Chương 214: Hỏa diễm tàn bạo vô nhân đức
Ầm!
Dường như nghe được lời cầu nguyện của Bùi An, hỏa diễm màu vàng kim bạo phát ra càng nhiều hơn.
Mang theo cái uy diệt thế, đủ để thiêu cháy mọi thứ!
Bùi An nhìn chằm chằm vào bức họa vẫn đang từ từ mở ra kia, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, miệng há thành hình chữ O, lại là bởi vì sợ hãi quá mức mà nói không nên lời.
Ngay vào lúc vừa rồi, hắn rõ ràng thấy được con Kim Ô trong bức hoa ... đột nhiên nhúc nhích!
Kim Ô... Thật là sống? !
Tuy rằng trên người hắn đã xuất hiện dấu vết cháy xém, nhưng một cảm giác lạnh lẽo lập tức tràn ngập khắp cơ thể, da đầu tê dại, suýt nữa hét lên thành tiếng.
Đây cũng chính là lần vượt qua tâm tính của hắn, vượt lên chính mình, bằng không sớm đã dọa cho bất tỉnh rồi.
Kim Ô a!
Đây chính là Kim Ô thời viễn cổ a!
Thật sự có người có thể vẽ ra một bức họa sống động như vậy?
Chuyện này cần lực lượng khủng bố tới cỡ nào mới có thể vẽ được a.
Hô hô hô ——
Xùy ——
Hỏa diễm đã từ hậu điện tràn ra, trực tiếp bao trùm toàn bộ cung điện!
Nhiệt độ cao kinh khủng để thiên địa cũng vì đó mà đổi màu, hỏa diễm màu vàng kim bao trùm toàn bộ hậu điện, cảnh tượng này rung động quá mức, đến mức toàn bộ đệ tử của Thanh Vân tông đều nhìn tới hoa mắt chóng mặt.
Trong lúc nhất thời, vô số đệ tử bắt đầu lao nhanh vào trong đó.
Vây quanh ở bên ngoài nhìn về hậu điện, mà ở gần hậu điện thì điên cuồng chạy ra ngoài mà trốn đi.
Có một số đệ tử có ý tốt nhịn không được cao giọng nhắc nhở: "Đừng có vào đừng có vào a, chỗ đó rất nguy hiểm, các ngươi vào đó sẽ thành cởi truồng hết, rồi sẽ thành thịt nướng hết!"
"Sư huynh, bên trong đến cùng có chuyện gì xảy ra?" Có một số đệ tử có tính cẩn thận, đã vừa tò mò lại vừa sợ hãi, bởi vậy nhịn không được mà hỏi.
Vị sư huynh kia trong lòng còn đang sợ hãi, nghĩ thôi cũng đã sợ rồi nói: "Hậu điện không biết tại sao lại toát ra lượng lớn hỏa diễm màu vàng kim, Tông chủ và ba vị trưởng lão đã mở ra toàn bộ trận pháp để ngăn cản mà vẫn không thể áp chế nổi, nhiệt độ đó quả thực là nóng tới rợn cả người, giống như có thể làm cho vạn vật bốc hơi, một khi bộc phát, toàn bộ Thanh Vân tông đoán chừng cũng sẽ bị thiêu, mau trốn đi thôi!"
Mọi người khó có thể tin nói: "Tông chủ và ba vị trưởng lão cùng nhau mà cũng không áp chế nổi?"
"Không áp chế nổi, không áp chế nổi!" Vị sư huynh kia lắc đầu liên tục, "Ta vừa rồi chuẩn bị lao tới gần thì vừa mới lao chưa được vài giây, toàn bộ quần áo trên người ta đột nhiên hóa thành hư vô phô bày ra thân thể sáu múi của ta! Nếu lại tới gần thêm một chút nữa, chỉ sợ cả người của ta sẽ hóa thành hơi nước mất, thật là đáng sợ!"
Lúc này mọi người mới phát hiện, vị sư huynh này thế mà đang phải quấn lấy một cái chăn mỏng manh mà chạy trối chết.
Không chỉ là hắn, rất nhiều đồng môn từ hậu điện chạy ra ngoài đều là bọc lấy những thứ khác nhau, có một số người có mây, khống chế mây che lấp ba phần, làm cho người ta phải mơ màng.
Đúng lúc này, trong hậu điện truyền tới một tiếng trò chuyện dồn dập, rung động lòng người.
"Các sư tỷ, các ngươi không nên tới đây, đây là nơi vô cùng nguy hiểm a! Đừng tới chúng ta mù mắt a!"
"Tu sĩ chúng ta, có chỗ nào mà không đi được, mọi người không được chạy, tranh thủ thời gian thi pháp cho mưa xuống, cùng nhau hỗ trợ Tông chủ dập lửa."
"Đừng đi a, đừng đi a, sư tỷ..."
Ngay sau đó, quả đúng như dự đoán, từng tiếng từng tiếng kêu chói tai vang lên, "A ---- Y phục của chúng ta ----"
Thanh Vân tông rơi vào trong trạng thái yên lặng ngắn ngủi, ngay sau đó, lập tức sôi trào lên.
Sắc mặt một tên đệ tử đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Sư huynh, sư môn có ân với ta, nơi đó có nguy hiểm lớn như vậy, ta phải liều mình cũng phải đi vào một chuyến để bảo vệ tông môn, không cần tiễn!"
Dứt lời, đã hóa thành một vệt độn quang vọt bắn mà ra.
Ngay sau đó lại có mấy đạo độn quang không kịp chờ đợi mà lao về phía hậu điện.
"Các sư tỷ nói không sai, tu sĩ chúng ta có chỗ nào mà không đi được, ta nguyện cùng các vị sư tỷ cùng tiến cùng lui!"
"Các vị chậm một chút, mang mang theo ta, mang theo ta với!"
Sắc mặt của sư huynh trước đó kia lập tức đọng lại, khoắc lên người một cái chăn rồi lại vội vàng chạy trở lại, hiên ngang lẫm liệt nói: "Thôi được, nơi nguy hiểm như vậy, vi huynh sao có thể trơ mắt ra nhìn các vị sư đệ mạo hiểm, tự nhiên nên do ta xung phong!"
Đúng lúc này, hậu điện đột nhiên truyền tới một tiếng quát lớn, "Mọi người lui lại!"
Vừa dứt lời, toàn bộ Thanh Vân tông đều tỏa ra ánh sáng, nhất là ở bên ngoài hậu điện, ánh sáng tỏa ra từ trận pháp vô cùng lóa mắt.
Theo một tiếng ầm ầm, hậu điện kia ở ngay dưới tất cả mọi người đang trợn mắt há hốc mồm từ từ mà dâng lên.
Sau đó, hậu điện lấy một loại tốc độ cực nhanh, nhanh chóng bay về phía nơi xa, từ xa nhìn lại giống như một quả cầu lửa rất lớn, vạch phá bầu trời.
Mọi người ngây ngốc nhìn vào quả cầu lửa càng bay càng xa kia, "Thêm kiến thức, hóa ra hậu điện còn có thể bay."
Bên trong hậu điện.
Bùi An và những người khác đều là mặt mũi trắng bệch, may mắn duy nhất chính là tính công kích của hỏa diễm này không tính mạnh.
Nhưng xem như chỉ là khí tức nóng bỏng, lực phá hoại cũng đã rất kinh người, nếu như không phải dựa vào đại trận chống đỡ lấy, bọn họ sớm đã thân tử đạo tiêu.
Dù là như thế, nước trong toàn thân vẫn đang bốc hơi rất nhanh, cứ tiếp tục kéo dài như vậy sẽ trở thành tiên nhân đầu tiên chết bởi mất nước.
Đại trưởng lão khàn giọng nói: "Tông chủ, tình huống không ổn, trạng thái hiện tại chúng ta chống đỡ trận pháp phi hành không được bao lâu!"
Nhị trưởng lão có chút tuyệt vọng, thấp giọng nói: "Kế trước mắt chỉ có thể đi tìm nhân tình cũ của Tông chủ!"
Da mặt Bùi An co rụt lại, lập tức lên tiếng kháng nghị nói: "Không được phép đi!"
Hắn đã cách xa bức họa, chỉ có thể trơ mắt lên nhìn vào bức tranh đang phun lửa không ngừng trông như là suối phun vậy, cùng với Cố Uyên cùng nấp ở trong một góc, run lẩy bẩy.
Thiên Thủy tông.
Tông chủ là một người phụ nữ đẹp có dáng vẻ thướt tha, đang tổ chức hội nghị với mấy tên trưởng lão.
Đột nhiên, mí mắt của bọn họ nhảy lên cấp tốc, có một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Giương mắt nhìn lại, đã thấy một cái thiên thạch bốc lên hỏa diễm đang lao về phía tông môn của mình, uy thế kinh người.
Lập tức sắc mặt thay đổi lớn, vội vàng chạy ra khỏi tông môn.
Tập trung nhìn vào, vẻ mặt lại là trầm xuống.
Có người nhận ra, cả kinh mà nói: "Đây, đây là ... hậu điện của Thanh Vân tông?"
"Thanh Vân tông vậy mà tàn bạo như thế, ngay cả hậu điện thế mà cũng có thể nhổ lên được? Đây là muốn không chết không thôi với chúng ta a!"
Một tên trưởng lão nhịn không được mở miệng nói: "Tông chủ, các ngươi không phải là vừa mới chia tay sao? Ngươi làm cái gì mà kích động hắn thành ra như vậy?"
Người phụ nữ xinh đẹp nhướng mày, "Hắn uống tới say khướt, muốn tới gần ta, nhưng ta đã vả cho hắn một cái bạt tai."
"Như vậy?"
Một tên trưởng lão trên mặt mang vẻ sợ hãi, lo lắng nói: "Uy thế của hậu điện kia rất mạnh, khoảng cách còn xa như vậy mà ta cũng có thể cảm nhận được một cỗ khí tức nóng bỏng, Thanh Vân tông ẩn tàng đủ sâu a, thế mà còn có thủ đoạn bí mật như vậy."
Có người mở miệng phân tích nói: "Có phải bọn họ mới vừa nghiên cứu ra một loại trận pháp hay không, đây là tới tìm chúng ta để thị uy!?"
Người phụ nữ xinh đẹp hỏi: "Có để cho người của ta đi khơi thông một chút hay không?"
Đúng lúc này, có đệ tử vội vàng chạy tới, khoác lên một lớp chăn thật mỏng, "Uy lực của hỏa diễm kia thật sự là đáng sợ, một khi chúng ta tới gần, quần áo toàn thân bị thiêu hủy chỉ trong một cái chớp mắt, không thể tới gần!"
"Tê —— "
Mọi người cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
"Trên đời này thế mà lại có hỏa diễm tàn bạo vô nhân đức như vậy!" Một tên nữ trưởng lão nhìn vào y phục của mình một chút, sắc mặt nặng nề.
Mọi người không thể không gật đầu, "Hỏa diễm biết lột quần áo này nếu như rơi xuống tông phái chúng ta vậy thì hậu quả khó mà lường trước được a!"
"Không nghĩ tới Bùi An thế mà lại lén lút tu luyện ra hỏa diễm bực này, cũng quá tà ác, chẳng lẽ muốn sử dụng đối với Tông chủ?"
"Cái lão giả không biết xấu hổ này!" Sắc mặt người phụ nữ xinh đẹp đỏ bừng bừng bì tức giận, lập tức hạ lệnh, "Đi, đi tìm lão già Bùi An kia đòi một lời giải thích! Còn nữa, bảo nữ đệ tử rời xa nơi này!"
Cùng vào lúc đó, phía đông của Tiên giới, nơi có những ngọn núi khổng lồ và cây đại thụ mọc san sát, xem như tiên nhân cũng không dám ra vào một cách tùy ý.
Giữa núi rừng, sừng sững một cây ngô đồng vô cùng to lớn, thông thiên mà lên, tráng lệ đến cực điểm, thậm chí có ánh sáng hào quang cao quý tỏa ra.
Một nữ tử mặc váy đỏ đi chân trần đứng ở trên ngọn cây ngô đồng, từ tóc đến đôi mắt, rõ ràng đều là màu đỏ như lửa.
Tóc đỏ và váy tung bay theo gió, từ xa nhìn lại thì giống như ngọn lửa (hỏa diễm) đỏ rực cháy, trông vô cùng lộng lẫy.
Nàng ta nhìn về phía Thiên Thủy tông, dung nhan tuyệt mỹ không thể không hơi nhíu lại, đôi chân nhỏ nhắn trắng như tuyết bước ra một bước, giống như biến thành một đám lửa, vạch phá bầu trời!