Chương 235: Chen chen, cùng tắm chung!
Thời gian cực nhanh, đảo mắt một cái nửa tháng lặng yên mà qua.
Bên trong Thanh Vân cốc, Bùi An đang kiểm tra tình huống phong ấn, Cố Trường Thanh thì theo ở đằng sau học tập.
Cái này đã thành một cái hạng mục không thể thiếu trong mỗi ngày của Thanh Vân cốc.
Cố Uyên cưỡi mây, từ từ bay tới, sắc mặt có chút nặng nề nói: "Sư tổ, dựa vào tin tước truyền tới, ngoại trừ A Mông ra, còn có một cái tên Ma sứ tên là Hậu Ma cũng được thả ra."
"Động tác của Ma tộc thật đúng là nhanh a!" Bùi An khẽ chau mày, mở miệng nói: "Khó trách cao nhân sẽ cố ý nói tới phong ma một chút, chỉ sợ sớm đã tính tới, khiếu chiến mà chúng ta gặp phải sẽ không nhỏ a."
Cố Trường Thanh nhịn không được mở miệng hỏi: "Gia gia, Ma sứ ở Ma giới bình thường đều là cảnh giới gì?"
"Sẽ không vượt qua Chân Tiên." Cố Uyên trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Cảnh giới Chân Tiên ở ma sẽ là Ma Tướng, lại lên trên thế nhưng là Ma Quân, có cảnh giới Kim Tiên!"
"Ma Quân rất hiếm thấy, cùng một cái cấp bậc với Tiên Quân ở Tiên giới, loại đại lão bên trong đại lão này, nắm giữ đối với đạo đã đạt tới mức thích làm gì thì làm, lúc đưa tay là có thể khiến cho long trời lở đất."
Bùi An mở miệng nói, dừng lại một chút mới tiếp tục nói: "Chỉ là Ma Sứ các ngươi không cần phải lo lắng, có ta ở đây, đừng nói hai cái, xem như lại nhiều cũng không sợ!"
Đôi mắt Cố Trường Thanh đột nhiên sáng lên, mong đợi nói: "Sư tổ, cảnh giới của ngài là?"
Bùi An mỉm cười, "Không khóe khoang mà nói, đã là Chân Tiên ... trung kỳ!"
"Tê —— "
Cố Trường Thanh hâm mộ thêm kính nể, "Quá lợi hại."
Bùi An kiêu ngạo nói: "Ha ha ha, không phải vậy ngươi cho rằng ta làm sao có thể khai tông lập phái ở Tiên giới?"
Cố Trường Thanh hiếu kỳ nói: "Sư tổ, vậy ngươi có biết cảnh giới của cao nhân không?"
"Không được ngông cuồng bàn tán về cao nhân!" Bùi An vội vàng quát bảo ngưng lại, sau đó nhỏ giọng nói: "Theo quan điểm của ta, không biết Tiên Quân có tư cách rót nước rửa chân hay không."
Ngay vào lúc Cố Trường Thanh rất tán thành, một đạo độn quang từ đằng xa bắn tới.
Cuối cùng hóa thành một lão giả trong tay cầm phất trần, đứng ở trên không trung của Thanh Vân cốc.
Cố Trường Thanh hơi sững sờ, kinh ngạc nói: "Vân Sơn đạo hữu?"
"Trường Thanh đạo hữu, lâu lắm không gặp." Vân Sơn lão đạo thở dài nói với Cố Trường Thanh.
Lông mày Cố Trường Thanh hơi nhíu lại, ngạc nhiên nói: "Vân Sơn đạo hữu làm sao lại có thời gian rảnh tới Thanh Vân cốc ta?"
Vân Sơn là Cung chủ của Vô Trần cung, đều là tu sĩ Đại Thừa kỳ, xem như cùng một thế hệ với Cố Trường Thanh, ngày bình thường quan hệ tới còn tính là được, đã từng có một lần cùng nhau luận đạo, tuy nhiên sẽ rất ít khi rảnh chủ động tới cửa.
"Ai."
Vân Sơn lão đạo đầu tiên là thở dài, sau đó cau mày giống như đang sửa soạn ngôn ngữ.
Trong lòng Cố Trường Thanh hiện lên một chút dự cảm không tốt, thúc giục nói: "Vân Sơn đạo hữu có chuyện không ngại nói thẳng."
Vân Sơn lão đạo không có trả lời ngay mà là nhìn về phía Cố Uyên và Bùi An ở một bên, cung kính nói: "Xin hỏi hai vị này là ..."
"Gia gia của ta, còn có sư tổ của ta." Cố Trường Thanh không giấu diếm.
"Hóa ra là hai vị tiền bối!" Trên mặt của Vân Sơn lão đạo cũng không có baoa nhiêu bất ngờ, mà vội vàng rất cung kính cúi đầu, "Vân Sơn bái kiến hai vị tiên nhân."
Bùi An như có điều suy nghĩ giơ tay lên một cái, mở miệng nói: "Miễn lễ đi, trông dáng vẻ của ngươi chẳng lẽ bởi vì chuyện thượng giới mà tới?"
"Tiền bối liệu sự như thần." Vân Sơn lão đạo mở miệng nói: "Việc này, ta thật sự có chtú khó mà mở miệng, ngược lại là có chút ngại với các vị."
"Cứ nói đừng ngại." Bùi An nhíu mày.
Vân Sơn lão đạo tổ chức lại ngôn ngữ một chút, mở miệng nói: "Lão tổ của vãn bối đã phi thăng Tiên giới từ lâu, ngay tại hôm qua, hắn đưa tin bảo cho ta tới truyền lời, hy vọng tiền bối có thể nhanh chóng trở về Tiên giới."
"Vì sao?"
Vân Sơn nói: "Chỗ tông phái của lão tổ tên là Lưu Vân điện, nói là nhận lấy chỉ thị của Tiên Quân."
"Lưu Vân điện? Tiên Quân?"
Sắc mặt của Cố Uyên và Bùi An đều thay đổi, đối với hai từ này đương nhiên sẽ không lạ lẫm.
Vừa rồi đang thảo luận Tiên Quân, còn nói tuyệt đối không thể đắc tội, đảo mắt cái đã bị Tiên Quân để ý, loại cảm giác này, quả thực giống như lão thiên đang nói đàu vậy.
Bùi An nhíu mày lại.
Tên tuổi của Lưu Vân điện, hắn tự nhiên là như sấm bên tai.
Đệ tử không nhiều, nhưng uy hiếp rất cao, Diện chủ càng là Kiêm Tiên hậu kỳ, thực lực sâu không lường được.
Chỉ là chính mình và bọn hắn căn bản là không có bất kỳ qua lại nào a.
Bùi An hỏi: "Có biết vì sao tìm ta không?"
"Điều này không nói, tuy nhiên lão tổ nói chính ngươi hiểu rõ." Vân Sơn lão đạo trầm ngâm một lát, lại bái một cái nữa, thấp thỏm nói: "Lão tổ nói, Tiên Quân đã mời Tông chủ Thiên Thủy tông đi qua trước."
"Cái gì?" Sắc mặt Bùi An đột nhiên trầm xuống, uy áp tiên nhân giống như là biển gầm ép về phía Vân Sơn lão đạo.
Lập tức ép từ trên tời ép xuống, đập xuống đất, đồng thời vẫn còn tiếp tục đè ép.
Trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố sâu hình người, còn đang không ngừng làm cho sâu sắc hơn (Ý là ép xuống càng sâu hơn.).
Khuôn mặt Vân Sơn đỏ lên, giống như đang đỡ lấy gánh nặng ngàn cân, thiếu chút nữa thì bị cỗ khí thế này kìm nén mà chết.
"Tiền bối bớt giận, chuyện này ta không quản a!"
Hắn cũng rất bất đắc dĩ a, sư tổ nhà mình chính là một cái hố to, thế mà an bài cho mình đi làm công việc mất mạng này.
Bùi An dần dần thu liễm lại khí thế của mình.
Vân Sơn nơm nớp lo sợ từ bên trong cái hố bò lên đi ra, đã là bẩn thỉu, trên người dính đầy bùn đất, phất trần cũng gãy mất, có thể nói là vô cùng chật vật.
Hắn không dám ở thêm, vội vàng nói: "Lời nói đã truyền tới, vãn bối vô cùng xin lỗi, lúc này xin cáo từ."
Dứt lời, lập tức khống chế lấy độn quang bay xa.
Tiên nhân nổi giận, tự nhiên có thể chạy bao xa thì tốt bấy xa, thật là đáng sợ.
Trên mặt Cố Uyên hiện ra vẻ mặt đầy lo lắng, "Sư tổ, Tiên Quân kia chỉ sợ là vì cao nhân mà tới, kẻ tới không thiện a."
"Xem ra ta không thể không về Tiên giới một chuyến." Bùi An thở dài, ánh mắt lập lòe không yên, "Cố Uyên, ngươi ở chỗ này hỗ trợ trấn thủ, chuyện Ma tộc cũng chỉ có thể giao cho ngươi."
Cố Uyên nhịn không được mở miệng nói: "Có muốn đi bái phỏng cao nhân trước một chút hay không, kia chính là Tiên Quân a!"
"Không nên." Bùi An lắc đầu, "Quan hệ giữa chúng ta và cao nhân còn thấp, cũng không thể đi quấy rầy cao nhân thanh tu."
"Không nói nhiều, chỉ sợ đã có không biết bao nhiêu ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào chúng ta, ta đi!"
Dứt lời, Bùi An không chậm trễ nữa, lập tức cưỡi mây mà lên.
Sắc mặt của Cố Trường Thanh và Cố Uyên có chút lo lắng, mở miệng nói: "Cung tiễn sư tổ."
Màn đêm từ từ buông xuống.
Bên trong Tứ Hợp viện.
"Kẹt kẹt."
Cửa một cái phòng từ từ mở ra.
Lý Niệm Phàm mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình từ trong đó đi ra, trong tay cầm một chiếc khăn tắm, trên đầu còn hơi ướt.
Chặn đầu đụng vào thần hình màu đỏ xinh đẹp đang trông coi ở cửa.
Lý Niệm Phàm đầu tiên là sững sờ, vội vàng kiểm tra y phục của mình một chút, sau khi bảo đảm không có lộ hàng thì lúc này mới nói: "Ngươi canh ở đây làm cái gì?"
Phượng Hoàng này sẽ không phỉa đứng ở ngoài cửa nhìn lén ta tắm rửa chứ?
Hỏa Phượng hít mũi với Lý Niệm Phàm một cái, có chút hiếu kỳ nói: "Mùi thơm rất đặc biệt, đến tột cùng là làm ra được như thế nào?"
Vấn đề này quấy nhiễu nàng ta rất lâu, hôm nay cuối cùng mới hỏi tới.
Lý Niệm Phàm mỉm cười, tùy ý mà nói: "A, sữa tắm nha, ta tự chế, dùng mấy loại hương hoa trộn lẫn mà thành."
"Sữa tắm?" Hỏa Phượng ngẩn ngơ, đó là cái gì.
"Chỉ là dùng một thứ trong lúc tắm rửa." Lý Niệm Phàm nói, rồi đi trở về gian phòng của mình.
Loại vật này, Hỏa Phượng tám thành sẽ không để ý tới, tiên nhân còn cần tắm rửa sao?
Lý Niệm Phàm đứng ở cửa phòng của mình, vẫn không quên nhắc nhở: "Tiểu Đát Kỷ, ta đã đổ xong nước tắm cho ngươi rồi, nhiệt độ vừa đủ, nhanh."
Đát Kỷ kêu lên trả lời: "Vâng, tới, công tử."
Hỏa Phượng đứng ở cửa, nàng ta một mực cảm giác chính mình không để ý tới cái gì.
Đúng lúc này, Đát Kỷ đã ôm một chậu quần áo thay giặt đi tới, bước từng bước chân ngắn đi vào phòng tắm.
Phòng tắm rất lớn, trong đó còn đặt vào một cái bồn tắm lớn, nước bên trong đã được Lý Niệm Phàm đổ đầy, ở trên còn có một lớp bong bóng màu trắng.
Đát Kỷ mỉm cười, không kịp chờ đợi cởi y phục xuống chui vào trong bồn tắm.
"Hô!"
Nhiệt độ vừa phải để nàng ta nhịn hkông được mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó khuôn mặt nhỏ đỏ dần, nhắm mắt lại hưởng thụ lấy.
Chỉ là còn không đợi nàng ta tiến vào trạng thái thì nghe kẹt kẹt một tiếng, cửa phòng thế mà bị người mở ra, Hỏa Phượng vội vàng lao vào.
Đát Kỷ lập tức giật mình, ánh mắt không thiện nhìn chằm chằm vào Hỏa Phượng, "Ngươi làm cái gì?"
Hỏa Phượng cười lạnh, giống như đã nhìn thấu tất cả, "Công tử hắn thích đóng vai phàm nhân, tắm rửa còn chưa tính, toàn thân chúng ta sớm đã không có tạp chất, bụi bặm không dính vào người, cần tắm cái gì mà tắm?"
Nàng ta nhìn chằm chằm vào Đát Kỷ đang ngâm nước, không thể không phát ra một tiếng kêu khẽ, không chút nghĩ ngợi mờ lên một cái, đưa tay tới bên miệng liếm liếm.
Lập tức, con ngươi của nàng ta đột nhiên trợn lớn lên, trên mặt mang theo thần sắc khó có thể tin được, nhịn không được chôn đầu xuống, lại uống một ngụm.
"Cái này ... đây quả thực chính là Phi Tiên trì thủy?!"
Mặt Đát Kỷ đã đen lại, "Ngươi tranh thủ thời gian cút cho ta!"
"Ngươi cái con hồ ly chết tiệt này, có chuyện tốt cỡ này cũng không biết gọi ta?"
Hỏa Phượng tức giận tới đỏ bừng mặt, "Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, ngươi chịu khó ngâm nước trong bồn tắm như vậy, chắc chắn có vấn đề trong đó! Đến đưa ta đi!"
Đây chính là Phi Tiên trì a!
Ở trong trí nhớ của nàng, ký ức đối với Phi Tiên trì rất là sâu sắc.
Xem như ở thời kỳ viễn cổ, Phi Tiên trì cũng có thể nói là như sấm bên tai, bởi vì tác dụng của nó thật sự là rất lớn.
Phi Tiên, Phi Tiên, chính là có ý tử có thể từ thân thể phàm lột xác thành thân thể tiên!
Có thể thấy được công hiệu nghịch thiên cỡ nào.
Tất cả mọi người cũng chỉ có đủ tư cách được ngâm mình sau khi phi thăng.
Phàm nhân tiến vào Phi Thăng trì, có thể cảm ngộ đại đạo vận luật, giống như nhập thể vào cơ thể của đại đạo, mối quan hệ giữa cơ thể và Đạo sẽ được cải thiện đáng kể, yêu quái tiến vào Phi Tiên trì, huyết mạch có thể đạt được tăng lên.
Nghe nói, Phi Tiên trì là một loại ban ân của thiên đạo.
Chỉ có điều, từ thời viễn cổ xuống dốc tới nay, Phi Thăng trì cũng theo đó mà biến mất.
Hỏa Phượng nằm mơ cũng không nghĩ tới, nước dùng tắm rửa mỗi ngày ở nơi này dùng đều là nước Phi Thăng trì!
Đây quả thực vượt ra khỏi sức tưởng tượng của nàng.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào Đát Kỷ, chua xót nói: "Ngươi đã ngâm nhiều lần như vậy, tranh thủ thời gian đứng dậy để cho ta được ngâm với!"
Đát Kỷ chui vào trong bồn tắm, "Mơ tưởng, ngươi cút ra ngoài đi!"
"Vậy thì cùng nhau ngâm nước đi!" Hỏa Phượng cũng không khách khí, ngay tại chỗ cởi sạch y phục của mình một cái, tung người nhảy lên, sau đó là phốc một cái đã rơi vào trong hồ.
"A —— dễ chịu ~~~ "
"Ngươi làm cái gì? Nhanh đi ra ngoài!"
"Sẽ không, chen chen, chen chen đi!"