Chương 221: Thật sự có chút quá rồi
Vào lúc đêm khuya.
Trên toàn bộ đài cao, đã tụ tập ba mươi tám tên tu sĩ Đại Thừa kỳ!
Mỗi một người nơi này, đều đủ để nhấc lên gió tanh mưa máu trong thế giới tu tiên, nhưng vào lúc này thế mà hội tụ ở đây, tình huống hoành tráng như vậy, để tất cả mọi người ở đây không thể không nín thở.
Quá hoành tráng!
Tuy nhiên, để cho người ta thổn thức chính là, ba mươi tám tên tu sĩ đỉnh phong này, sinh cơ vào lúc này đều đã khô héo, già lụm khụm, từ bên ngoài nhìn vào giống như lúc nào cũng có thể sẽ bị gió thổi ngã vậy.
Thiên đạo vô tình, mặc ngươi tu vi tới đâu, kết quả cũng chẳng qua chỉ là một nắm cát vàng.
"Đại đạo tranh phong! Hôm nay, chúng ta tề tụ về đây, không cầu gì khác, chỉ vì tranh một chút sinh cơ cuối cùng, hướng thiên tá mạng, đạp thiên lộ tìm trường sinh!"
Lão hoàng xuất hiện đầu tiên kia phát ra một tiếng hét, rung động khắp nơi!
Vừa dứt lời, hắn cất bước mà lên, vượt qua không trung, lao thẳng lên bầu trời mà lao đi!
Khí thế kinh người, mang theo khí thế một đi không trở lại.
Những người khác cũng không cam lòng yếu thế, cũng đạp vào tiên lộ.
Khí thế đỉnh phong của bọn họ đột nhiên bộc phát, giống như là sinh mệnh huy hoàng cuối cùng, lại giống như là phóng tới cuộc sống mới thẳng tiến không lùi, khí diễm ngập trời hướng lên bầu trời ép đi!
"Chu Vân, Đại Thành tiên cung, vào đạo một vạn bốn ngàn năm trăm năm, cả gan kéo dài tính mạng trường sinh!"
"Lý Càn Tông chủ đời trước của Thiên Vân tông, vào đạo một vạn ba ngàn hai trăm năm, cả gan kéo dài tính mạng trường sinh!"
"Lâm Mặc Phong, Lâm gia ở Nam cảnh, vào đạo một vạn năm ngàn năm, cả gan kéo dài tính mạng trường sinh!"
...
Từng tiếng hô to vang lên, bọn họ ... muốn để lại danh tự tại phàm trần!
Vào lúc này, vô số người tu tiên quả thực cũng đã nhớ tên của bọn họ, rất nhiều người thi thoảng còn hiện ra vẻ kinh ngạc, hóa ra nhân vật quát tháo phong vân năm đó chính là hắn.
Ba mươi tám người, lúc này, bọn họ không còn tượng trưng cho đỉnh phong, mà biến thành một con kiến hôi ngưỡng vọng trời xanh, chỉ cầu một đường sinh cơ kia.
Có người không thể không cảm khái mà lên tiến, "Nhớ kỹ giờ khắc này đi, điều này đại biểu lấy một cái thời đại mới đã tới!"
Từ nay về sau ở thế giới tu tiên, Đại Thừa kỳ không còn là đỉnh phong, đồng thời, bởi vì linh khí khôi phục, Đại Thừa kỳ cũng sẽ không còn hiếm, không cần phải bảo tồn!!!
"Ngươi nói xem, bọn họ có thể thành công không?"
"Không biết, tuy nhiên ... ta cảm thấy hy vọng không lớn."
Xuyên qua không gian loạn lưu, tiêu hao rất nhiều đối với linh lực, rất khảo nghiệm lực bền bỉ, tuổi tác càng lớn ưu thế tự nhiên là càng nhỏ, huống chi đám người này đã một chân đạp vào quan tài rồi, lực bền bỉ thì càng không cần phải nói.
Tuy nhiên so với việc chết ở phàm trần, bọn họ đã xem như là may mắn, có thể ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, chờ được tới lúc con đường tiên phàm được mở lại, ít ra có thể giành giật một lần!
Ông!
Trong thiên địa, đột nhiên nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Khí tức Đại Thừa kỳ, khiến cho một cái khung cửa màu vàng kim hiển hiện ra, vắt ngang ở trên không trung, cao quý tới cực điểm, xem như chỉ nhìn vào thôi cũng khiến cho nhân sinh sinh lòng cúng bái.
Đồng thời, một cỗ khí tức nặng nền mà cổ xưa bộc phát ầm vang.
Thiên Môn yên lặng nhiều năm ... vào lúc này lại xuất hiện thế gian một lần nữa!
Từng tia từng tia sáng từ bên trong Thiên Môn chiếu nghiêng xuống, hình thành cột sáng, bao phủ ba mươi tám người này vào trong đó.
Mắt trần có thể thấy, sinh cơ trong cơ thể của bọn họ đang tỏa sáng một lần nữa, vốn là da dẻ nhăn nheo cũng bắt đầu được san bằng.
"Tiên khí, là tiên khí tẩy lễ!"
Tu sĩ bên dưới không thể không lộ ra vẻ hâm mộ, tiếng kinh hô vàng lên bên tai không dứt.
Sắc mặt ba mươi tám người kia cũng chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định, bay lên trên càng nhanh hơn.
"Ha ha ha, Thiên Môn... Chúng ta tới!"
"Tiên giới... Ta đến đây!"
"Thẳng tiến không lùi, chỉ có tiến không có lùi!"
Đông đảo tu sĩ nhìn vào cảnh tượng này, lập tức cảm thấy một cỗ khí tức thần thánh đập vào mặt, hai tay không thể không nắm chặt lại, kích động không thôi, sớm muộn ta cũng phải đạp Thiên Môn!
Bọn họ nhìnv ào ba mươi tám người kia một người rồi lại một người tiến vào Thiên Môn, cảm xúc thật lâu khó mà bình tĩnh.
Tuy nhiên ngay sau đó, bầu không khí này đột nhiên bị phá vỡ.
Bởi vì bọn hắn nhìn thấy, một lão giả vốn là phi thăng lại lao ra khỏi Thiên Môn, thế mà chính là lão hoàng vừa rồi dẫn đầu kia!
Hắn một mặt hoảng sợ, có vẻ hơi hoảng hốt mà chạy bừa, chỉ thấy nhanh chóng bay về một nơi xa.
Ngay sau đó, thân ảnh thứ hai xuất hiện, là lão bà kia, quải trượng cũng không biết đi nơi nào rồi, bay đi một cách nhanh chóng.
Sau đó, người thứ ba, người thứ tư...
Mọi người dụi dụi con mắt, còn tưởng rằng chính mình sinh ra ảo giác.
Cái khí thế một đi không trở lại trước đó đâu rồi?
Đã nói là chỉ có tiến không có lùi mà?
Ầm!
Ngay sau đó, một cỗ hỏa diễm ngập trời từ bên trong Thiên Môn tuôn trào mà ra!
Hỏa diễm này quá quá mạnh, như là sóng thần, lấy Thiên Môn làm trung tâm, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ bầu trời!
Tâm trạng của mọi người thình thịch cuồng loạn, ngẩng đầu nhìn trời, thế mà chỉ thấy trên vùng trời kia lửa cháy hừng hực thiêu đốt, lúc này bầu trời đã biến thành biển lửa!
Phạm vi vạn dặm, lập tức sáng như ban ngày.
Nhiệt độ kinh khủng ... bỗng nhiên bay lên!
"Cái này, cái này, cái này. . ."
Đại não của mọi người trống rỗng, chỉ cảm thấy cổ họng khô chát chát, bị một cái dị tượng thiên địa xuất hiện làm cho sợ ngây người.
Một số người có tâm tính không tệ, đã lấy lại tinh thần, quay đầu là chạy, có một số người vội quá quay đầu hóa lại là bờ đâm luôn vào tường.
"Chạy cái gì, ta có đáng sợ như vậy sao?"
Một giọng nói dễ nghe đột nhiên vang lên, giống như bắn thẳng vào thần hồn của mỗi người.
Sau đó, hỏa diễm ngập trời kia trong nháy mắt thu lại, trở về dưới Thiên Môn, chỗ đó, một nữ tử da thịt như ngọc với một mái tóc đỏ, một đôi mắt đỏ, một bộ váy đỏ bồng bềnh xuất hiện.
Đi chân đất nha, trên móng tay và móng chân đều còn bôi sơn móng tay móng chân màu đỏ nha.
Nàng ta duỗi ra tay ngọc thon gọn, ba mươi tám tên tu sĩ Đại Thừa kỳ vốn còn đang chạy trối chết kia căn bản không có chút lực lượng nào để mà ngăn cản, trong nháy mắt trì trệ không tiến, sau đó, hướng về phía nữ tử kia mà bay ngược tới.
"Các ngươi đánh bậy đánh bạ, mở Thiên Môn giúp ta, Hỏa Phương ta cả đời chưa thiếu nhân tình ai! Bây giờ thành toàn tiên lộ cho các ngươi!!"
Giọng nói nhẹ nhàng truyền ra từ trong miệng của nàng, hiển lộ rõ vẻ ngạo nghễ.
Sau đó, thuận tay đẩy một cái, ba mươi tám người kia được một cỗ hỏa diễm bao bọc lại trực tiếp bị đẩy vào bên trong Thiên Môn.
Tất cả mọi người ở bên dưới đều nhìn thấy mà choáng, đứng im như một bức tượng đang há hình chữ O, ngây ngốc mà nhìn.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang rền đinh tai nhức óc, đột nhiên vang vọng toàn trường, một lớp mây đen dày đặc từ từ xuất hiện, những mây đen này quá dày quá dày, nồng đậm tới cực điểm, bao phủ lại cả Thiên Môn.
Từng lớp từng lớp ánh chớp như là ngân xà thoáng hiện ở trong tầng mây, khí tức kinh khủng theo đó mà xuất hiện, làm cho tất cả mọi người tê cả da đầu, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, cứng rắn thành châm!
Thiên kiếp này ... đã không phải dùng từ đáng sợ để chó thể hình dung, quả thực chính là tận thế!
Dưới cái uy của thiên, da đầu của mọi người đều muốn nổ ra, nhưng lại không cách nào động đậy một chút nào.
Rầm rầm rầm!
Mây đen ... vẫn đang dày thêm!
Dày tới mức cách xa mặt đất cũng không xa, gần như muốn sụp đổ xuống.
Thiên kiếp khủng bố như vậy, quả thực vượt ra khỏi không gian tưởng tượng của mọi người.
Lúc này lại bao phủ ở trên đầu nữ tử kia, giống như, nàng ta làm ra chuyện gì mà người người phải oán trách vậy.
Nữ tử kia ngẩng đầu nhìn trời một chút, trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt cao ngạo, cuối cùng nhíu mày, "Từ Tiên giới hạ phàm, lại thuận tay trợ giúp ba mươi tám người phi thăng Tiên giới, ta lần này, hình như ... thật có chút quá rồi..."