Chương 222: Không thể chờ đợi để cưỡi ta?
Ầm ầm!
Một tia lôi điện đột nhiên nổ ầm, cũng may nó chỉ ở trong tầng tầng lôi điện, nhưng dù là như thế, uy lực trong đó vẫn là nghe thấy mà rợn cả người, bầu trời giống như cũng đỏ lên một chút!
Không sai là đỏ lên!
Đạo lôi điện kia lại là màu đỏ!
Cái loại trong ánh sáng trắng lộ ra màu đỏ như máu, tóm lại rất khủng bố.
Tất cả mọi người ở bên dưới đã sợ tới không biết nên làm sao bây giờ, dưới cái uy mênh mông cuồn cuộn của thiên, bọn họ ngay cả chạy cũng không chạy được, có thể đoán được, chờ đến lôi điện rơi xuống, xem như chỉ là một chút ảnh hưởng, vậy bọn họ cũng sẽ trực tiếp về chầu ông vải đi.
Bọn họ tuyệt vọng trợn lớn con ngươi lên, nội tâm thì la hét, "Van cầu ngươi, đi nhanh đi."
Giống như nghe được tiếng lòng của mọi người, Hỏa Phượng đưa mắt nhìn vào mọi người bên dưới, thân hình biến thành một đạo ánh lửa, nhanh chóng bay vọt về phía chân trời.
Mây đen vô cùng dày đặc kia cũng là bám sát đít nàng ta, theo thời gian dần trôi thì càng đi xa.
"Hô!"
Mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, một nháy mắt, trên toàn bộ quảng trường, vô luận là người tu tiên hay là phàm nhân, thân thể đều mềm nhũn ra, thở hổn hển, ngồi phịch ở trên mặt đất.
Thật là đáng sợ, quá hung tàn!
Có người run giọng nói: "Tiên ... Tiên nhân hạ phàm!"
"Tiên nhân cái rắm, đó là thần nữ, quá mạnh! Tiên nhân không bằng được!"
"Không sai, sư tổ của ta chính là tiên nhân, nếu để mà so với nữ tử kia thì chỉ sợ khác nhau một trời một vực."
Lôi điện mặc dù còn chưa giáng xuống, nhưng là chỉ thấy điện lưu đầy trời kia, cũng đủ bọn họ bây giờ còn cảm thấy toàn thân tê dại, không làm gì được.
Cố Tử Vũ tê cả da đầu, cả kinh nói: "Cha, nữ tử kia, kia..."
Cố Trường Thanh cũng là mặt mũi đầy vẻ rung động, hít sâu một hơi nói: "Không cần nói, chờ lát nữa trở về ta sẽ kêu gọi gia gia để hỏi."
"Các vị." Có một người tu tiên đứng ra, mở miệng nói: "Có người nào muốn kết thành đội đi xem không, tồn tại bực này hạ phàm thì chắc chắn có chuyện lớn a!"
Không ít người trầm mặc.
Đúng lúc này.
"Ầm ầm!"
Một đạo lôi diện to lớn từ trên trời giáng xuống, nữ tử kia đã bay ra ngoài thật xa, vẫn còn soi sáng nơi này tới sáng sủa, một đạo lôi điện màu đỏ như máu, như là một con Long đỏ, cắt hư không thành hai đoạn.
Chỉ cần tràn ra một chút uy lực như vậy cũng đã khiến cho mọi người đều phải rụt cổ lại, kìm lòng không được mà rùng mình một cái.
"Không đi không đi."
"Thật là đáng sợ, một khi đi chắc chắn sẽ chỉ có chết chắc!"
"Thế mà lại có người có ý nghĩ điên cuồng như thế, khó có thể tin, hắn là như thế nào mà vẫn còn có thể sống tới bây giờ?"
"Các vị, nơi đây không nên ở lâu, ta phải đi."
"Đi, đi thôi, đi nhanh!"
Lập tức, từng đạo độn quang từ Hạ triều bay lên, nhanh chóng chạy về phía bốn phương, tuy nhiên đều có chung một cái mục đích chính là hạ xuống nơi cách xa lôi điện giáng xuống.
Sắc mặt của Hỏa Phượng ngưng trọng lại, đưa tay vung lên, một chùm hỏa diễm bao quanh nàng ta, hình thành một cái vòng bảo hộ.
"Ầm ầm!"
Lại là một đạo lôi quang buông thẳng xuống, vòng bảo hộ bằng hỏa diễm kia lập tức run lên, nhộn nhạo lên từng tầng từng tầng gợn sóng.
Tuy nhiên, mây đen vẫn đang tăng nhiều, lôi điện cũng lấy một loại tốc độ đáng sợ gia tăng nhanh tần suất.
Rầm rầm rầm!
Lần này, liên tục ba đạo lôi điện từ trên trời rơi xuống, bổ ra một lớp lỗ hổng trên vòng bảo hộ hỏa diễm bao quanh nàng.
Theo sau đó là đạo thứ tư!
Tiên nhân hạ phàm sẽ gặp phải thiên kiếp, thực lực càng mạnh, tiếp nhận thiên kiếp sẽ càng khủng bố hơn, mà Hỏa Phượng, còn giúp người khác phi thăng, tội thêm một bậc, thiên kiếp không cần biết là uy lực hay là số lượng, tăng lên không biết bao nhiêu cấp bậc.
Xem như nó là Phượng Hoàng, thực lực vượt qua cùng cấp, có Phượng Hoàng chân hỏa hộ thể, vẫn khó có thể ngăn cản.
Thiên uy không thể nhục!
Chân Long và Phượng Hoàng, không biết có bao nhiêu đã bị tiêu diệt trong dòng sông dài năm tháng, kết quả là, Phượng Hoàng nhất tộc thuần chính, cũng chỉ còn thừa lại mỗi một mình Hỏa Phượng.
Hỏa Phượng cắn cắn môi đỏ, ngẩng đầu nhìn trời, từ sau lưng của nàng, một đôi cánh đột nhiên mở ra, một đạo ánh đỏ phóng lên tận trời, trong nháy mắt biến thành một con Phượng Hoàng toàn thân đỏ choét, chỉ có điều, nguyên nhân có thể là bởi vì hấp thu hỏa của Kim Ô, phần đuôi của nó mọc ra mấy lông vũ màu vàng kim.
Phượng Hoàng tung cánh, lao vọt vào trong núi sâu mà đi.
Tốc độ cực nhanh, gần như chớp mắt đi ngàn dặm, chỉ có điều, trên bầu trời lôi vân vẫn theo sát đít, sẽ không giảm xuống một chút nào.
Rầm rầm rầm!
Xa xa, đã có thể nhìn thấy vô số tia chớp màu đỏ đều không cần tiền cứ lốp bốp rơi đập mà xuống, một tia rồi lại một tia, có thể nói là kinh khủng.
"Hưu!"
Hỏa Phượng phát ra một tiếng kêu khẽ, quanh thân nó có một lớp hỏa diễm thiếu đốt lên hừng hực bao bọc lấy, như là một cái áo khoác bằng hỏa diễm, chỉ có điều, cái áo khoác này đã có chút lắc lư, hỏa diễm theo gió phiêu diêu, rất rõ ràng đã yếu đi rất nhiều.
Trong mắt của nó bắt đầu xuất hiện gợn sóng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ lại phải chết lặng vô số năm tháng mới có thể niết bàn một lần nữa.
Ta không nên xuống a!
Vì một cao nhân ở phàm trần không biết tình huống như thế nào, ta kéo cả chính mình vào?
Ầm ầm!
Lại là một tia chớp to đánh xuống, xuyên thấu qua lớp hỏa diễm kia, trên người nó lưu lại một dấu vết cháy đen.
Nó ngắm nhìn xung quanh, bắt đầu tìm kiếm sinh cơ.
Không phải nói cao nhân ở ngay gần đây sao? ở đâu?
Đúng, Hỏa Tước, còn có Kim Diễm phong!
Ta có thể thông qua lực lượng huyết mạch cảm ứng chỗ ở của bọn nó một chút.
Nó hít sâu một hơi, mang theo lôi điện lốp bốp rơi xuống, bắt đầu bay nhanh về một cái phương hướng.
Phanh phanh phanh!
Lôi điện màu đỏ rực bao trùm sức mạnh hủy diệt, đã hình thành quy luật, cách một đoạn thời gian sẽ giáng xuống từ trên không.
Hỏa Phượng mang theo thiên kiếp lượn lờ khắp nơi, đã có chút chật vật, nhịn không được hữu khí vô lực nói: "Ngươi có thôi đi không, bổ chơi sao?"
Lời nói của nó vừa dứt, lôi điện thế mà không tiếp tục hạ xuống.
Chỉ có điều, cũng không phải là ngừng lại, mà là bắt đầu hội tụ ở trung tâm, một cỗ uy thế làm cho người tê cả dại cả da đầu bắt đầu xuất hiện, thế mà để vô số cây đại thụ phải khom người xuống!
Đây là ... nín để dùng đại chiêu sao?
Trong đôi mắt Hỏa Phương đã hiện ra vẻ kinh hoảng, sắp gặp phải một trận đánh đập, lập tức nhìn rõ hiện thực, "Đại ca, ta sai rồi."
Đúng lúc này, trong khu rừng xa xa, một tòa Tứ Hợp viện mộc mạc mà rộng rãi xuất hiện ở trong mắt nó.
Tứ Hợp viện này thấp thoáng sau rừng núi, xung quanh còn có từng lớp từng lớp sương mù bao phủ, một cỗ khí tức mờ mịt hư ảo tỏa ra từ đó.
Ngoại trừ Hỏa Tước và Kim Diễm phong ra, càng là có một cỗ khí tức đáng sợ tới cực điểm tỏa ra từ trong đó, không chỉ như vậy, những sương mù xung quanh Tứ Hợp viện này, lại là ... Tiên khí?!
Tại sao phàm trần lại có thể có loại địa phương này?
"Chỗ đó..."
Đôi mắt Hỏa Phượng đột nhiên sáng lên, không kịp chấn kinh, mà là vội vàng lao về phía Tứ Hợp viện.
Ong ong ong!
Lúc này, trên bầu trời, lôi kiếp đã ấp ủ tới cực hạn, mây đen đã biến thành mây đỏ, quả thực tàn nhẫn tới cực điểm, chỉ là nhìn một chút thôi cũng đủ để cho người ta mất đi ý chí chống cự.
Ầm!
To cỡ miệng chén, thuần màu đỏ, lôi điện vặn vẹo ầm vang giáng xuống!
Xuy xuy xuy!
Thiên địa đổi màu, thế giới biến thành màu đỏ như máu, trong không trung từng tầng lôi điện thừa số giống như ngay cả không khí cũng bị làm tê liệt, làm người chấn động cả hồn phách!
"Cứu, mau cứu ta!"
Hỏa Phượng tê cả da đầu, đã dùng toàn lực cả đời, lao tới tòa Tứ Hợp viện kia.
Lôi điện bổ thẳng vào mà xuống, chiếu sáng toàn bộ Lạc Tiên sơn mạch tới sáng trưng đỏ bừng, nếu như rơi xuống, chỉ sợ toàn bộ dãy núi này đều sẽ bị xóa đi chỉ trong nháy mắt.
Tuy nhiên, ngay khi lôi điện sắp rơi vào trên người Hỏa Phượng.
Thế mà lại có hơn phân nửa lôi điện đột nhiên rẽ ngoặt, giống như nhận lấy một loại dẫn dắt nào đó, trực tiếp chui vào bên trong cái cây châm nhọn ở trên Tứ Hợp viện kia!
Xuy xuy xuy!
Lôi điện cuồn cuộn, theo cột thu lôi mắt vọt tới, lốp bốp nện vào trên vách tường của Tứ Hợp viện, giống như rất càn rỡ, tuy nhiên chẳng mấy chốc lại yên tĩnh trở lại.
Bộ phận lôi điện còn lại thì bổ thẳng vào ngực của Hỏa Phượng, lập tức bổ nát hỏa diễm bao bọc quanh thân nó, rên rỉ một tiếng, từ không trung rơi xuống, nặng nề va đập xuống đất.
Mây đen tán đi, thiên địa thay đổi rất nhanh, bóng đêm lại trở lại yên tĩnh một lần nữa.
"Kẹt kẹt!"
Cửa Tứ Hợp viện mở ra.
Lý Niệm Phàm từ bên trong đi ra, một mặt nghi ngờ không thôi.
"Tình huống như thế nào? Nổ mạnh?" Hắn có chút thấp thỏm, vừa rồi tiếng nổ thật sự là quá vang dội, mà ngay cả thiên địa đều sáng rực lên.
Lão thiên của thế giới tu tiên thật thích đánh sấm sét a!
Đúng lúc này, ánh mắt của hắn bỗng nhiên dừng lại, trong lòng đều là không thể không nhảy một cái.
Không xa ngay ở trước cửa Tứ Hợp viện, một cái thân thể rất lớn rơi vào chỗ đó, thân ảnh này thật sự là rất dễ thấy, một thân lông vũ màu đỏ lóe ra ánh sáng linh động, giống như ngọn lửa đang nhảy nhót trong bóng đêm vậy.
Chim lửa?
Yêu quái?
Đây là ý niệm đầu tiên của Lý Niệm Phàm.
Bởi vì ngoại hình con chim này quá mức không tầm thường, hơn nữa cực kỳ hiếm thấy, thật không giống động vật bình thường, ở thế giới tu tiên lâu như vậy, chút nhãn lực ấy hắn vẫn phải có.
Vừa mới rồi hình như có tiếng kêu cứu truyền tới, không phải là của nó chứ?
Đúng lúc này, cánh chim lửa đột nhiên hơi nhúc nhích, một cỗ mùi khét truyền tới.
Lý Niệm Phàm lộ ra vẻ xoắn xuýt, cuối cùng cắn răng một cái, vẫn chậm rãi đi tới gần.
Lý Niệm Phàm tới thế giới tu tiên lâu như vậy thì đây là lần đầu tiên hắn đứng một mình với yêu tinh còn sống, mặc dù là một con yêu tinh bị trọng thương, nhưng khó tránh còn có chtú thấp thỏm.
"Chính mình tuy rằng chỉ là một kẻ phàm nhân, nhưng dầu gì cũng nếm qua không ít thịt yêu tinh, có gì mà sợ?"
Hắn động viên mình tăng thêm lòng dũng cảm, vừa tới gần, vừa hướng về phía bên trong Tứ Hợp viện hô một tiếng, "Đại Hắc, Tiểu Bạch, tới bảo vệ ta."
Nếu có ngoài ý muốn, hai tên này tốt xấu gì cũng có thể giúp một tay.
Nếu như không phải điều kiện không cho phép, hắn cũng rất muốn gọi luôn cả lão quy ở hậu viện kia tới.
Theo tới gần, hắn cuối cùng thấy được toàn cảnh con chim lửa này.
Hắn không cách nào mô tả khuôn mặt của con chim, nhưng là, có thể dùng một chữ để khái quát chính là đẹp, còn có cao quý!
Khí chất độc đáo.
Lúc này, nó đang nhắm hai mắt, trên lông vũ xinh đẹp có nhiều chỗ cháy đen, nhất là ở ngực, không chỉ không còn lông vũ, mà còn có một cái lỗ lớn, máu thịt be bét, đang suy yếu.
Thật thê thảm!
Lý Niệm Phàm đột nhiên trở nên can đảm hơn, trong thương như thế, xem như còn sống, khả năng cao uy hiếp cũng không còn nữa.
Hắn đi tới, đầu tiên là nhịn không được mà vuốt ve lông vỗ vô cùng xinh đẹp trên thân con chim này.
Oa, cái cảm giác này ... cũng quá mềm đi.
Vừa ấm vừa mềm, còn rất trơn.
Lý Niệm Phàm yêu thích không nỡ rời tay, sờ soạng một lát, lúc này mới bước qua con chim bằng một chân, đưa tay ra và cố gắng lật con chim lại.
Vừa mới chạm vào cánh của con chim này, hơi dùng sức, con chim này vốn là đang nhắm mắt đã mơ mơ màng màng mở ra.
Nó nhìn thấy Lý Niệm Phàm, đầu tiên là có chút mờ mịt, sau đó thì chú ý tới Lý Niệm Phàm lúc này lại là đang dạng chân trên người mình.
Trong lòng lập tức giật mình, xấu hổ mở miệng nói: "Ngươi đây là đang làm cái gì? Ta đã bị như thế này rồi, ngươi cứ như vậy không thể chờ đợi mà định cưỡi ta sao?"