Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 230: Ma Thần buông xuống

Chương 230: Ma Thần buông xuống
Chẳng mấy chốc, Tiểu Bạch bưng lên một khay hoa quả đã bổ.
Mấy loại hoa quả được sắp xếp có trật tự, màu sắc đều nhau và nhìn đầy đủ, bề ngoài đẹp mắt.
Ba người Cố Trường Thanh từ bên trong khay hoa quả cầm lên một miếng cam lên cho vào trong miệng, lập tức mồm miệng thơm ngát, nhiều nước và vị ngọt của hoa quả kích thích vị giác đến cực điểm, đặc biệt là quả cam này còn mang theo một chút cảm giác chua chua, đặt vào trong miệng nhai nuốt thật có thể nói là một loại hưởng thụ.
Bọn họ đều nhắm mắt lại, cảm nhận được lục lượng pháp tắc tỏa ra từ bên trong miếng cam này, trong lòng càng chấn kinh hơn.
Bên trong một miếng cam thế mà cũng ẩn chứa mảnh vụn pháp tắc, cái này nói ra ngoài chỉ sợ chẳng có ai tin.
Không thể tưởng tượng, khó có thể tin!
Phải biết, xem như tiên giới bây giờ, trừ khi mình đi cảm ngộ, muốn tìm kiếm mảnh vụn pháp tắc vậy cũng phải bốc lên nguy hiểm tính mạng, tiến vào bên trong di tích viễn cổ mới có thể thu hoạch được.
Ở trong rung động đồng thời trong lòng bọn họ còn đầy đắng chát.
Những quả này tại sao lại phải gọt phải bổ ra a, nếu như nguyên quả vậy có phải tốt hơn không, như vậy còn có thể đóng gói.
Lại là trà lại là hoa quả, chúng ta thật sự có chút xuýt xoa.
Hiếm khi bắt gặp một bữa ăn cực kỳ sang trọng như vậy, nhưng lại bởi ăn không vô vì phải giữ thể diện với cao nhân, loại cảm giác này quả thực để cho người ta phát điên.
Làm sao bụng không hăng hái a!
Cảm thấy khoảng cách đã có chút kéo vào, Lý Niệm Phàm lúc này mới tò mò hỏi: "Bùi lão, cũng không biết Tiên giới có dáng vẻ gì, có Thiên Cung không?"
Bùi An cười khổ lắc đầu, "Không có."
Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, "Vậy Tiên giới là do ai thống lĩnh?"
Bùi An giải thích nói: "Lý công tử, thật ra thì Tiên giới và thế giới tu tiên cũng không có gì khác biệt, tông môn mọc lên san sát, mạnh nhất chính là năm đại thánh địa, không có thống lĩnh kiểu nói này."
Lý Niệm Phàm nhịn không được mà lắc đầu, "Để Bùi lão chê cười, Tây Du ký mà ta kể chỉ là hư cấu, thế mà còn nhịn không được dựa theo nội dung đó để cân nhắc, quả nhiên là không nên."
"Thật ra thì có Thiên Cung." Đúng lúc này, Hỏa Phượng xinh đẹp lóe lên đi tới ngồi xuống, thuận tay cầm lấy một miếng hoa quả trên khay hoa quả đưa vào trong miệng, cau mày nói: "Trong đầu ta có một bộ phận ký ức, hình như là ở Tiên giới thời viễn cổ, Thiên Cung có tồn tại."
Ba người Bùi An đưa mắt nhìn nhau, lập tức trong lòng run lên.
Quả nhiên, Thiên Cung là tồn tại, cao nhân luôn miệng nói là hư cấu, chỉ có đồ đần mới có thể tin tưởng lời này của cao nhân a?
Cao nhân đây là ... chắc là hoài niệm Thiên Cung thời kỳ viễn cổ rồi?
"Tiên giới thời viễn cổ?" Lông mày Lý Niệm Phàm hơi nhíu lại, hóa ra Tiên giới cũng làm khảo cổ a.
Hắn liếm môi một cái, mang theo sự mong đợi mà hỏi: "Vậy các ngươi có biết linh quả có thể để phàm nhân trực tiếp thành tiên hay không?"
Một phàm nhân không muốn trở thành tiên thì không phải là phàm nhân tốt, mặc dù cho dù có loại linh quả này, thì chắc chắn sẽ vô duyên với chính mình, nhưng là, Lý Niệm Phàm vẫn còn tò mò muốn biết, đơn giản chỉ là tò mò mà thôi.
Ba người Bùi An hay mặt nhìn nhau.
Trầm ngâm một lát, Cố Uyên mở miệng nói: "Lý công tử nói là Bàn đào bên trong Tây Du ký sao? Ta ở Tiên giới chưa từng nghe nói qua có linh vật như vậy."
Hỏa Phượng lại mở miệng nói: "Ở Tiên giới thời kỳ viễn cổ, để phàm nhân trực tiếp thành tiên thì đúng là có thể làm được, tuy nhiên bây giờ hiển nhiên là không thể nào."
Muốn có loại công hiệu này, không phải Tiên Thiên Linh Căn thì không thể, đây chính là linh căn đồng hành với thế giới, quý giá tới mức cực điểm, hiện nay, sớm đã tuyệt tích đến hoàn toàn triệt để.
Nàng ta không để lại dấu vết đưa mắt nhìn hậu viện, hậu viện của cao nhân thế nhưng là trồng đầy linh căn, tuy nhiên chỉ có thể coi là Hậu Thiên Linh Căn, nhưng là ở cao nhân bồi dưỡng ra, dường như đang lột xác từng chút một.
Linh căn lại có thể tiến hóa, nếu như không phải nhìn thấy tận mắt, Hỏa Phượng tuyệt đối không thể tin được.
Cao nhân này dường nhưa có năng lực áo đảo trên thiên đạo.
"Lại là viễn cổ?" Lý Niệm Phàm có chút thất vọng, "Tiên giới đây là suy yếu sao?"
Bùi An cười khổ tới lắc đầu, "Lý công tử, so với thời viễn cổ thì Tiên giới thời này suy yếu đi nhiều lắm, muốn tái hiện huy hoàng của thời viễn cổ chỉ sợ đã là chuyện không thể nào."
"Nhật trung tắc di, nguyệt doanh tức khuy; Vật cực tất phản, thịnh cực nhi suy."
Lý Niệm Phàm than nhẹ một tiếng, "Lời này để ở nơi đâu cũng áp dụng được, quả nhiên là định lý a."
Xem ra giấc mơ thành tiên của chính mình, hoàn toàn là nên giải tán, ai.
Đầu óc mọi người ông lên một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân đều nổi lên một lớp da gà, có loại cảm giác như được quán đỉnh, mộ cổ thần chung.
Bùi An chân thành nói: "Chỉ ngắn ngủi mười sáu chữ thế mà khái quát được quy luật vận chuyển của thiên địa, cái tài của Lý công tử, quả thực để cho người ta phải bội phục."
Có văn hóa đi tới chỗ nào quả nhiên cũng không ăn thua thiệt.
"Quá khen rồi, ta không là gì cả, các ngươi phong ấn ma vật, tạo phúc cho dân, mới thật sự là để cho người khác phải bội phục." Lý Niệm Phàm mỉm cười, sau đó nói: "Thịnh cực nhi suy (Trạng thái cực thịnh thì sẽ tới giai đoạn suy yếu), cũng giống với suy cực nhi thịnh (Trạng thái cực suy yếu sẽ tới giai đoạn thịnh.), tin tưởng rằng chỉ cần cố gắng, một ngày nào đó có thể tái hiện huy hoàng."
Bùi An khẽ gật đầu, "Hy vọng như thế đi."
Đúng lúc này, ánh mắt của hắn quét qua, lại đột nhiên sửng sốt một chút.
Đã thấy, Tiểu Bạch đang cầm một cái chổi, đang dọn dẹp những mảnh gỗ vụ mà trước đó Lý Niệm Phàm điêu khắc làm rơi trên mặt đất.
Bởi vì kỹ thuật điêu khắc của Lý Niệm Phàm cao minh, cho nên những mảnh vụn trên mặt đất này thật ra còn tính là hoàn chỉnh, và chúng đều là những cây dài mảnh và trông tương đối đều đặn.
Đương nhiên, đây không tính là cái gì, mấu chốt nhất là ... những này thế nhưng là linh căn a!
Bùi An trơ mắt nhìn vào tất cả, quả tim của hắn run rẩy lên, hận không thể trợn tới tròng mắt lồi ra ngoài.
Mặc dù chỉ là những mảnh vụn, nhưng đều là mảnh vụn linh căn, nói là vật liệu quý báu nhất trong thiên địa cũng không đủ, so với Tiên khí cũng không thua bao nhiêu!
Bây giờ thế mà được người coi như là rác rưởi, đang quét đi.
Hắn nhịn không được mở miệng hỏi: "Cái kia ... Lý công tử, những mảnh gỗ vụn kia công tử chuẩn bị xử lý như thế nào?"
Lý Niệm Phàm thuận miệng nói: "Một chút rác rưởi mà thôi, tự nhiên là bỏ đi."
Bùi An hít sâu một hơi, cảm thấy quả tim mình muốn nhảy ra, run giọng nói: "Lý công tử, chúng ta đang chuẩn bị rời đi, không bằng để chúng ta thuận tay mang ra ngoài giúp công tử đi."
Nói xong, hắn giống như hao hết khí lực toàn thân, tay chân đều có chút nhũn ra.
"Cái này ..." Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, "Có làm phiền các ngươi quá rồi hay không?"
Bùi An liên tục khoát tay, "Không phiền phức, không phiền phức, thuận tay mà thôi mà thôi."
"Vậy được rồi, đa tạ." Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu.
Bùi An thiếu chút nữa kích động đến kêu lên thành tiếng, cầm những mảnh gỗ vụn này, hay tay cũng đang run rẩy, "Lý công tử, hôm nay quấy rầy nhiều rồi, như vậy xin cáo từ."
"Ừm, trên đường đi thong thả."
...
Đi ra khỏi cửa của Tứ Hợp viện, Bùi An nhìn vào mảnh gỗ vụn trong tay, vẫn như cũ có chút giống như ảo mộng vậy.
Hắn liên tục xác nhận, đây tuyệt đối chính là linh căn!
Ở Tiên giới đều là tồn tại tuyệt tích a!
Trong truyền thuyết, phàm là linh căn, bản thân đều sẽ ẩn chứa pháp tắc, do đó có những khả năng mà pháp bảo thông thường không có, cũng không biết linh căn này có khả năng gì.
Bùi An thở dài một tiếng, vô cùng kính nể nói: "Đây là tồn tại cỡ nào a, ngay cả linh căn ở trong mắt cũng chỉ là tồn tại giống như rác rưởi, ta sống hai vạn sáu ngàn năm, làm qua giác mộng đẹp cũng không dám khoa trương như vậy."
Cơ Uyên đột nhiên nói: "Sư tổ, không phải ta đả kích ngươi a, ta cảm thấy những linh căn này cũng không phải dễ nắm như vậy."
Bùi An sửng sốt một chút, sau đó thở dài, "Ta đây làm sao không biết, mỗi một câu nói của cao nhân đều đầy ám chỉ, nếu như ta đây còn nghe không hiểu thì nhiều năm như vậy chẳng phải là sống vô dụng rồi?"
Cố Uyên nuốt ngụm nước miếng, khẩn trương nói: "Sư tổ, bên trong lời nói của cao nhân đều lộ ra vẻ quyến luyến đối với thời kỳ viễn cổ, cao nhân đây là muốn ... để Tiên giới trở lại thời viễn cổ?"
"Tám thành là như vậy, cao nhân hỏi tình huống Tiên giới bây giờ, khi biết được Tiên giới không có Thiên Cung rõ ràng là thất vọng." Bùi An khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Việc kết nối lại con đường tiên phàm cho thấy bố cục của cao nhân đã bắt đầu rồi, thật ra thì tầm nhìn của ngươi còn chưa đủ xa, áp lực của ta lớn hơn xa so với những gì ngươi nghĩ."
Cố Uyên và Cố Trường Thanh đều ngây ngẩn cả người, "Sư tổ chỉ là?"
"Linh vật có thể để cho phàm nhân trực tiếp thành tiên!" Bùi An thở dài một hơi, "Cao nhân đã nhắc tới, nói rõ là cao nhân muốn! Thứ mà cao nhân muốn, không bao giờ có khả năng nói rõ, bình thường đều là thông qua ám chỉ, cao nhân trông như đang hỏi thăm tình huống của Tiên giới, thật ra thì có ám chỉ khác, con đường tu tiên, nếu như không có chút ngộ tính đó, còn tu cái gì tiên?"
Người có thân phận càng cao thì bình thường càng thích là trò bí hiểm.
Ví dụ như Hoàng Đế cổ đại đi tuần, nếu như coi trọng một nữ tử, nói thẳng "Yêu hô, tiểu nương tử kia không tệ, mang về cho trầm." Vậy thì rất thấp kém a, thành tên lưu manh du côn rồi.
Bình thường sẽ dò la về phong tục, tập quán sinh hoạt vân ... vân, nếu như ngươi một mực không cách nào lĩnh ngộ được chân lý trong đó, vậy cơ bản là đợi cái chết tới đi.
Khả năng ôm đùi là thứ hai, có thể đọc hiểu tâm tư của bắp đùi hay không mới là quan trọng.
Cố Trường Thanh đột nhiên nói: "Các ngươi nói như vậy, cao nhân dường như còn nhắc tới vấn đề phong ấn Ma giới, có phải là cố ý chỉ hướng Ma tộc?"
"Đây là chắc chắn, muốn trở lại viễn cổ, Ma tộc là trở ngại lớn nhất." Bùi An khẽ gật đầu, "Tuy nhiên cao nhân cố ý nói như vậy, tám thành là có chuyện gì xảy ra, chờ một chút trở về hởi thăm một chút."
Cố Uyên một mặt ngưng trọng, chân thành nói: "Ma tộc gần đây quả thực hung hăng ngang ngược, cao nhân thích làm phàm nhân, không muốn tự mình động thủ, vậy chúng ta chính là quân cờ tốt nhất trong tay hắn!"
Nam Man chi địa.
Nơi này vốn là một nơi hoang vu, thành trì thưa thớt, tông môn cũng không nhiều, hơn nữa đều tương đối rải rác.
Bây giờ, càng là thành từng tòa thành trống, có thể chạy đều đã chạy.
Thành trì phàm nhân thì có chín thành đã bị chiếm đóng, mà ngay cả tông phái xung quanh cũng đều bị Ma Nhân đột nhiên tăng nhiều mà bị tàn sát.
Trên một ngọn núi cao, tướng lĩnh dẫn đầu cầm trong tay một cây búa to, từ từ tiến lên, bên trong đôi mắt chợt hiện lên vẻ hung dữ, bá đạo mà uy nghiêm.
Ở đằng trước không xa, có tám tên Ma Nhân mặc áo bào đen đứng.
Tám người này vây quanh một bức tượng khổng lồ, còn có những trận phù kỳ lạ được vẽ trên mặt đất, và còn có máu lưu chuyển ở trong đó.
Ngọn núi cao này vốn thuộc về một cái tông phái, tuy nhiên vào lúc này, toàn tông đều bị tàn sát tới trống không.
Một người áo đen khàn giọng mở miệng nói: "Được rồi, bắt đầu triệu hoán Ma Sứ đại nhân!"
Tướng lĩnh dẫn đầu từ từ tiến lên, đặt đại phủ trong tay ở trước bức tượng, sau đó quỳ một chân trên đất, "Giết một người thành tội, giết vạn người thành hùng! Búa này đã lây dính máu tươi của vạn người, Đồ Cửu ta nguyện làm thần tử của Ma Thần, cung nghênh Ma Sứ đại nhân tướng lĩnh!"
"Soạt!"
Ở đằng sau hắn, vô số binh sĩ cũng đồng thời quỳ xuống đất, "Thần tử của Ma Thần, cung nghênh Ma Sứ đại nhân!"
Tám người áo đen, trong tay bấm pháp quyết, trong lúc giơ tay lên, hói đen vô tận từ trên người của bọn hắn tuôn ra, điên cuồng dũng mãnh lao về phía bức tượng kia.
Khói đen quay cuồng, bao quanh bức tượng, khi thì co vào, khi thì thư giãn.
Giống như bức tượng kia đang hô hấp vậy, vô cùng quỷ dị.
Không bao lâu, bức tượng ban đầu làm bằng đá đồng thời biến thành màu đen, cuối cùng trở thành đen như mực, nhìn một chút cũng làm người ta phải sợ hãi.
Khói đen bắt đầu sôi trào lên, cuối cùng tạo thành một cơn lốc xoáy, khiến thiên địa vị đó mà đổi màu.
"Răng rắc!"
Một lúc sau, bức tượng này đột nhiên đã nứt ra một cái khe hở, khói màu đen điên cuồng tràn vào!
"Tạch tạch tạch!"
Khe hở mở rộng rất nhanh, cuối cùng tràn ngập tới toàn bộ bức tượng, một khắc cuối cùng, theo một tiếng vang ầm ầm, bức tượng trực tiếp biến thành bột mịn.
Tuy nhiên, những khói đen kia lại không có tán đi, mà là đang điên cuồng hội tụ tại chỗ, cuối cùng thế mà ngưng tụ thành một hình người!
Người này là một đại hán khôi ngô, trên người mặc khôi giáp màu đen, trên đó có gai dựng đứng lên, hơi động đậy một chút, áo giáp sẽ phát ra tiếng vang keng keng, khí thế kinh người, đầy vẻ tàn bạo.
Hắn cười lên như điên không ngừng, bên trong đôi mắt tràn ngập sự hưng phấn, "Ha ha ha, không tệ người đầu tiên buông xuống phàm trần là A Mông ta! Phàm trần bây giờ, ai có thể cản ta?"
Hít một hơi thật sâu không khí ở phàm trần, lộ ra vẻ mê mẩn.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn mọi người, đưa tay duỗi một cái, đại phủ trên đất đã cách không được hắn cầm vào trong tay, khói đen trong không khí hướng về phía đại phủ mà đi.
"Ngươi tên là Đồ Cửu phỉa không? Chỉ cần có thể nhất thống phàm trần cho Ma Thần đại nhân, sau này ngươi chính là Nhân Hoàng đương thời, tương lai lập bất thế chi công, đồng dạng cũng có thể bất tử bất diệt!" A Mông đưa đại phủ tới, "Nhân quả của phàm nhân chúng ta không được nhiễm quá nhiều, không thể trực tiếp quá mức, búa này sẽ hấp thu tinh lực của người ngươi giết, để ngươi ở trên chiến trường vĩnh viễn không biết mệt mỏi!"
Đồ Cửu mừng rỡ, vội vàng nói: "Đa tạ Ma Sứ đại nhân ban ân! Có đại phủ (búa) này, ta sẽ vô địch ở phàm trần!"
"Rất tốt!" Trong mắt A Mông lóe lên một vệt ánh đỏ, "Về phần người tu tiên ở phàm trần cứ giao cho chúng ta đi! Đúng, còn có Nguyệt Đồ, Cổ Tân, Hậu Ma bọn họ, theo ta tìm tới nơi bọn họ bị phong ấn, cùng nhau thả bọn họ ra! Sau đó thế giới này, thuận ta thì sống mà nghịch ta thì chết!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất