Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 232: Lý công tử còn biết rèn sắt?

Chương 232: Lý công tử còn biết rèn sắt?
Lý Niệm Phàm chắp tay, cười nói: "Ngươi tốt tên của tướng quân là gì?"
"Lý công tử, ta tên là Hoắc Đạt." Hoắc Đạt cung kính mở miệng nói.
Nội tâm của hắn hơi có chút căng thẳng, Lý công tử ở bên trong miệng Vương thế nhưng là một loại nhân vật cao bằng trời, sở dĩ an bài hắn chiếu binh ở chỗ này, chính là bởi vì nơi này gần với Lý công tử, sợ có người không biết nặng nhẹ mà xúc phạm Lý công tử.
Hoắc Đạt?
Cái tên này hay, hơn nữa tướng quân còn là dáng người khôi ngô, thấy thế nào cũng giống như phúc tướng (chỉ những viên tướng may mắn trận nào ra quân cũng đều thắng lợi).
Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, "Tên rất hay."
"Lý công tử, mưu kế lần trước của công tử thật đúng là tuyệt, nếu như đổi thành ta, coi như nghĩ tới nát óc cũng không có khả năng nghĩ ra được." Hoắc Đạt nói ra lời từ đáy lòng.
Hắn là kẻ thô lỗ, phụ trách ra chiến trường đánh giặc thì còn được, đối với mưu kế vậy thì một điểm không thông, đối với người có thể nghĩ ra lấy xảo phá lực như Lý Niệm Phàm thì đó là kính nể tới tận xương tủy.
"Ta chỉ là cung cấp một cái phương hướng, trong áp dụng tình tiết thật vẫn là phải dựa vào Đại Vương các ngươi tới làm." Lý Niệm Phàm lắc đầu, thuận miệng hỏi: "Chiến sự ra sao rồi?"
"Không tốt lắm."
Hoắc Đạt nhìn xung quanh một chút, thở dài, thấp giọng nói: "Người Nam Man sinh ra đã có sức mạnh lớn, lần này khí thế lại hung hãn, một đường thế như chẻ tre ngăn không được a!"
Sắc mặt Lý Niệm Phàm khẽ biến, "Chẳng nhẽ ngay cả một trận cũng không thể đỡ được?"
"Nếu như có thể ngăn cản thì còn dễ nói, cái chính là ngăn không được a!" Mặt mũi Hoắc Đạt đầy vẻ u sầu, "Việc này đã không thể đợi thêm nữa, Đại Vương lúc này mới hạ lệnh chiêu binh mãi mã khắp nơi, không thể để cho người Nam Man tiếp tục như thế."
Một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt. (Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)
Nếu như người Nam Man cứ tiếp tục như vậy, sĩ khí chỉ có thể càng ngày càng lớn, áp lực của đối thủ cũng sẽ càng lúc càng lớn, chỉ cần có thể ngăn cản được một lần thì có thể làm cho đối phương nhụt chí, đánh vỡ cái cục diện bế tắc này.
Hoắc đạt lại nói một tin tức, "Lý công tử, ngoại trừ phàm nhân ra, ngay cả rất nhiều tông môn đều bị diệt."
"Có phải là cái gọi là Ma Nhân làm hay không?" Lý Niệm Phàm hỏi.
Hắn bây giờ cũng biết, Ma Nhân này thật ra thì chính là tồn tại đối nghịch với người tu tiên, ở Thanh Vân cốc cái gọi là phong ma, khả năng cũng có quan hệ với Ma Nhân.
Nói một cách phổ thông thì tiên nhân ở Tiên giới trên trời, Ma Nhân thì ở Ma giới dưới đất, Tiên Ma ở thế không cùng tồn tại, đúng là như vậy.
"Chính là bọn chúng!" Giọng điệu của Hoắc Đạt có chút tức giận, "Lòng lang dạ thú a!"
Lý Niệm Phàm nhíu mày, cảm thấy có chút sợ.
Loại dấu hiệu này, không phải là muốn Tiên Ma đại chiến sao?
Nếu đánh tới đây thật, chính mình chỉ là một kẻ phàm nhân, ngay cả pháo hôi cũng không bằng, khả năng chết cũng không biết chết như thế nào.
Thật vất vả mới có được tuổi thọ ngàn năm, cứ như vậy đột nhiên chết rồi, vậy thì cũng quá thua lỗ đi!
Lý Niệm Phàm nhìn lên con chim đỏ nhỏ trên bả vai của mình, ôm bắp đùi, tới tranh thủ thời gian ôm thêm mấy cái bắp đùi a!
Hắn trầm ngâm một lát, để ý tới thanh đao ở bên cạnh Hoắc Đạt, mở miệng nói: "Hoắc Tướng quân, có thể đưa cho cho ta mượn thanh đao của ngươi xem không?"
Hoắc Đạt không hề nghĩ ngợi lập tức tháo xuống, "Lý công tử cứ việc cầm đi."
"Khanh!"
Lý Niệm Phàm cầm lấy đao, đơn giản nhìn lướt qua một lúc, lông mày lại hơi nhíu lại.
Thân phận của Hoắc Đạt cũng không thấp, bởi vậy binh khí của hắn chắc chắn sẽ không kém, nhưng dù là như thế, trên thân đao đã có một số quăn xoắn, lưỡi đao đã bị mài mòn đi rất nhiều.
Lý Niệm Phàm đưa mắt là nhìn ra, đao này vật liệu chủ yếu là Cương Thiết.
Tuy nhiên ... công nghệ rèn đúc còn cần có không gian cải tiến rất lớn.
Chính mình giao hảo với Chu Vân Vũ, hơn nữa những Ma Nhân kia rõ ràng không phải người lương thiện, về tình về lý đều cần giúp đỡ một chút.
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Hoắc Tướng quân, ngươi tin tưởng ta không? Thật ra thì đao này còn có thể càng cứng rắn hơn, càng sắc bén hơn!"
"Thật?" Đôi mắt Hoắc Đạt đột nhiên sáng lên, không nghi ngờ một chút nào, vội vàng nói: "Lý công tử chính là thần nhân, ta đương nhiên là tin Lý công tử!"
"Đi theo ta đi."
Hoắc Đạt vội vàng hướng về thủ hạ nói: "Mau đi gọi thợ rèn xung quanh tới đây!"
Lý Niệm Phàm nhìn vào trong mắt, trong lòng thầm khen, cái tên này là một vị tướng thô nhưng trong con người có sự tỉ mỉ.
Cùng lúc đó, trên một tòa đài cao ở Càn Long tiên triều.
Tuy rằng có một khoảng cách với Lạc Tiên thành, nhưng là làm người tu tiên, xem như đứng ở chỗ này cũng có thể thu hết toàn bộ Lạc Tiên thành vào trong tầm mắt.
Lúc này, Lạc Hoàng, Chung Tú và Lạc Thi Vũ đều ở trên tòa đài cao này, tuy nhiên sau lưng bọn họ vẫn còn có một người đứng ở đó.
Quanh thân người này tràn ngập một lớp khói đen, bên trong đôi mắt có chút đỏ ngầu.
Mở miệng nói: "Lạc Hoàng, ta biết ngày đó Liễu gia bị hủy diệt, ngươi cũng tham dự, nói cho ta vị tiên nhân phàm trần kia là ai? Sự biến đổi của thiên địa có quan hệ với hắn hay không?"
Sắc mặt Lạc Hoàng tái nhợt, nhìn chằm chằm vào người này nói: "Ngươi là ai? Có phải tới từ ... Tiên giới hay không?"
"Không sai! Đây chỉ là một cái phân thân của ta, miễn cưỡng có tu vi Thiên Tiên."
Người kia cười khặc khặc một tiếng, "Việc này có ảnh hưởng cũng không nhỏ, ngươi chỉ là một người tu tiên, không cần thiết phải chết để giữ bí mật này, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, nói ra ta còn có thể tha tính mạng cho cả một nhà ngươi, bằng không ta sẽ để cho con cháu của ta ở trước mặt ngươi hút khô tinh huyết của lão bà và con gái ngươi! Tới lúc đó, dáng chết sẽ là rất khó coi!"
Nhìn kỹ mới phát hiện, ở chỗ cổ của ba người Lạc Hoàng, thế mà đều có một con muỗi nhỏ màu đen nhánh, cái mỏ nhỏ dài nhọn cùng với con mắt đỏ ngầu, để cho người ta nhìn thấy mà khiếp sợ.
Bọn chúng đều là có chút không kịp chờ đợi, tràn ngập khát vọng đối với máu tươi.
"Ngươi đừng có hy vọng đi, ta là sẽ không nói!"
Sắc mặt Lạc Hoàng trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, "Ta quả thực chỉ là một người tu tiên nho nhỏ, nhưng không sợ nói cho ngươi, ngươi ở trước mặt loại nhân vật kia, cũng chỉ là con kiến hôi! Ta khuyên ngươi một tiếng, người đó là ngươi không đắc tội nổi!"
"Ha ha ha, chỉ là con kiến hôi, cũng nói bừa đo lường thực lực của tiên nhân? Chẳng qua chỉ là một tiên nhân lưu lại ở thế gian mà thôi, nếu như không phải bởi vì đúng lúc gặp thiên địa thay đổi lớn, ta cũng chẳng cảm thấy hứng thú chút nào!" Người kia cười lên như điên không ngừng, giống như nghe được truyện buồn cười nhất trên thế gian, sau đó sắc mặt đột nhiên trầm xuống, "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
Tuy nhiên đúng lúc này, ba người Lạc Hoàng nhìn vào phương hướng dưới đài cao, vẻ mặt lại đột nhiên thay đổi, mang theo vẻ kích động và thành kính.
Lông mày người kia nhíu lại, cũng theo ánh mắt của bọn họ mà nhìn theo.
Chỗ đó tụ tập không ít người, người người vây quanh thế mà lại chỉ là một tên thiếu niên bình thường không có gì lạ.
Ánh mắt hắn chớp lên, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Lý Niệm Phàm đi tới cửa một tiệm thợ rèn, chào hỏi: "Phùng lão bản."
Lão bản tiệm thợ rèn là một người nam tử trung niên, đang đập sắt, nhìn thấy Lý Niệm Phàm thì cười nói: "Lý công tử."
Ở bên trong cửa hàng, còn có một số thiếu niên, đang làm trợ thủ.
Bọn họ nhìn thấy những binh sĩ hộ tống Lý Niệm Phàm cùng tiến vào thì có chút khẩn trương.
Lý Niệm Phàm mỉm cười, "Phùng lão bản, có thể mượn lò dùng một lát được hay không?"
"Không thành vấn đề." Phùng não bản thả công việc trong tay xuống, hiếu kỳ nói: "Lý công tử còn biết rèn sắt?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất