Chương 215: Công kích bằng thân hình con người, cái này thật chói mắt a!
"Rầm rầm rầm!"
Hậu điện của Thanh Vân tông thiêu đốt lên hỏa diễm màu vàng kim hừng hực, như là một mặt trời nhỏ bay lượn ở trên bầu trời, thanh thế to lớn.
Đệ tử Thiên Thủy tông từng người như thể gặp phải đại địch, khi thấy hậu điện bay tới, sắc mặt lập tức thay đổi, hai tay giữ lấy y phục của mình, vội vàng lui lại.
Xung quanh, đã có không ít đệ tử khống chế đám mây quấn quanh xung quanh thân thể của mình, mặt mùi đầy vẻ xấu hổ và tức giận, quả thực giống như ngắm hoa trong màn sương.
"Bùi An, ngươi dừng lại cho ta!"
Theo một tiếng quát chói tai, người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo trưởng lão Thiên Thủy tông cấp tốc bay tới, một mặt cảnh giác nhìn vào hậu điện đang cháy kia.
"Tiểu Trúc, ngươi không nên tới gần!"
Bùi An nghiêm nghị gào thét, vô cùng vội, "Hỏa diễm này sẽ đốt cháy đi y phục của ngươi, tuyệt đối phải chú ý a! Bảo vệ tốt chính mình!"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Sắc mặt người phụ nữ xinh đẹp kia trở nên âm trầm như nước, "Nói, tại sao phải thao túng hỏa diễm này tới giáng họa cho Thiên Thủy tông ta?"
"Hiểu lầm, hiểu lầm lớn!"
Sắc mặt Bùi An lập tức tối sầm lại, vội vàng nói lời giải thích: "Hỏa diễm này thật không liên quan tới ta, ta chính là người bị hại a! Ngươi nghe ta giải thích, chuyện là như thế này..."
"Giải thích cái rắm! Ngươi có phải ngu ngốc rồi hay không? Bây giờ là lúc giải thích sao?" Khuôn mặt Đại trưởng lão đã đỏ lên, tức hổn hển cắt ngang lời giải thích.
Nhị trưởng lão cũng là vội vàng nói: "Đinh Tông chủ, không kịp giải thích, còn xin Đinh tông chủ tranh thủ thời gian cứu lấy chúng ta, tính mạng của chúng ta đang như ngàn cân treo sợi tóc a!"
Đinh Tiểu Trúc hơi sững sờ, nhíu mày.
Bùi An luôn miệng nói: "Đúng đúng đúng, Tiểu Trúc, cứu người trước, cứu ta a! Ta sắp chết cháy rồi!"
"Các ngươi mau cho hậu điện dừng lại!" Đinh Tiểu Trúc hừ lạnh một tiếng, dưới chân giẫm lên đám mây, bay tới gần phía hậu điện, hay tay của nàng kết động lấy pháp quyết, đông đảo pháp bảo cùng lúc xuất hiện, vờn quanh ở bên người, hình thành cái vòng bảo hộ, bảo đảm y phục của mình được bảo vệ đến không còn một chút góc chết nào.
Sau lưng, bốn tên trưởng lão cũng bay lên trời, pháp bảo hộ thân một lớp lại gia tăng một lớp chồng lên, tiếp cận một cách thận trọng.
Theo tới gầnhậu điện, lòng của bọn hắn cũng trầm xuống, trên mặt vẻ cảnh giác càng đậm.
Vào lúc này, bọn họ mới biết là hiểu lầm Bùi An.
Bởi vì Bùi An căn bản không có khả năng tu luyện ra loại hỏa diễm cỡ này, hắn không xứng.
Đúng, có chút đau lòng.
Hỏa diễm này quá quá mạnh, nhiệt độ rất cao, quả thực nóng tới rợn cả người, thậm chí để cho bọn họ sinh ra một loại ảo giác có thể thiêu hủy thiên địa.
Một tên trưởng lão trong đó hiện ra vẻ sợ hãi, lo lắng nói: "Tông chủ, hỏa diễm này một khi bộc phát, chúng ta căn bản không có khả năng chống đỡ được."
Một tên trưởng lão khác hít sâu một hơi, giọng nói cũng có chút run rẩy, "Thì ra là thế, trách không được sau khi tới gần thì quần áo sẽ bị thiêu hủy, hỏa diễm này cũng không có ý tứ công kích, bằng không không chỉ quần áo mà ngay cả người cũng không còn nữa."
Lại đi tới một chút, năm người cùng ngừng lại.
Không thể tiến thêm lên trước, nếu như tới gần bọn họ không thể cam đoan chính mình có thể giữ được quần áo hay không.
"Hỏa diễm này nếu như muốn bộc phát thì sớm đã bộc phát, hẳn không có ác ý quá lớn, mọi người trước tiên theo ta cùng nhau đi cứu người đi." Vẻ mặt Đinh Tiểu Trúc nghiêm nghị lên, mở miệng nói: "Bày trận!"
Năm người vây quanh hậu điện, đồng thời bấm pháp quyết, linh lực lập tức hình thành năm cái cột sáng, bầu trời cũng theo đó mà âm trầm xuống.
Không mất bao lâu đã có mưa to ào ào ào đổ xuống.
Nước mưa lọt vào trụ, nhưng lại không thể đến gần hậu điện, hỏa diễm màu vàng kim làm xung quanh tạo thành một cái khu vực chân không rất lớn, một chút hơi nước cũng không chui vào được.
Đinh Tiểu Trúc không nghĩ sẽ tạo ra hiệu quả gì, đây chỉ là khúc dạo đầu, ấp ủ một đợt có hiệu quả đặc biệt.
Nàng ta giơ tay lên và chỉ về hướng Thiên Thủy tông, lập tức, một luồng sáng rực rỡ bay ra khỏi môn phái, lại là một tấm gương.
Tấm gương này trôi nổi ở trên không trung, chiếu về phía hỏa diễm màu vàng kim kia, trong mặt gương, cũng theo đó xuất hiện hình ảnh của hỏa diễm màu vàng kim.
Lập tức, tấm gương kia bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Sắc mặt bốn tên trưởng lão đều ngưng trọng lại, giơ tay lên chỉ về phía tấm gương kia, từ chùm sáng của họ lập tức hình thành một luồng sáng, chui vào trong gương.
Ánh mắt Đinh Tiểu Trúc lóe sáng, bấm pháp quyết, "Phản Trần kính, hiện!"
Ào ào ào!
Lập tức, có vô số hàn băng phun ra từ gương.
Hàn băng này cực kỳ đặc thù, mang theo hàn khí dày đặc, chỉ là nhìn một chút thôi cũng sẽ phải rùng mình một cái, giống như có thể đông kết ánh mắt vậy, không khí vốn nóng rực trong nháy mắt đã được làm dịu đi.
Cảnh tượng này lập tức làm cho Bùi An phải cảm động đến khóc như mưa, "Tiểu Trúc, ngươi thật tốt với ta, vì cứu ta thế mà nguyện ý lấy Phản Trần kính ra."
Phản Trần kính, đường đường chính chính Tiên khí, nghe đồn là dựa theo kính chiếu yêu loại Tiên khí thượng cổ kia mà phỏng chế ra, ngay cả vật liệu cũng giống nhau.
Khách với kính chiếu yêu chính là, tấm gương này có thể chiếu xạ ra nhược điểm của một vật, đồng thời ngưng tụ ra thứ có thể khắc chế.
Mức độ trân quý có thể tưởng tượng được.
Đinh Tiểu Trúc một mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: "Ngươi câm miệng cho ta! Hỏa diễm này căn bản không có nhược điểm, ta chỉ có thể cố gắng khắc chế một lát, chờ một chút chính ngươi chui vào cái chỗ trống mà trốn ra!"
hàn băng ở dưới sự dẫn dắt của Đinh Tiểu Trúc, dọc theo không trung, hàn băng tạo thành một đường băng dọc theo khoảng không, lan rộng về phía hậu điện.
"Xuy xuy xuy!"
Theo tới gần, những hàn băng này bắt đầu tan rã ra thật nhanh.
Tuy nhiên, có Đinh Tiểu Trúc và bốn tên trưởng lão điên cuồng rót linh lực vào, chẳng mấy chốc lại ngưng kết ra ngay lập tức, tới gần về phía hậu điện từng chút một.
Sắc mặt Bùi An ngưng trọng nói: "Chuẩn bị triệt tiêu trận pháp."
Bọn họ phải dựa vào trận pháp của Thanh Vân tông tới áp chế bức họa kia, ngay cả chính mình cũng bị khóa vào trong hậu điện, muốn ra ngoài chỉ có thể rút trận pháp trước.
Chờ chút nữa việc áp chế bức họa kia chuyển giao cho Đinh Tiểu Trúc, bọn họ là có thể triệt hồi trận pháp, thừa cơ chạy đi.
Sinh tử ngay ở trong một cái chớp mắt.
Nhịp tim của bọn họ không thể không gia tốc, nhịn không được lòng vẫn còn sợ nhìn về phía bức họa kia một lần nữa.
Nó đã mở ra được bảy tám phần, Kim Ô trong đó đạt được tiên khí gia tăng, giống như thật sự có sinh mệnh, giương cánh, giống như đang chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra khỏi bức họa.
Còn may người vẽ tranh trong lòng ngay cả một chút xíu sát ý cũng không có, bằng không, chỉ sợ toàn bộ Thanh Vân tông liên đới tới phạm vi trong ngàn dặm đều sẽ bốc hơi hoàn toàn đi.
Thật là đáng sợ!
Nếu không phải tự mình trải qua, ai có thể tưởng tượng sẽ có chuyện như thế này xảy ra.
Đúng lúc này, giọng nói của Đinh Tiểu Trúc truyền tới, "Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng!"
Trong đầu Bùi An đột nhiên lóe lên linh quang, vội vàng lo lắng hoảng sợ nói: "Đúng rồi, Tiểu Chúc, chờ một chút ngươi nhất định phải nhắm con mắt lại, chúng ta trong này có năm người, tất cả đều không mảnh vải che thân, nhìn thấy ta thì không sao, nhưng nhìn thấy bốn tên còn lại vậy thì thật cay con mắt! Nhớ đó, nhó đó nha!"
Khuôn mặt bốn người còn lại lập tức đen như đít nồi.
Công kích bằng thân hình con người, cái này thật chói mắt a!
"Ta nhớ con em ngươi ấy! Nhìn thấy ngươi mới cay con mắt a!"
"Ai, cuối cùng thì ta cũng hiểu vì sao Đinh tông chủ lại ghét bỏ ngươi, hết thuốc chữa a!"
"Mọi người bớt tranh cãi, phải học được cho hiểu, Bùi An tông chủ chắc chắn là sợ Đinh tông chủ nhìn thấy tư thế oai hùng của chúng ta sẽ càng ghét bỏ hắn hơn."
"Không dối gạt các ngươi, theo một cách nói khác, khi trông thấy các ngươi, ta mới phát hiện, hóa ra nếu mà nói về thiên phú dị bẩm thì chính là đang nói ta a."