Chương 234: Sóng ngầm phun trào
Thi thể con muỗi đung đưa đung đưa từ trên không rơi xuống, an tường mà im ắng.
Hỏa Phượng và Đát Kỷ nhìn vào con muỗi kia, đồng thời ngây ngẩn cả người.
Cái con muỗi này thật không tầm thường, tuy chỉ là một đạo thân ngoại hóa thân, nhưng sinh ra đã mang trong mình thuộc tính tiềm ẩn, khó thu hút sự chú ý của mọi người, lại thêm các nàng được Lý Niệm Phàm làm chấn kinh, bởi vậy cũng không để ý tới.
Đợi tới lúc để ý tới đã hơi muộn, cũng không thể phun lửa về phía cổ của Lý Niệm Phàm.
Lúc này nhìn vào thi thể con muỗi này, đều là không khỏi tự chủ mở to hai mắt mà nhìn
Cái này, cái này. . .
Cái con muỗi này chết là chuyện trong dự liệu, quan trọng ... thế mà không phải là thân ngoại hóa thân bị diệt đi, mà là bản tôn trực tiếp thân tử đạo tiêu!
Cái này quá mức kinh khủng!
Cái gọi là thân ngoại hóa thân thì chính là một loại thần thông, ở sau khi tu vi cao thâm đều có thể tu luyện ra, nhưng là con muỗi thân ngoại hóa thân xem như là một loại thần thông thiên phú, có thể hóa thân ngàn vạn, chỉ cần có một con sống sót là có thể bất tử bất diệt.
Tuy nhiên ... các nàng cảm nhận được rõ ràng, lực lượng bản nguyên của con muỗi này thế mà rõ ràng bị đánh tới, bản thể trực tiếp tiêu vong!
Nhất là hành động của Lý Niệm Phàm cứ như vậy chỉ là nhẹ nhàng bắt một cái, rồi bóp một cái, giống như thật chỉ là một con muỗi rất bình thường vậy.
Một màn này ——
Quá kinh dị, có thể nói là xưa nay chưa từng có!
Nếu để cho những người ở trên Tiên giới kia thấy cảnh này, vậy chắc chắn sẽ dọa đến hồn vía lên mây đi.
Đây chính là sự cường đại của đại lão sao?
Không đúng, cường đại đã không đủ để hình dung.
Về phần ba người Lạc Hoàng, bọn họ không nhìn thấy nhiều nhiều râu ria như vậy, chỉ là trơ mắt nhìn con muỗi kia trâu trâu bò bò hống hống chủ động ngang nhiên xông tới, sau đó bị một bàn tay tùy ý của cao nhân đập cho chết.
Cảm giác có chút mộng ảo.
Vừa rồi nó nói cái gì, hình như là cảnh giới Thiên Tiên gì đó?
Không có gì dùng a, đã nói là con kiến hôi, làm sao lại không tin a, biến thành con muỗi đi tìm đánh đi.
Ba con muỗi đang ở trên cổ bọn họ kia hiển nhiên là bị sợ tới choáng váng, không nhúc nhích, đầu óc trống rỗng, gần như không thể tin được những gì mình nhìn thấy là sự thật.
Ngay mới vừa rồi còn đang cáo mượn oai hùm, sau đó thì thấy thiên của chính mình, tùy tiện bị một bàn tay của người đập cho chết rồi?
Một tác động trực quan như vậy làm cho bộ não đơn giản của bọn chúng trực tiếp chết máy, căn bản không đủ để xử lý.
Trên thế giới tại sao có thể có tồn tại khủng bố như thế?
"Lạch cạch!"
Ba người Lạc Hoàng đồng thời giơ tay lên, giúp ba con muỗi vốn đã bị rối loạn tinh thần giảm bớt đau đớn.
"Chỉ là một con muỗi nhỏ thế mà dám can đảm thèm muốn hút máu Lý công tử! Chết tốt rồi!"
Hoắc Đạt tùy ý giẫm lên trên thi thể con muỗi kia, kính nể nói: "Lý công tử, ta thật bội phục đầu rạp xuống đất đối với công tử, sau này phàm là có ai mù mắt đắc tội công tử, công tử trực tiếp tới tìm ta, ta thế nào cũng sẽ gánh vác giúp công tử! Xem như con muỗi cũng không buông tha!"
Binh lính sau lưng cũng chân thành nói: "Không sai, Lý công tử, ai dám khi dễ công tử, tướng sĩ trong quân chúng ta là đầu tiên không đáp ứng!"
Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, chắp tay nói: "Ha ha ha, vậy thì đa tạ các vị huynh đệ."
Hoắc Đạt mang theo vẻ xin lỗi nói: "Lý công tử, tri thức mà công tử truyền thụ cho thật sự là rất quan trọng, ta cần phải nhanh trở về, xin lỗi không tiếp được."
"Không sao, đi đi thôi." Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu.
Hoắc Đạt đối với những lão bản thợ rèn kia, khách khí nói: "Các vị, ta có yêu cầu quá đáng, có thể đi theo ta cùng tiến về Hạ triều một chuyến hay không? Để truyền thụ cho càng nhiều người biết loại phương pháp tinh luyện kim loại này, xin nhờ."
Đám người Phùng lão bản vô cùng phối hợp, nói ngay: "Không thành vấn đề, việc nhỏ mà thôi."
"Chúng ta còn phải dựa vào ngươi đi ngăn cản đám người Nam Man kia a, cố lên a!"
Sau đó, mọi người thu thập đơn giản lại một phen, rồi chờ xuất phát.
Hoắc Đạt đối với Lý Niệm Phàm cung kính nói: "Lý công tử, xin cáo từ."
Lý Niệm Phàm ôm quyền nói: "Hoắc Tướng quân bảo trọng, chúc các ngươi thắng ngay từ trận đầu, cùng nhau trở về!"
Đối với quân nhân xuất chinh mà nói, cùng nhau trở về mới là câu chúc tốt nhất.
"Lý công tử, ngài cũng bảo trọng!" Hoắc Đạt trịnh trọng đáp lễ đối với Lý Niệm Phàm, sau đó lớn tiếng nói: "Xuất phát!"
"Đạp đạp đạp!"
Lý Niệm Phàm đứng tại chỗ, một mực nhìn lấy đám người Hoắc Đạt đi càng ngày càng xa, không thể không hơi xúc động.
Đúng lúc này, đã thấy ba người Lạc Hoàng từ đằng xa đi tới.
Bộ pháp vội vàng đi tới trước mặt Lý Niệm Phàm, trên mặt nở ra nụ cười tươi, cung kính nói: "Lý công tử tới Lạc Tiên thành du ngoạn sao?"
Lý Niệm Phàm gật đầu cười, "Là các ngươi a, gặp được Lạc Hoàng, Lạc cô nương."
"Tài hoa của Lý công tử thật sự là để cho người khác phải khâm phục, cải tiến binh khí, cái này trực tiếp liên quan tới chiến sự nơi tiền tuyến, đã mang lại lợi ích cho tất cả mọi người." Lạc Hoàng nói ra lời khen ngợi từ đáy lòng.
Đại lão xem như làm phàm nhân thì cũng vẫn là đại lão a, làm ra những chuyện xem như người tu tiên cũng kém xa tít tắp không thể làm được.
"Quá khen rồi, ta chỉ là cố gắng một chút sức mọn mà thôi." Hai đầu ông mày Lý Niệm Phàm có chút bất an, nhịn không được hỏi: "Ma Nhân thật sự ghê gớm như vậy sao? Người tu tiên cũng không ngăn được sao?"
"Không được tốt lắm, tu vi của Ma Nhân có thể tăng vọt lên ở trong khoảng thời gian ngắn, theo đó khuếch đại lên, cao thủ cũng sẽ càng ngày càng nhiều, mà bên chúng ta..."
Lạc Hoàng thở dài một tiếng, mở miệng nói: "Bởi vì con đường tiên phàm bị cắt đứt, thế giới tu tiên đã xuống dốc rất lâu năm, cũng không biết Tiên giới có thể trợ giúp hay không."
Xem ra thật muốn xảy ra Tiên Ma đại chiến!
Lý Niệm Phàm lo lắng, mở miệng hỏi: "Lạc Hoàng, có thể đánh tới chỗ chúng ta hay không?"
Sắc mặt Lạc Hoàng ngưng trọng lại, kiên định nói: "Lý công tử yên tâm, ta sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra."
Ta không phải là để ngươi thể hiện sự quyết tâm a, ta là hỏi có thể hay không a.
Loại phản ứng này của Lạc Hoàng, chỉ có thể nói rõ tình huống quả thực không lạc quan cho lắm.
Cũng đúng, người Nam Man chính là từ vùng cực nam của Nam cảnh đánh tới, Nam cảnh và Bắc cảnh là dựa vào Tịch Nguyệt hồ tới phân ra, lấy loại khí thế như chẻ tre kia của người Nam Man, Nam cảnh chỉ sợ không chống được bao lâu sẽ bị chiếm đóng, tiếp theo sẽ trực tiếp làm tới Bắc cảnh.
Mà đứng mũi chịu sào thì chính là Càn Long tiên triều.
Nguy hiểm!
Lý Niệm Phàm đang suy tư có nên dọn nhà hay không.
Trong trạng thái không yên lòng nói chuyện phiếm vài câu với Lạc Hoàng, Lý Niệm Phàm liền cáo từ.
Đai ra khỏi Lạc Tiên thành, Lý Niệm Phàm nhịn không được nhìn vào con chim đỏ trên vai, mở miệng nói: "Hỏa Phượng tiên tử, nếu để cho ngươi tới bảo vệ ta, có thể bảo vệ được hay không?"
Hỏa Phượng đưa mắt nhìn vào Lý Niệm Phàm, thật ra thì cũng không quá muốn trả lời.
Ngươi có biết hay không a, một bàn tay vừa rồi của ngươi đập chết là thứ gì a? Ngươi thế mà còn bảo ta tới bảo vệ ngươi?
Để cho ta một một cái tân thủ thôn ra giả bộ, bảo vệ ngươi một một tên thần max cấp giả bộ, loại lời này ngươi thế nào có thể nói ra được một cách tự nhiên như vậy?
Nàng ta mở miệng nói: "Ta, Hỏa Phượng, thừa sứa bảo vệ ngươi."
Tâm trạng của Lý Niệm Phàm lập tức hơi ổn định lại, đối với thực lực của Phượng Hoàng hắn vẫn là rất tin tưởng, đã nói như vậy vậy có lẽ là rất ổn.
Nàng ta không phải nói mình có thể đưa ra một điều kiện sao? Thật không được thì dựa vào nàng!
Bên trong Lạc Tiên thành.
Ba người Lạc Hoàng nhìn vào bóng lưng Lý Niệm Phmà rời đi thì đều rơi vào trầm tư.
Lạc Hoàng đột nhiên mở miệng, chầm chậm nói: "Thi Vũ, ngươi hiểu không?"
"Ta hiểu!"
Lạc Thi Vũ khẽ gật đầu, sau đó giọng điệu kiên định nói: "Ta chuẩn bị đi tới tiền tuyến!"
Đôi mắt Lạc Hoàng hơi trầm xuống, ngưng giọng nói: "cao nhân lựa chọn ở lại Càn Long tiên triều ta, đây là tin tưởng đối với chúng ta! Hiện tại, có người đánh tới, muốn phá hỏng nhã hứng cao nhân giả làm phàm nhân, chúng ta cho dù chết, cũng phải ngăn cản giúp cao nhân!"
Lạc Thi Vũ khẽ gật đầu, "Cao nhân bổ nhiệm Nhân Hoàng, còn truyền đạo cho Nhân tộc, để khí vận của Nhân tộc tăng vọt, nếu như chúng ta còn để cho cao nhân thất vọng vậy thì còn có mặt mũi gì để mà sống?"
"Hiện tại ... đã đến lúc những quân cờ như chúng ta nên biểu hiện!"
...
Tiên giới.
Trong một khu rừng rậm sâu trong dãy núi phía đông.
Nơi này, trong phạm vi vạn dặm được liệt là cấm khu, xem như dã thú yêu thú cũng đều không dám tới gần chút nào.
Trong rừng rậm, tiếng "Ong ong ong" vang lên bên tai không dứt, muỗi vằn xuất hiện khắp nơi.
Những con muỗi này hung mãnh khác thường, vòi vừa hạ xuống, không chỉ là hút máu, ngay cả tinh khí thần cùng nhua đều sẽ bị mang đi, hơn nữa còn mang theo độc tố, một khi bị đám muỗi này vây quanh, chẳng mấy chốc sẽ hóa thành một đống xương khô.
Đúng lúc này, một đống muỗi đột nhiên không có dậu hiệu nào được báo trước, đột nhiên đều từ trên không trung rơi xuống, thân thể cứng ngắc, tại chỗ qua đời.
Sâu trong rừng rậm, trong một cái sơn động.
Nơi này có ba người mặc áo bào đen đang khoanh chân ngồi, thân hình của bọn họ đều rất thon gầy, quanh thân bao bọc bởi khói đen.
Đúng lúc này, một người ngoài cùng bên trái nhất đột nhiên phát ra một tiếng rên lên, sau đó con ngươi trợn lớn, miếng há to, trên mặt lộ ra vẻ mặt hoảng sợ tới cực hạn, khói đen bao quanh tan rã, sinh cơ hoàn toàn không còn.
Hai người khác thì đều mở mắt ra, nhìn vào hắn, trên mặt đều hiện ra vẻ nghi ngờ không thôi.
Lão nhị hơi sững sờ, không dám tin nói: "Lão tam ... chết rồi?"
"Làm sao có thể? Hắn không phải đi phàm trần sao? Chết như thế nào?"
"Đến cùng là chuyện gì xảy ra, có thể để cho hắn lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng như vậy?" Lão nhị rụt cổ một cái, "Hắn chỉ là phái một bộ thân ngoại hóa thân đi mà thôi, bản thể thế mà cũng sẽ chết?"
"Phàm trần ... có ngáo ộp khủng bố sao?!!!" Giọng điệu của Lão đại hiện ra vẻ thâm trầm, ngưng trọng tới cực điểm, "Ta biết mà, thiên địa đột nhiên có sự thay đổi lớn, trong đó nước chắc chắn sẽ rất sâu, lão tam quá liều lĩnh quá lỗ mãng rồi."
Giọng nói của Lão nhị cũng có chút run rẩy, sợ hãi nói: "Hiển nhiên là có đại lão đang bố cục! Ta có một loại cảm giác, ván cờ này còn muốn lớn hơn so với thời kỳ viễn cổ! Tuyệt đối không thể nhảy quá nhiều (liên quan tới cờ nhảy nước.)"
"Nghĩ biện pháp để một số quân cờ đi thử nước đi." Lão đại nói xong, ánh mắt lại rơi vào trên thi thể của lão tam.
"Một thân tinh huyết của chúng ta quý giá như vậy, tuyệt không thể lãng phí!"
Vừa dứt lời, hắn và Lão nhị cùng nhau biến thành con muỗi, bám vào trên thân thể lão tam, chỉ trong nháy mắt, thân thể lão tam giống như quả bóng bị rút sạch khí vậy, trong nháy mắt khô quắt lại ...
Thật ra thì toàn bộ Tiên giới cũng đã bắt đầu có sóng ngầm phun trào.
Ngay ở xung quanh Thanh Vân tông, trong khoảng thời gian này có vô số khí tức khủng bố buông xuống.
Nhất là tông phái có tiên nhân tên là Liễu Cuồng bị chết ở phàm trần kia, càng là nhận lấy qua nhiều lần hỏi thăm, lúc ấy đến tột cùng là tình huống gì!
Nhưng là, Liễu gia đã bị diệt sạch, chỉ là ở trên Tiên giới, căn bản không có bao nhiêu người biết được chân tướng việc này, về phần vị tiên nhân giao thủ vội vàng với Đát Kỷ kia cũng chỉ biết đối phương sử dụng chính là thần thông hàn băng mà thôi.
Chỉ là một tên Thiên Tiên chết, thế mà rơi vào sự chú ý của nhiều đại lão như vậy, Liễu Cuồng cũng đủ thể diện để nhắm mắt.
Tuy nhiên, vãn có đông đảo ánh mắt tập trùng vào Thanh Vân tông, chỉ vì Tông chủ Thanh Vân tông ở đoạn thời gian trước, tốn công tốn sức ... Hạ phàm!