Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 224: Chuyện tốt như vậy thế mà không biết mang ta?

Chương 224: Chuyện tốt như vậy thế mà không biết mang ta?
Phượng Hoàng hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn vào Đại Hắc, "Ngươi thế mà cũng là yêu?"
Ta thế mà không thể nhìn ra được?
"Không, ta là chó."
Đại Hắc lắc đầu, "Ta phải giới thiệu thật tốt cho ngươi một chút, ngươi dụng tâm mà nghe, tốt nhất ngươi nên ghi chú lại và ghi nhớ nó thường xuyên, đây là những điểm chính."
"Ta là một con chó đen bình thường, con Cửu Vĩ Thiên Hồ kia là phàm nhân, bên kia là con gà biết đẻ trứng, bên cạnh ngươi chính là tủ lạnh và hòn giả sơn, trong nước là Áp Khí cơ (máy nén), hai quả cầu bên kia một là ti vi, một cái là bật lửa..."
Hỏa Phượng thì vừa nghe, vừa trợn trắng mắt, chính mình đây là gia nhập vào một cái tổ chức gì?
Trong lòng nó có chút rung động, tuy nhiên vẫn là lắng nghe rất cẩn thận.
Hết cách rồi, việc quan hệ tới cái mạng nhỏ của mình, cao nhân nói cái gì vậy thì chính là cái đó.
Bên trong gian phòng.
Lý Niệm Phàm ôm chậu nhỏ, trong lòng phấn chấn.
Đây chính là máu của Phượng Hoàng a!
Có thể sống một ngàn năm, còn có thể thanh xuân mãi mãi.
Đây là cơ duyên mà bất kỳ một phàm nhân nào nằm mơ cũng muốn lấy được đi!
Lý Niệm Phàm cảm thấy từ lúc mình tới thế giới tu tiên này, thu hoạch lớn nhất chính là nó!
Hắn nhìn về phía Đát Kỷ, hưng phấn nói: "Tiểu Đát Kỷ, đây là máu Phượng Hoàng, có thể để người ta thanh xuân mãi mãi, kéo dài tuổi thọ ngàn năm! Chúng ta nhanh uống vào đi, cuộc sống sau này xem như sung sướng!"
"Thật?"
Đát Kỷ một mặt kinh hỉ, "Công tử, vậy tranh thủ thời gian uống đi."
"Ừm, chúng ta cùng uống." Lý Niệm Phàm gật đầu.
Tiểu Đát Kỷ xinh đẹp như vậy, sau này có thể trẻ mãi không già, làm bạn với mình ngàn năm, nghĩ thôi cũng cảm thấy cuộc sống tràn đầy tươi đẹp rồi.
Hắn ôm chậu nhỏ, đột nhiên có chút mộng.
Xong, chính mình hình như quên cách ăn.
Là ăn sống hay là nên hầm để ăn, nếu như hầm ăn dinh dưỡng của máu Phượng Hoàng còn ở đó hay không, có thể mất đi hiệu lực hay không?
Còn có ăn bao nhiêu mới tính là có tác dụng?
Quay lại hỏi hiển nhiên là không thích hợp, hỏi người ta máu của ngươi là nên ăn như thế nào, đây không phải là muốn chết sao?
Người ta thế nhưng là Phượng Hoàng, không thể trở mặt.
Thôi được rồi ...
Lý Niệm Phàm quyết tâm liều mạng, ăn sống!
"Tiểu Đát Kỷ, ta trước tiên nếm thử hương vị giúp ngươi."
Hắn ôm chậu gỗ, ừng ực một tiếng uống một hớp lớn, uống nhiều như vậy, nghĩ tới chắc chắn có thể có hiệu quả.
Đúng, mùi vị ngọt ngào, cũng không có mùi tanh, vẫn rất dễ uống.
Lý Niệm Phàm đưa chậu gỗ cho Đát Kỷ, "Ngươi nếm thử."
Đát Kỷ cũng ôm chậu nhỏ, cũng là uống một ngụm.
Nàng ta lau lau một chút máu dính trên khóe miệng, mở miệng nói: "Đúng rồi, công tử, máu còn lại này có thể cho ta hay không?"
Lý Niệm Phàm nghi hoặc nhìn nàng ta, "Ngươi muốn?"
"Ừm, ta muốn cho muội muội của ta." Đát Kỷ khẽ gật đầu.
"Muội muội của ngươi..."
Lý Niệm Phàm nghĩ tới, mở miệng nói: "Là con hồ ly có sáu cái đuôi kia?"
Đát Kỷ mở miệng nói: "Đúng vậy a, lần trước ta nhìn thấy nó, đã là có tám cái đuôi rồi, máu Phượng Hoàng này, nói không chừng có tác dụng với nó."
Lý Niệm Phàm hơi kinh hãi, "Con tiểu hồ ly kia thế mà đã tám đuôi rồi?"
Hóa ra cái đuôi của hồ ly thế mà còn có thể mọc thêm?
Vậy mọc thêm một cái nữa, há không phải thành chín cái đuôi đại danh đỉnh đỉnh?
Tê ——
Bên cạnh mình thế mà còn ẩn giấu đi một đại lão lớn như thế?
Hắn không chút nghĩ ngợi mà nói: "Cho nó, đều cho nó! Muội muội này của ngươi thế nhưng tuyệt đối không được buông tay."
Tuy rằng không biết hồ ly chín đuôi ở thế giới tu tiên có địa vị như thế nào, nhưng Lý Niệm Phàm nghe quá nhiều truyền thuyết liên quan tới nó, giao hảo chắc chắn là không sai.
Đột nhiên, hắn phát hiện chính mình sống trong thế giới tu tiên quả thực không tồi.
Phương diện phàm nhân, chính mình quen biết Chu Vân Vũ, có dã tâm nhất thống nhân gian, vậy Hoàng đế chính là bạn thân của ta, phương diện tu tiên, chính mình quen biết với không ít đại lão tu tiên, cũng xem như là sống tới mức vui vẻ, phương diện yêu tinh, bên người sắp có một con hồ ly chín đuôi, hiện tại còn quen biết Phượng Hoàng.
Hiện tại mình còn có tuổi thọ ngàn năm.
Quả thực chính là nở hoa toàn diện a!
Quả nhiên, ôm đùi mới là vương đạo.
Xem ra sau này còn phải cố gắng nhiều hơn, tranh thủ ôm lấy càng nhiều bắp đùi hơn, như vậy tuổi thọ ngàn năm sau này của mình trôi qua chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Đi ra khỏi phòng, Tiểu Bạch đã chuẩn bị xong bữa sáng, bày ra ở trên bàn.
"Chủ nhân tôn quý của ta, mời dùng cơm."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua bữa sáng trên bàn, lông mày không thể không nhăn lại.
Bữa sáng hoàn toàn đơn giản như trước đây, gạo trắng khoai lang cháo, bánh bao và mấy món ăn sáng.
Lý Niệm Phàm không phải là một người thích bắt bẻ, trước kia như vậy đã đủ rồi, nhưng là ... lúc này không giống lúc xưa.
Bênh cạnh thế nhưng là còn có một vị Phượng Hoàng đại lão nha!
Chính mình ăn cơm để nó nhìn vào hiển nhiên không thích hợp, ăn cơm quá mức đơn giản chắc chắn không thích hợp.
Nếu như có thể ôm lấy cái bắp đùi này, để nó ở lại, vậy mình còn cần phải sợ cái gì?
Đầu óc Lý Niệm Phàm bắt đầu vận chuyển cao tốc, chạy tới quỳ liếm là chuyện mà đồ đần mới có thể làm, không chỉ vô dụng nói không chừng sẽ còn tạo phản tác dụng, nhất định phải liếm có độ cao.
Thủ đoạn tốt nhất, không ai qua được món ngon.
Bữa đầu tiên này lộ ra có vẻ cực kỳ quan trọng.
"Tiểu Bạch a, bữa cơm này của ngươi chuẩn bị quá sơ sài rồi." Lý Niệm Phàm vụng trộm đưa mắt nhìn Hỏa Phượng đại lão, lời nói thấm thía đắc đạo: "Cơm nước của chúng ta thế nhưng là cực tốt, đơn giản như thế này thì không phải là tác phong của chúng ta."
Trong khi nói chuyện, hắn đã rất tiêu sái bưng thức ăn trên bàn lên, đi ra ngoài viện, đổ cháo xuống trong bụi cây cách đó không xa.
Hắn muốn nấu một bữa ăn thịnh soạn, để giữ lại cái dạ dày của Hỏa Phượng đại lão.
Trong rừng cây, thừa thớt trống vắng.
Có mấy thân ảnh đi tới.
Chính là mấy con tiểu yêu.
Bọn họ phụng mệnh thủ hộ ở chỗ này, phụ trách giúp cao nhân giải quyết một số phiền phức tiềm ẩn, phòng ngừa có kẻ mù mắt nào ảnh hưởng tới tâm tình của cao nhân.
Hơn nữa, đây chính là một công việc béo bở, bởi vì thi thoảng sẽ có một chút canh thừa thịt nguội và vỏ trái cây được đổ ra, những thứ này ở trong mắt bọn chúng mà nói thì quả thực có thể so với thiên tài địa bảo.
Một con Sơn Dương tinh hai mắt lập tức tỏa sáng, kích động nói: "Đó là đồ ăn của cao nhân a! Cao nhân thế mà đổ đồ ăn ra ngoài!"
"Ta không có nhìn nhầm chứ, cao nhân lần này thế mà để lại nhiều đồ ăn như vậy?"
"Trư Yêu Vương ăn một cây củ cải của cao nhân thì trực tiếp đột phá, đây chính là một nồi cháo a!"
"Tê —— "
Lập tức, mấy con tiểu yêu kích động tới toàn thân run rẩy, như ong vỡ tổ dũng mãnh lao về chỗ bụi cây kia.
"Hồng hộc, a, ăn quá ngon! Quá ngon."
"Trên thế giới này thế mà lại có thứ ngon như vậy, ta không chịu được, ô ô ô ---"
"Gặp may lớn, hôm nay gặp may lớn!"
"Hồng hộc."
"Tạo hóa lớn, cơ duyên lớn, ta cảm thấy như ta muốn bay."
Lúc này Dã Trư tinh mang theo mấy đại yêu vừa lúc tới thị sát tình huống.
Thấy cảnh này lập tức sửng sốt, sau đó thần sắc thay đổi lớn, thiếu chút nữa con mắt muốn bay ra ngoài.
"Đây, đây là ... Một bữa ăn hoàn chỉnh?!"
Sưu sưu sưu!
Bọn chúng không nghĩ ngợi chút nào, dựa vào tốc độ nhanh nhất mà lao tới.
Nổi giận nói: "Các ngươi sao có thể như vậy? Chuyện tốt như vậy thế mà không biết gọi ta?"
"Mau tránh ra, nhường chỗ cho ta."
"Còn dám chen ta? Ta thế nhưng là cấp trên của ngươi, tranh thủ thời gian đứng dậy, nhường chỗ cho ta!"
"Cây rau này là ta nhìn trúng, ngươi làm cái gì? Có phải là không muốn lăn lộn nữa hay không?"
"Hồng hộc..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất