay về phía Thanh Vân tông.
Khuôn mặt của hắn hồng hào, híp mắt lại giống như có hơi say rượu vậy, vừa bay còn vừa khẽ hát.
Nhất là lúc vừa nghĩ tới những kỳ trân dị thú mà mình nuôi ở trong hậu hoa viên kia, lập tức càng đắc ý hơn.
"Không nghĩ tới ta thế mà từ một tên phàm nhân vô danh bất tri bất giác đã làm tới được một bước này, bây giờ quay đầu nhìn lại, quả nhiên là để cho người ta thổn thức, hóa ra ta xuất sắc như vậy."
Hắn nhìn vào Thanh Vân tông càng ngày càng gần, không thể không tăng nhanh tốc độ, vui vẻ cười một tiếng, "Đám tiểu bảo bối của ta, ta về rồi!"
Trên đường đi, đông đạo đệ tử đang bận rộn không ngừng, xem như gặp được hắn thì cũng chỉ cung kính chào hỏi một cái rồi lại vội vàng rời đi.
Lão giả càng cảm thấy hài lòng hơn.
Nhịn không được nói lời khen ngợi: "Thật sự là một đám đệ tử cần cù a, tám thành là bị thiên địa thay đổi lớn làm cho sợ hãi, cho nên từng tên đệ tử đều bận rộn tới trên trán toát mồ hôi."
Tuy nhiên điều làm hắn không nghĩ tới là, đệ tử chỉ khi gặp phải hắn mới bị toát mồ hôi.
Hắn tiếp tục đi về phía hậu hoa viên, đi tới cửa, niềm vui sướng tự hào trong lòng đã ức chế không nổi nữa, cười nói: "Ta về rồi, các bảo bối mau chạy ra đây chi ta nhìn xem!"
Hả?
Tại sao không có động tĩnh?
Lông mày lão giả nhíu lại, tiến vào hoa viên, cả người trong nháy mắt ngây dại, như bị lôi điện bổ nhầm vậy.
Hoa viên thì vẫn là hoa viên đó, chỉ có điều yêu tinh trong này tất cả đều rơi vào trạng thái hôn mê.
Hắn vội vàng dùng ánh mắt đảo qua, trong lòng càng lồi lõm, "Tình huống như thế nào? Tiểu tâm can quý báu nhất của ta đâu?"
Hắn thậm chí dùng thần thông, tìm khắp xung quanh, lúc này mới không thể không thừa nhận, con Hỏa Tước có huyết mạch cao nhất kia thật không thấy!
Lập tức, ánh mắt của hắn đã đỏ lên, nội tâm giống như bị hung hăng chọc một cái.
Hít sâu một hơi, đưa tay vung lên, đám yêu tinh đang bị hôn mê kia tất cả đều tỉnh lại, trong mắt còn có chút mê mang.
Lão giả gần như là cắn răng nghiến lợi mở miệng nói: "Chuyện gì xảy ra? Nói cho ta biết là chuyện gì đã xảy ra!"
Đám Hỏa Tước kia thấy lão giả áo bào trắng thì lập tức như gặp được thân nhân, gần như là than thở tới khóc lóc, ủy khuất nói: "Tông chủ a, là Cố Uyên làm, ngươi thế nhưng là phải làm chủ cho chúng ta a!"
"Cố Uyên?"
Lão giả hơi sững sờ, sau đó một tiếng quát mang theo sự tức giận vang vọng quanh quẩn trên bầu trời của Thanh Vân tông, "Truyền lệnh, bảo Cố Uyên lập tức tới gặp ta!"
Không bao lâu sau, Cố Uyên đã chạy tới, giống như còn cố ý sửa sang lại cách ăn mặc một phen, cả người đều là dáng vẻ tinh thần phấn chấn.
Đám Hỏa Tước kia lập tức ngươi một lời ta một câu kêu to gọi nhỏ, "Là hắn, là hắn, chính là hắn!"
Cố Uyên với vẻ mặt bình tĩnh, cung kính hành lễ đối với lão giả nói: "Cố Uyên bái kiến sư tổ."