Chương 231: Tịnh Nguyệt hồ kỳ cảnh, chiến sự nổi lên
Tiên giới.
Phía trên một ngọn tiên sơn, một tòa cung điện rộng lớn đứng sừng sững ở đó.
Dường như có ánh sáng vàng kim tỏa ra từ trong cung điện, thần thái ngời ngời.
Xung quanh cung điện có đám mây bồng bềnh, thi thoảng còn có tiên nhân cưỡi mây bay ngang mà qua, giống như một bức họa nhân gian tiên cảnh vậy.
Bên trong đại điện, một người nam tử trung niên bên ngoài mặc lên một cái áo choàng màu vàng kim, ngồi ở trong đại điện.
Đôi mắt thâm thúy, không giận mà uy.
Một giọng nói nặng nề truyền ra từ miệng của hắn, "Phàm trần gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, thậm chí ngay cả Tiên giới cũng được ảnh hưởng lớn, các ngươi thế nhưng có tra ra được nguyên nhân không?"
Một nữ tử mặc cung trang tiến lên hai bước, mở miệng nói: "Khởi bẩm Tiên Quân, dựa vào tin tức biết được, sự thay đổi giữa tiên và phàm có thể bắt nguồn từ hơn hai tháng trước, khi đó, một tên tiên nhân tên là Liễu Cuồng, bị một lực lượng không tên ở phàm trần giết chết, thi thể vẫn lạc ở phàm trần! Mà ngay khi một tên tiên nhân khác bên cạnh Liễu Cuồng chuẩn bị đoạt lại thi thể thì lại gặp phải cản trở, cũng không thể mang thi thể về!"
Trong mắt nam tử trung niên tỏa ra ánh sáng, "Ồ? Có loại chuyện này! Chẳng lẽ ở phàm trần có tiên?"
Nữ tử cung trang khẽ gật đầu, "Phàm trần quả thực có tiên, chỉ là không biết từ Tiên giới hạ phàm hay là sinh ra trong phàm trần"
"Khi đó con đường tiên phàm còn chưa nối lại, cho dù là ta cũng không thể hạ phàm, đây là chuyện không có khả năng!" Nam tử trung niên lắc đầu, chân mày hơi nhíu lại, "Nếu như phàm trần sinh ra ... cũng không có khả năng! Khả năng duy nhất, chính là ở lại phàm trần trước khi con đương tiên phàm bị cắt đứt!"
"Tiên Quân anh minh, quả thực chỉ có loại khả năng này." Nữ tử cung trang lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, nói tiếp: "Dường như chính là sau khi người này xuất hiện thì con đường tiên phàm mới bắt đầu từ từ kết nối lại, thẳng tới trước đó không lâu, Nhân Hoàng quy vị thì hoàn toàn đả thông!"
Nam tử trung niên kia hít sâu một hơi, "Không nghĩ ra thời gian mười vạn năm đi qua, Nhân Hoàng thế mà sinh ra một lần nữa! Đến cùng là ai đang bố cục phàm trần?"
Nữ tử cung trang trầm ngâm một lát, ngưng trọng nói: "Tiên Quân, còn có một chuyện vô cùng quan trọng, Phượng Hoàng ở Đông Lâm tiên cảnh kia, dường như ... Hạ phàm!"
Lông mày của nam tử trung niên đột nhiên nhíu một cái, việc này quá không bình thường!
Hắn nhìn về phía nữ tử cung trang, bên trong đôi mắt dường như có ánh sáng lóe lên, "Ngươi còn thiếu không để ý tới một điểm, chẳng lẽ không phát hiện, con đường tiên phàm kết nối, tiên khí của Tiên giới cũng không bởi vậy mà bị pha loãng!"
"Tê —— "
Con ngươi nữ tử cung trang co rụt lại, thân thể mềm mại đều là chấn động, "Điều này ... Điều này sao có thể?"
"Cho nên, phàn trần có biến cố lớn a! Thủ bút không lớn như vậy!"
Nam tử trung niên lộ ra vẻ suy tư, "Tiên giới, phàm trần, Ma giới, đây là muốn để tam giới gặp mặt lần nữa sao? Đến cùng là thiên đạo vận hành pháp tắc hay là có người soán cải thiên đạo pháp tắc? Có ý tứ, quả nhiên là có ý tứ!"
"Tiên Quân, chúng ta nên làm như thế nào?"
"Phàm trần nước quá sâu, tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu biết ngọn nguồn của chuyện này, vậy trước tiên dùng cái này tới tra rõ ràng! Liên quan tới vị tiên nhân Liễu Cuồng kia chết, đi tới tông phái ở Tiên giới của hắn hỏi cho rõ tình huống, còn có tông phái quan hệ với hắn ở phàm trần cũng phải điều tra rõ ràng! Mặt khác, quỹ tích di động của Phượng Hoàng khi hạ phàm, cũng không được buông tha!"
Nam tử trung niên liếm liếm bờ môi của mình, "Thiên địa có sự thay đổi lớn, khí vận ngập trời, chén canh này tự nhiên là phải cướp!"
...
Bên trong Tứ Hợp viện.
Đát Kỷ đứng ở bên cạnh một cái ghế, hai tay đặt bên hông, cuộc búi tóc lại, trên mặt còn mang theo một nụ cười dịu dàng.
Làn gió nhẹ lay động tóc và váy của nàng ta, khiến Lý Niệm Phàm rất lo lắng, nàng ta ngay sau đó sẽ cưỡi gió thành tiên.
Theo Phốc một tiếng, Lý Niệm Phàm thu hồi dao khắc, lộ ra nụ cười tươi, "Được! Tiểu Đát Kỷ tới xem một chút."
Sắc mặt Đát Kỷ vui mừng, bước liên tục nhẹ nhàng, bước nhanh tới.
Cầm bức tượng vào trong tay, sự vui vẻ bên trong đôi mắt căn bản không che giấu được, "Công tử, ngươi đối ta thật tốt!"
"Thích là được rồi, nơi này chỉ chó hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, ta không tốt với ngươi thì tốt với ai?" Lý Niệm Phàm mỉm cười, nhịn không được mà hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, tại sao ngươi cứ một mực phải chọn cái tư thế này, rõ ràng có tư thế thoải mái hơn."
Lấy điều kiện của Đát Kỷ, nếu như bày ra tư thễ chân dung của những nữ tử kiếp trước thì tuyệt đối là mê người.
Đát Kỷ mở miệng nói: "Công tử, hay là công tử cũng khắc cho mình một cái đi, tới lúc đó khắc công tử ngồi ở trên ghế, ta thì đứng ở bên cạnh, hai bức tượng của chúng ta hợp lại, vừa nhìn là biết ta hầu hạ công tử."
"Tiểu Đát Kỷ, ngươi cái này ..." Lý Niệm Phàm cảm giác ấm áp bất thình lình làm cho cảm động, nữ tử xinh đẹp như vậy vẫn muốn lấy thân phận nha hoàn ở bên cạnh mình, cái này đổi lại là ai thì cũng sẽ cảm động.
Ta đây có tài đức gì a.
Đặt ở kiếp trước, loại nữ tử này ở trong mơ cũng khó có khả năng tồn tại đi.
Lý Niệm Phàm hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Ta cũng đã nói, chúng ta là bình đẳng, cũng không cho phép lại tự xem mình làm nha hoàn."
Một bên, Hỏa Phượng không thể không liếc mắt một cái.
Không hổ là Hồ Ly tinh a, thủ đoạn câu dẫn nam nhân như vậy quả thực chính là xuất thần nhập hóa.
Tuy nhiên vai trò của ngươi bây giờ chỉ là phàm nhân, không có cách nào để cao nhân cưỡi, mà ta thì không giống, tới lúc đó cao nhân cưỡi chính là ta, tác dụng càng lớn, tự nhiên càng có thể lấy được niềm vui của cao nhân.
Tâm tình Lý Niệm Phàm rất không tệ, cười nói: "Tiểu Đát Kỷ, đi thôi, dẫn ngươi đi Lạc Tiên thành dạo chơi."
"Ừm." Đát Kỷ thật trọng cất bức tượng đi, nhu thuận mà gật đầu.
Hỏa Phượng đột nhiên nói: "Thành trì phàm trần sao? Ta cũng muốn đi xem một chút."
Lý Niệm Phàm đưa mắt nhìn Hỏa Phượng một cái, hơi lúng túng một chút nói: "Cách ăn mặc này của ngươi chỉ sợ rất dễ tạo ra oanh động."
Hỏa Phượng sắc mặt bình tình, trên người ánh lửa lóe lên, lập tức biến thành một con chim nhỏ toàn thân đỏ chớt, rơi vào trên vai Lý Niệm Phàm, "Như vậy được rồi chứ?"
"Được rồi." Lý Niệm Phàm có chút trợn tròn mắt, cũng có chút hâm mộ.
Thực lực cường đại quả nhiên có thể muốn làm gì thì làm, chính mình đi tới thế giới tu tiên, thế mà chỉ có thể dựa ôm bắp đùi mà sống, phải nói là hoàn toàn thất bại.
Hai người một chim thành đoàn đi xuống dưới núi.
Chẳng mấy chốc, Lạc Tiên thành đã xuất hiện ở đằng xa.
Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, "Rất náo nhiệt a."
Lạc Tiên thành so với trước đây còn muốn sôi nổi hơn, có rất nhiều thương đội qua lại, giống như còn có rất nhiều người cố ý chạy tới, đều là dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
Tiến vào Lạc Tiên thành, trong đó cũng có nhiều khuôn mặt mới.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Biện pháp nghe ngóng tình huống tốt nhất chính là ở chợ, Lý Niệm Phàm theo đường cũ mà đi, chẳng mấy chốc đã đi tới chỗ nơi của Ngư lão bản kia.
Tuy nhiên lần này hắn không phải là một mình, bên cạnh còn có một tiểu nữ hài đi theo, chính là Tiểu Ngư nhi, ngồi xổm ở một bên chơi đùa với cá.
Ngư lão bản tự nhiên cũng nhìn thấy Lý Niệm Phàm, lập tức cười nói: "Lý công tử."
Con cá nhỏ này chính là ngẩng đầu lên, điềm nhiên hỏi: "Ca ca tốt."
Ánh mắt của nàng rơi vào trên con chim nhỏ màu đỏ trên vai của Lý Niệm Phàm, bên trong đôi mắt đầy vẻ tò mò.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Ngư lão bản, gần đây làm ăn sao rồi?"
Mặt Ngư lão bản hơi ửng hồng, "Nhờ phúc của Lý công tử, gần đây a, ta kiếm được mấy khoản nhỏ."
"Ồ? Vậy thật là chúc mừng." Lý Niệm Phàm nói lên từ đáy lòng.
Quả nhiên, căn bản không cần Lý Niệm Phàm mở miệng hỏi thăm, Ngư lão bản đã nói ra chuyện gần đây từ đầu tới cuối.
"Lý công tử, ngươi là không biết, gần đây bên trong Tịnh Nguyệt hồ, khắp nơi đều là cá lớn, hơn nữa cá chép lớn rất nhiều! Cái lưới này đi thả một chút thì đã thu hoạch lớn a!"
Ngư lão bản có chút kích động, sau đó thần thần bí bí nói: "Rất nhiều người đều nói đây là Long Vương hiển linh, đều ở bên hồ tế bái Long Vương đây này."
Lý Niệm Phàm kinh ngạc nói: "Lại có chuyện tốt bực này?"
"Còn không phải sao, chính ta cũng bị dọa một lần, cảm giác cá đều sắp bị tai họa." Ngư lão bản nói tiếp: "Lý công tử, công tử có muốn đi Tịnh Nguyệt hồ thử một chút hay không, lấy tài câu cá của công tử, thu hoạch tuyệt đối là tràn đầy!"
"Chờ sau này có thời gian rồi nói sau." Lý Niệm Phàm cười nói, nói tiếp: "Người bên ngoài tới Lạc Tiên thành hình như rất nhiều a."
Ngư lão bản thở dài, "Ai, bên ngoài đang bởi binh mã náo loạn, cũng chỉ có mấy nơi an toàn, tự nhiên sẽ có rất nhiều người chạy tới."
Lông mày Lý Niệm Phàm hơi nhíu, "Chẳng lẽ lại đánh trận rồi?"
"Chính là đánh trận!" Ngư lão bản có chút bất đắc dĩ, "Nghe nói là từ Nam cảnh đánh tới, người ở đó đều là có chút man rợ, thờ phụng cái gì mà Ma Đầu giáo, không thể nói đạo lý với bọn hắn, chúng rất hung tàn."
"Ma Đầu giáo?"
Lý Niệm Phàm có chút sững sờ, sau đó nghĩ tới những tên Ma Nhân gặp được ở Hạ triều kia, hiện ra vẻ chợt hiểu.
Xem ra Chu Vân Vũ có bận rộn.
"Ta nghe nói Nam Man tử đã sắp từ Nam cảnh đánh tới, đã có mấy thành trì bị hủy, cũng không biết có người có thể chống đỡ nổi hay không." Trên mặt Ngư lão bản hiện ra vẻ lo lắng.
Lý Niệm Phàm hỏi: "Ngư lão bản, phàm nhân nhất thống không phải chuyện tốt sao?"
"Đúng là chuyện tốt, nhưng là không thể là Nam Man tử a!" Ngư lão bản luôn miệng nói: "Đám người kia hung tàn không nói, cái quan trọng là không coi nữ nhân làm người để đối đãi, nghe nói bọn chúng coi nữ nhân như hàng hóa, đưa tới đưa đi, nếu để cho bọn chúng đánh tới, còn sẽ tới mức nào? Ngư Tiểu nhi làm sao bây giờ?"
"Nếu như không phải không bỏ được hai mẹ con Tiểu Ngư nhi, ta cũng sẽ tham gia quân đi!"
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, hắn có chút ấn tượng đối với những Ma Nhân kia, thứ tuyên truyền giống với tà giáo, không giống như là thứ tốt gì.
Hắn nhìn vào quầy hàng một chút, mở miệng nói: "Ngư lão bản, con cá này của ngươi quả thực không nhỏ, ta mua hai con cá sạo này đi."
"Được rồi!"
Ngư lão bản thành thạo đóng gói cá lại xong thì đưa cho Lý Niệm Phàm, nhưng không nhận bạc.
Khoát tay một cái nói: "Lý công tử lần trước công tử cho Tiểu Ngư nhi một con Hổ Văn nghe, hai con cá sạo này nếu như ta thu tiền của công tử vậy không phải là đang đánh mặt mình sao?"
"Đa tạ."
Lý Niệm Phàm không khách sao với hắn, cười nói: "Tiểu Ngư nhi, chào nha."
"Chào ca ca."
Từ chợ đi ra, Lý Niệm Phmà lại đi về phía trước một đoạn lộ trình, đã thấy đằng trước cách đó không xa có một quầy hàng, mấy tên binh sĩ mặc khôi giáp đang trông coi ở hai bên, bên trong quầy hàng còn có ba tên binh sĩ đang ngồi, phụ trách đăng ký.
Vừa nhìn là biết chỗ này đang chiêu binh.
Người ngồi ở giữa kia còn là người mà Lý Niệm Phàm quen, chính là hộ vệ cao to hôm đo đi theo sau lưng Chu Vân Vũ.
Ở đằng sau hắn, đã tụ tập gần trăm người, đều là báo danh tham gia quân.
Hoặc là thân nhân bị hại, hoặc là bởi sức ép từ cuộc sống, hoặc là muốn tới kiến công lập nghiệm, nhưng mặc kệ là lý do gì đều để cho Lý Niệm Phàm sinh lòng kính nể.
Hắn là tuyệt đối không dám báo danh tham quân, có thể né thì né.
Lý Niệm Phàm trầm ngâm một lát, cất bước đi tới.
Nhìn đãi ngộ một chút, thật đúng là rất cao, bao ăn bao ở không nói, tiền lương 1,5 bình thường, nếu như chết trận còn có phụ cấp, yêu cầu thì chỉ có một cái chính là chịu khổ nhọc.
"Tính danh, tuổi tác, tình trạng cơ thể, nghề nghiệp trước kia."
Cảm thấy có người đi tới, hộ vệ kia lộ vẻ vui mừng, thuận thục hỏi ra bốn điểm chính.
Thấy chậm chạp không có được lời đáp, nhịn không được ngẩng đầu lên.
Cái ngẩng đầu nhìn này, con mắt hộ vệ kia chính là đột nhiên trợn lớn, mang theo vẻ hoảng hốt đứng người lên, cung kính nói: "Lý công tử, là công tử a!"