Chương 223: Sắm vai phàm nhân tới mê muội, hết thuốc chữa!
Bên trong đôi mắt đỏ như lửa của Hỏa Phượng, ánh mắt từ mê mang, lại tới kinh ngạc, sau đó thì là chấn kinh.
Nội tâm tự nhiên là chống lại.
Nó có chút giãy dụa, nếu như không phải đang bị thương quá nặng thì tuyệt đối phải liều mạng với cái gọi là cao nhân này.
Quá không phải người!
Lý Niệm Phàm cũng chấn kinh.
Móa, thật là yêu tinh, thế mà còn biết nói chuyện, nghe giọng nói hình như còn là giống cái, còn rất dễ nghe.
Sau đó thì là một mặt tối sầm lại.
Cái gì gọi là ta muốn cưỡi ngươi? Còn ủy khuất như thế, có ý tứ gì?
Tuy nhiên yêu tinh kia lại làm cho đôi mắt Lý Niệm Phàm sáng lên, con chim này lớn như vậy, lại đẹp tới như vậy, cưỡi ra ngoài kia chắc chắn sẽ rất hãnh diện a!
Chính mình trước đó trông thấy con Tiên Hạc tinh kia của Thanh Vân cốc mà thèm, hiện tại yêu tinh này không phải là tự mình đưa tới cửa sao?
Hơn nữa vừa đúng bản thân bị trọng thương, nếu như mình có thể thu giữ nó, chữa khỏi cho nó, nó cảm động sẽ báo ân cho mình, không chừng cho mình cưỡi a?
Nói không chừng còn có thể bảo vệ mình.
Kịch bản này quả thực hoàn mỹ!
Tuy nhiên, trước đó, Lý Niệm Phàm phải xác nhận một chuyện.
"Làm sao mà ngươi lại tổn thương tới tình trạng như thế này? Không có ai đang đuổi giết ngươi chứ?"
Bên trong đôi mắt chim lửa hiện ra vẻ khinh thường, ngạo nghễ nói: "Truy sát ta? Trong thiên hạ, ai dám truy sát ta?"
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Lý Niệm Phàm thở phào nhẹ nhõm một hơi, khả năng này có thể tránh khỏi tai bay vạ gió.
Tuy rằng khẩu khí rất ngông cuồng, nhưng hẳn là không có bị ai truy sát, hơn nữa con chim lửa này hình như cũng không có nhiều tâm địa gian giảo như vậy, không gióng ác yêu.
Lý Niệm Phàm tìm một cái góc độ tốt, bắt đầu kéo đôi cánh của con chim lửa này.
Lập tức bị Hỏa Phượng cực lực chống lại, lạnh lùng nói: "Ngươi làm cái gì? Không được chạm vào ta! Ngươi đi ra!"
"Ta không động vào ngươi thì làm sao cứu ngươi? Đối với vết thương nặng như vậy, ta khuyên ngươi không nên cử động, cẩn thận ruột chảy ra ngoài." Lý Niệm Phàm đe dọa, sao đó nói với Tiểu Bạch: "Tới giúp một tay, cùng nhau kéo nó vào trong đi."
Hỏa Phượng tiếp tục giãy giụa, "Ngươi không được sờ loạn lông của ta, loạn hết cả rồi!"
Lý Niệm Phàm lập tức có chút xấu hổ, giải thích: "Lông của ngươi quá trơn, trách ta được sao?"
Hình thể của Hỏa Phượng không nhỏ, nhưng lại không nặng tương đương với hình thể chút nào, Lý Niệm Phàm cẩn thận để nó yên một chỗ, lúc này mới phát hiện Đát Kỷ cũng đã đứng ở trong viện.
Nàng ta nhìn thoáng qua Hỏa Phượng, mở miệng nói: "Công tử, chúng ta là chuẩn bị ăn nó sao?"
Lập tức, Hỏa Phượng vốn còn đang kêu to lập tức im bặt.
Lý Niệm Phàm cũng bị giật nảy mình.
Vội vàng nói: "Không được nói lung tung, chim chóc là bằng hữu của chúng ta, ngươi không thể chỉ nghĩ tới ăn a!"
Không phải chứ, một con chim đẹp như vậy, nữ sinh là sẽ ưa thích mới đúng chứ, phản ứng đầu tiên của Tiểu Đát Kỷ lại là ăn, chẳng lẽ chính mình nuôi nàng ta thành một nữ tử ăn hàng?
Hắn đi tới bên cạnh Tiểu Đát Kỷ, thấp giọng nói: "Tiểu Đát Kỷ, khó có được gặp phải một con yêu tinh phi hành, hơn nữa còn đúng lúc bị thương, ngươi thế nhưng nhất định phải thân cận với nó nhiều một chút, bồi dưỡng tình cảm một chút, nói không chừng nó sẽ đồng ý để chúng ta cưỡi."
Sắc mặt Đát Kỷ lập tức có biến hóa, giọng điệu bất bình nói: "Công tử muốn cưỡi nàng ta?"
Lý Niệm Phàm không có để ý tới sắc mặt của Đát Kỷ, gật đầu nói: "Đúng vậy a, chúng ta đều là phàm nhân, nếu có thể bay lên trời thì cũng có thể đi ra bên ngoài thế giới xem một chút, vậy sẽ thoải mái hơn a."
Đôi mắt Đát Kỷ rũ xuống, khẽ nói: "Ta nghe công tử."
Lúc này, con Hỏa Phượng kia đang đánh giá xung quanh.
Đầu tiên nó nhìn về phía cây cột thu lôi, cảnh tượng trước lúc rơi xuống kia còn thoáng hiện lên ở trong đầu của nó.
"Chính là cây châm này cứu mình? Trông bình thường, ngay cả linh khí ba động cũng không có, cũng quá khó có thể tin đi."
"Bên trong viện này cũng có không ít bảo bối, tuy nhiên phần lớn chỉ là bởi vì về sau nhận lấy lượng lớn đạo vận tẩm bổ mà thay đổi, bằng không, ngay cả tiên khí cũng không bằng."
"Tuy nhiên ... bên trong các phòng của Tứ Hợp viện này, cùng với bên trong hậu viện, tuyệt đối ẩn chứa đại khủng bố!"
"A, đúng, còn có một con Hỏa Tước, trong cơ thể có ít ỏi huyết mạch Phượng Hoàng, miễn cưỡng xem như là một tiên thú."
Từ khi Phượng Hoàng bắt đầu vào cửa, con Hỏa Tước kia đã núp ở góc tường, đang run cầm cập.
Đây chính là Thần Điểu Phượng Hoàng, hoàng của loại chim a!
Thế mà cũng bị nhấc vào Tứ Hợp viện, vậy sau này mình chẳng phải là sẽ cùng ở chung một mái nhà với nó sao?
Oa, thật hồi hộp, thật kích thích, thật lo lắng không yên a.
Nhìn thấy Phượng Hoàng nhìn về phía mình, toàn thân Hỏa Tước đánh rùng mình một cái, theo bản năng "Phốc phốc phốc" liên tục đẻ ra ba quả trứng.
Ở bên cạnh nó đã có năm quả trứng đang chờ Lý Niệm Phàm tới thu hoạch đây này.
Hỏa Phượng quay đầu đi, không đành lòng nhìn thẳng.
Lúc này, Lý Niệm Phàm đã cầm hòm thuốc chữa bệnh đi tới.
Thương nặng như vậy, quả thực nhìn thấy mà giật mình, tranh thủ thời gian chữa trị kịp thời.
"Được rồi, ta phải chữa cho ngươi, đừng có lộn xộn đấy." Lý Niệm Phàm lấy ra một cái dao tiểu phẫu, ở đo miệng vết thương của Hỏa Phượng rồi chuẩn bị bắt đầu động dao.
"Khu vực xung quanh vết thương của ngươi bị cháy xém, ta phải cắt những thịt cháy xém này ra, sẽ có chút đau, kiên nhẫn một chút."
Hỏa Phượng nghiêng đầu không nói.
Yêu hô, vẫn rất kiêu ngạo nha.
Lý Niệm Phàm cười cười, sau đó sắc mặt ngưng tụ, vẻ mặt chuyên chú, đưa tay, bắt đầu theo vết thương Hỏa Phượng, cắt lớp thịt bị cháy xém kia ra.
Theo động tác của hắn, Hỏa Phượng vốn còn có vẻ mặt không sao cả lại đột nhiên sững sờ, mở to hai mắt nhìn vào, bên trong đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Đây, đây là...
Nó nhịn không được cúi đầu nhìn vị trí vết thương của mình.
Quả thực không sử dụng bất kỳ linh lực nào a, mà ngay cả trên thân dao cũng không có bất kỳ đặc hiệu mờ mịt nào, nhưng vì cái gì...
Chỗ đáng sợ nhất của thiên kiếp chính là ở Hủy Diệt pháp tắc, nhất là thiên kiếp vừa rồi, xem như chỉ có một tia, xem như ngươi không bị nó bổ tới, nhưng bị Hủy Diệt pháp tắc thẩm thấu ra nhập thể, chờ đợi ngươi vẫn chỉ là cái chết!
Đây chính là cái uy của thiên địa, đây chính là pháp tắc bá đạo!
Trong cơ thể Hỏa Phượng đã gom góp tích lũy quá nhiều Hủy Diệt pháp tắc, nếu như không có được biện pháp giải quyết, sớm muôn cũng chỉ có đi vào con đường niết bàn trùng sinh này, tuy nhiên ... theo một dao của Lý Niệm Phàm xuống, những Hủy Diệt pháp tắc bám vào cơ thể kia thế mà cũng bị cắt rời đi ra!
Điều này thật sự là rất đáng sợ, thiên đạo ở trước mặt chỉ là để trang trí thôi sao?
Mấu chốt nhất là, mặc kệ là người này hay là con dao kia, trông đều bình thường chẳng có gì ghê gớm.
Đạo cực lột xác! Phản phác quy chân!
Cao nhân này vậy mà kinh khủng khiếp như vậy!
Nó suy nghĩ ngàn vạn, "Đây không thể nghi ngờ chắc chắn chính là vị cao nhân ở phàm trần kia, người kia nói hắn có đam mê làm phàm nhân, hiện tại xem như đều là thật! Tuy nhiên cái này cũng không thể nói là đam mê, bởi vì hắn xem như thân thể phàm nhân cũng vẫn như cũ đứng sừng sững ở trên đỉnh thế giới! Có phải là phàm nhân hay không đối với hắn mà nói đã không còn ý nghĩa."
Tuy nhiên đại lão đã thích coi mình làm phàm nhân, vậy thuộc hạ chắc chắn chỉ có thể phối hợp, đầu óc có vấn đề mới tính đi vạch trần, chán sống sao?
Nhất là ... câu nói vừa rồi của Cửu Vĩ Thiên Hồ, quả thực làm nó giật nảy cả mình, tuyệt đối không nên thử thăm dò, thật bị làm thành một bàn đồ ăn, vậy thật sự khóc không nổi.
Hỏa Phượng nhịn không được lại nhìn về phía Đát Kỷ một lần nữa, lại phát hiện Đát Kỷ cũng đang nhìn nó.
Cả hai ánh mắt giao hội, giống như có tia lửa thoáng hiện ra.
Thối hồ ly!
Chết Phượng Hoàng!
Xem ra con hồ ly này có địch ý không nhỏ đối với mình a, tám thành là sợ ta giành tình cảm.
Ha ha, muốn ăn ta?
Hỏa Phượng hoàng khẽ nghiêng đầu vào trên bờ vai của Lý Niệm Phàm, "A, đau quá, nhẹ một chút."
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Kiên nhẫn một chút, ta tăng thêm tốc độ, xong ngay đây."
Hỏa Phượng khiêu khích nhìn vào Đát Kỷ.
Có tức hay không, hỏi ngươi có tức hay không?
Một mực tới lúc sắc trời mờ sáng, Lý Niệm Phàm lúc này mới xử lý tốt thương thế của Hỏa Phượng.
Lý Niệm Phàm thở phào nhẹ nhõm một cái, "Tiếp theo chính là bôi thuốc băng bó, chờ đợi thịt mới mọc ra."
Trong nhà có không ít thuốc, đều là lúc Lý Niệm Phàm rảnh rỗi mà chồng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào đột nhiên xảy ra.
Hỏa Phượng mở miệng nói: "Tạ ơn."
Nó có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể của mình có chuyển biến tốt đẹp, quả thực chính là kỳ tích.
"Ha ha ha, không cần khách khí." Lý Niệm Phàm mừng rỡ trong lòng, đây là một dấu hiệu tốt.
Tiếp theo, hắn hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, ngươi là bị thương như thế nào?"
Hỏa Phượng cứ theo thật mà nói ra: "Ta từ Tiên giới hạ phạm, lại trợ giúp ba mươi tám người tu tiên phi thăng mà nhận lấy trời phạt (thiên phạt)."
Từ Tiên giới hạ phàm?
Giúp người phi thăng?
Lý Niệm Phàm có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, ngây ngốc nhìn vào Hỏa Phượng, đầu óc đều có chút nổ ầm ầm.
Cái này, cái này, cái này. . .
Đại lão a!
Hắn cả kinh nói: "Vậy ngươi ... ngươi là chủng loại chim gì?"
Hỏa Phượng ngạo nghễ ngẩng đầu, "Ta, Thần Điểu, Hỏa Phượng (Phượng Hoàng lửa)!"
"Tê —— "
Lý Niệm Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, nhịp tim gia tốc đập nhanh hơn.
Phượng Hoàng?
Chính mình cứu được một con Phượng Hoàng?!
Không đúng, không phải mình cứu, chỉ có thể nói chính mình gặp được một con Phượng Hoàng.
Đây chính là Phượng Hoàng trong truyền thuyết a, có cần chính mình cứu sao?
Hành vi vừa rồi của mình, đoán chừng cũng nực cười như việc Ngưu Lang dán băng dán cá nhân cho Chức Nữ đi.
Tuy nhiên đáng được ăn mừng chính là, hành vi vừa rồi của mình ít ra còn để lại cho Phượng Hoàng một cái ấn tượng tốt.
Lý Niệm Phàm càng nghĩ càng kích động, căn bản không kìm nén được.
Má ơi, hôm nay trên trời thế mà rớt xuống một con Phượng Hoàng! Một ngày nào đó có phải sẽ có 'Thất tiên nữ' rơi xuống đây hay không?
Vừa rồi chính mình còn sờ soạng Phượng Hoàng, hơn nữa sờ soạng tới mấy lần!
Hành động này trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ a, quả thực giống như nằm mơ!
Tuy rằng xuyên qua tới thế giới tu tiên, hắn biết mình gặp được rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng cuối cùng lại không thể tu luyện, thật đúng là không nghĩ tới thế mà có thể gặp được Phượng Hoàng loại đại lão này, rồi sẽ tới một lúc nào đó chính mình có phải cũng sẽ gặp được Long huyền thoại hay không?
Nghĩ thôi cũng có chút kích động nhỏ.
Chính mình thế mà còn làm giải phẫu giúp Phượng Hoàng, quả thực chính là truyền kỳ nhân sinh (cuộc sống) a!
Đúng, máu Phượng!
Toàn thân Lý Niệm Phàm lắc một cái, máu Phượng Hoàng ở trong các loại sự tích ở kiếp trước, đó đều là bảo bối bên trong bảo bối, thậm chí được thổi tới còn có công hiệu trường sinh bất lão, chính mình vậy nhưng có một bồn nhỏ nha!
Hắn ôm lấy chậu nhỏ kia, có vẻ như thuận miệng mà hỏi: "Đúng rồi, ngươi thế nhưng là Thần Điểu, máu thế nhưng là có hiệu quả gì?"
"Tự nhiên có!" Hỏa Phượng ngạo nghễ nói: "Máu của ta có thể khiến cho thanh xuân mãi mãi, kéo dài tuổi thọ ngàn năm!"
Sắc mặt Lý Niệm Phàm lập tức đỏ lên, tay ôm chậu nhỏ cũng đang run rẩy, vội vàng mang theo Đát Kỷ không kịp chờ đợi chạy vào phòng của chính mình.
Quá trâu bò! Ta đây là một lần mập a!
Người ta là Phượng Hoàng, chính mình muốn cưỡi độ khó đoán chừng có chút lớn, tuy nhiên lần này thu hoạch lớn tới xé trời a!
Quả nhiên a, quen biết đại lão chính là thoải mái, người ta tùy tiện chảy ra một chút đồ vật, vậy cũng là tạo hóa lớn a!
Ánh mắt Hỏa Phượng có chút dại ra, cứ như vậy yên lặng nằm nhìn vào Lý Niệm Phàm ôm máu của mình chạy vào trong phòng như thể nhặt được bảo vật vô giá vậy.
Đây cũng quá có thể giả bộ đi?
Cao nhân chính là cao nhân, ngay cả diễn cũng tốt tới như vậy.
Nó nhịn không được nhìn về phía Đại Hắc đang nằm rạp trên mặt đất ở bên cạnh.
Đại Hắc ngáp một cái, nhún nhún vai, "Hết cách rồi, đây chính là chủ nhân của ta, sắm vai phàm nhân tới mê muội, hết thuốc chữa, tóm lại phải phối hợp thật tốt như vậy là được rồi."