Chương 240: Kiếp đạo ba cảnh, nói lời kinh người
Kiếm do tâm sinh, tại sao nó phải bị hạn chế bởi thiên phú?
Tiêu Thừa Phong hít thở dồn dập, trong đầu văng vẳng lấy công nói này, cả người giống như trống rỗng.
Ông!
Bên tai hắn như có tiếng mộ cổ thần chung đang vang vọng vậy, khiến thần hồn của hắn rất giống như thể muốn thăng thiên.
Kiếm đạo chí lý, đây là Kiếm đạo chí lý a!
Đột nhiên, hắn lại có một loại xung động muốn khóc, bởi vì hắn có cảm giác có một loại hy vọng.
Khó trách ròng rã bảy ngàn năm, chính mình nửa bước cũng không tiến, hóa ra chính mình chạy tới con đường cùng, quá mức dựa vào thiên phú, cái này không chỉ là thu đồ đây càng là đang ám chỉ chính mình a!
Cao nhân đây rõ ràng chính là đang chỉ điểm ta sao!
Ta tu Kiếm đạo cả đời, một mực xem trọng đều là thiên phú, trông cậy vào lấy thiên phú tiến vào cảnh giới vô thượng, bây giờ quay đầu nghĩ lại, buồn cười, sao mà buồn cười a!
Chính mình ngay cả kiếm tâm cũng không có vậy thì tiến bộ như thế nào?
Vào lúc này, hắn hiểu!
Đằng trước vốn là con đường cùng đột nhiên rộng mở trong sáng, xuất hiện một con đường mới, hơn nữa con đường này vô cùng rộng rãi, lan tràn mà đi, không nhìn thấy điểm cuối, nhưng chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc!
Tiêu Thừa Phong một mặt nghiêm nghị, đột nhiên đứng dậy, chỉ cảm thấy tế bào toàn thân đều đang nhảy cẫng lên, "Lý công tử, hôm nay nghe lời này của công tử, để cho ta hoàn toàn tỉnh ngộ, được lợi rất nhiều, xin nhân ta cúi đầu."
Tỉnh ngộ từ trong mê mang, loại cảm giác hưng phấn này đủ để cho bất luận kẻ nào cũng phải mừng rỡ.
"Tiêu lão, không nên!" Lý Niệm Phàm vội vàng ngăn cản, "Ngươi là tiên, ta là phàm, nào có đạo lý tiên bái phàm, thật ra thì ta cũng chỉ là tùy tiện nói một chút thôi, cái gọi là kẻ trong cuộc thì u mê kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo, Tiêu lão ngươi trước đó là chui vào ngõ cụt."
"Bất kể như thế nào đều là nhờ có Lý công tử."
Trên mặt Tiêu Thừa Phong tràn đầy vẻ phức tạp, ân lớn như thế, nghĩ không ra thế mà được cao nhân nhẹ nhàng một câu kéo qua.
Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.
Nói đến nhẹ nhàng linh hoạt.
Nhưng là, muốn để cho chính đương sự hoàn toàn tỉnh ngộ, đây là khó khăn cỡ nào, chui vào ngõ cụt thì quay đầu như thế nào? Cái gọi là thể hồ quán đỉnh, không ngoài như vậy a, đây là ân lớn, có thể so với tái tạo!
Tuy nhiên, cao nhân lại không thèm để ý chút nào, đây là cảnh giới cỡ nào, đây là khí phách cỡ nào a!
Trước kia hắn chưa từng gặp qua đại lão, nhưng là hiện tại hắn đã gặp được!
"Lý công tử, chén rượu này, ta cạn đi!" Hắn đã không biết nên nói cái gì, ngôn ngữ lộ ra có vẻ nhạt, chỉ có thông qua hành động tới diễn tả!
"Tiêu lão có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi." Lý Niệm Phàm cười, xem ra tri thức lý luận của chính mình vẫn là rất tiên tiến, lại kết một thiện duyên với một vị tiên nhân a.
Hắn đột nhiên phát hiện chính mình lại có một cái ưu thế, đó chính là nội tình tri thức.
Giống như Tây Du ký có thể thu hút ánh mắt tiên nhân, chính mình có rất nhiều tri thức lý luận để ở chỗ này, chỉ sợ đều là rất tiên tiến, không chỉ đối với phàm nhân, có chút đối với người tu tiên mà nói chỉ sợ cũng quan trọng giống vậy.
Tâm trạng Tiêu Thừa Phong trở nên xao động, nhịn không được hỏi: "Lý công tử, công tử cảm thấy Kiếm đạo có thể chia ra làm mấy tầng?"
Lý Niệm Phàm nhấm một ngụm rượu, không trả lời mà hỏi lại nói: "Tiêu lão cảm thấy thế nào?"
"Trước kia ta cảm thấy có ba tầng, thứ nhất kiếm sắc, thứ hai là kiếm khí, thứ ba là kiếm ý, nhưng là hiện tại, ta nghe một lời của Lý công tử, có thêm một tầng nữa tên là kiếm tâm!"
Lúc này Tiêu Thừa Phong như là một tên đệ tử đang nói suy nghĩ của mình với lão sư, khát vọng được sự khích lệ của lão sư, "Lý công tử cảm thấy thế nào?"
"Những gì ngươi nói đều không sai."
Lý Niệm Phàm trầm ngâm một lát, cảm thấy là lúc nên hiện ra kỹ thuật chân chính, mở miệng nói: "Tuy nhiên vẫn dừng lại ở mặt ngoài."
Tiêu Thừa Phong không kịp chờ đợi nói: "Còn xin Lý công tử giải hoặc."
Lâm Mộ Phong lập tức làm ra động tác nghêng tai lắng nghe, Đát Kỷ và Hỏa Phượng cũng nhìn về phía Lý Niệm Phàm.
Cảm xúc của bọn họ lên xuống không ngừng, chờ mong mà kích động, có thể từ bên trong miệng của cao nhân nói ra thì chắc chắn khó lường!
Đây là lần đầu tiên cao nhân trực tiếp trả lời vấn đề có liên quan tới việc tu luyện, tất nhiên sẽ nói ra lời kinh người, long trời lở đất!
Giọng nói của Lý Niệm Phạm nhẹ nhàng, không nhanh cũng không chậm mở miệng nói: "Cảnh giới thứ nhất: Nhất sinh chuyển chiến tam thiên lý, nhất kiếm tằng đương bách vạn sư (Cả đời chinh chiến ba ngàn dặm, chỉ một thanh kiếm địch vạn binh)."
"Cảnh giới thứ hai: Trên trời Kiếm Tiên ba trăm vạn, thấy ta cũng cần tận bộ dạng phục tùng (Trên trời Kiếm Tiên ba trăm vạn, gặp ta đều phải sẵn lòng nghe theo)!"
"Cảnh giới thứ ba: "Thiên bất sinh ngã Lý Thuần Cương, kiếm đạo vạn cổ như trường dạ (Trời không sinh Lý Thuần Cương ta, kiếm đạo vạn cổ như đêm dài)!"
Ầm!
Đầu óc mọi người trong nháy mắt nổ tung, tuy rằng vẻn vẹn mấy câu, nhưng lại làm cho toàn thân lông tơ trên người bọn họ phải dựng dậy, giống như có ánh kiếm sắc bén tới cực hạn bảo phủ lấy mình.
Giọng nói của Lý Niệm Phàm tuy rằng không nặng, nhưng nghe vào bên tai mọi người lại như thể kèm theo tiếng sấm sét vậy!
Đây không phải ảo giác, thật sự là sấm sét!
Đây là đại đạo truyền âm, đãn phát sự đồng cảm của thiên địa!
Trong đầu của bọn họ giống như xuất hiện một cái hình tượng, có người một kiếm, núi thây biển máu, đất trời tối tăm, một người đã đủ giữa cửa ải, vạn người không thể mở ra!
Sau đó hình tượng chuyển một cái, phi thăng thành tiên, vạn kiếm reo, tất cả Kiếm tu trên thế gian đều phải cúi đầu!
Sau đó là hình tượng thứ ba, tuy rằng hình tượng vô cùng mơ hồ, mơ hồ có thể thấy được thiên địa đổi màu, một kiếm che trời!
Tâm thần bọn họ đều run rẩy dữ dội, gần như muốn ngạt thở, say mê ở bên trong ý cảnh như thế này, không cách nào tự kiềm chế.
Trong lúc nhất thời, yên tĩnh im ắng.
Một lát sau, toàn thân bọn họ run lên giống như bừng tỉnh từ trong mộng vậy.
Nhưng là toàn thân cũng đã hiện đầy mồ hôi lạnh.
Đây là một loại sau khi nhìn trộm đến đại đạo, hình thành dưới tâm tình cực độ phức tạp.
"Cái này, cái này, cái này. . ."
Cổ họng Tiêu Thừa Phong lên xuống không ngừng, hắn muốn nói lời than sợ hãi, nhưng là lời tới khóe miệng lại nói không ra một chữ, thiếu vốn từ.
Làm thế nào dùng từ gì để có thể mô tả một xu hướng kinh khủng như vậy bằng lời, chỉ có thể hiểu ý mà không thể diễn đạt bằng lời.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể thở dài một tiếng, chân thành nói: "Lý công tử đại tài, quả thực để cho người ta kính nể."
Nội tâm của hắn cười khổ, bốn loại cảnh giới mà chính mình nói ra so sánh với những gì Lý công tử nói, vậy đơn giản chính là thứ cặn bã, nông cạn! Không có Lý công tử chỉ điểm, ta cũng không biết chính mình nông cạn như vậy.
"Tiêu lão khách khí." Lý Niệm Phàm mỉm cười, có thể dùng một vài lới mà tới làm cho mọi người phải kinh ngạc, loại cảm giác này vẫn là vô cùng thoải mái.
Huống chi, đám người này cũng đều không phải phàm nhân.
Thật ra thì, ba loại cảnh giới mà hắn nói tới, chính là giai đoạn phàm nhân, giai đoạn tiên nhân và giai đoạn siêu thoát, cũng chẳng cao hơn Tiêu Thừa Phong bao nhiêu.
Chẳng qua là chính bởi vì dùng thơ từ cổ tới khái quái, bức cách lại lên cao thẳng tắp, hiệu quả không thể so sánh nổi.
Đây chính là sự khác nhau giữa có học thức và không có học thức a.
Tiêu Thường Phong tự giễu nói: "Trước kia ta còn tưởng rằng mình đã đạt tới đỉnh phong của Kiếm đạo, bây giờ tới xem khoảng cách tới cảnh giới thứ hai còn kém rất nhiều rất nhiều a!"
Ánh mắt của hắn kéo dài, đối với ba loại cảnh giới mà Lý Niệm Phàm nói tới thì mong chờ tới cực điểm.
Trong miệng âm thầm nói lấy: "Thiên không sinh Tiêu Thừa Phong ta, Kiếm đạo vạn cổ ..."
Hắn trầm mặc, phát hiện mình xem như thầm nói cũng nói không ra miệng.
Cảnh giới này bức cách quá cao, hắn căn bản không khống chế được.
Có thể nói ra loại lời này, chỉ có hai loại người, một loại là đạt tới Kiếm đạo đỉnh phong, tâm cảnh thông thấu không thẹn người, còn có một loại chính là người có hiểu biết rất nông cạn về Kiếm đạo.
Chẳng hạn như Tiêu Thừa Phong, hoàn toàn không thể nói ra lời, bởi vì không thể vượt qua rào cản trong lòng.
"Nếu như mình có thể ở dưới cái nhìn soi mói của mọi người, hoàn toàn xứng đáng nói ra câu nói này, vậy Tiêu Thừa Phong ta, đời này sẽ không hối hận!" Trong con ngươi của hắn lóe lên ánh sáng, lộ ra vẻ kiên định.
Một lời chém gió để ba đại lão phải miên man.
Lúc này, thuyền đã ở trong lúc vô tình mà cập bờ.
Lý Niệm Phàm chắp tay, mở miệng nói: "Ta cần phải đi về."
Lâm Mộ Phong nói ngay: "Lý công tử, ta tiễn các ngươi."
Lý Niệm Phàm cười cự tuyệt, "Không cần, ta và Tiểu Đát Kỷ thuận tiện sẽ đi ngắm cảnh dọc đường, đi dạo quanh một chút."
"Lý công tử, những lời nói của công tử hôm nay đối với ta mà nói như là ngọn đèn chỉ lối vậy." Tiêu Thừa Phong trịnh trọng nói: "Đa tạ!"
"Hữu dụng là tốt, không cần phải khách khí, cáo từ." Lý Niệm Phàm khoát tay áo, đi theo Đát Kỷ chậm rãi rời đi.
Nhìn vào bóng lưng của Lý Niệm Phàm, ánh mắt của Lâm Mộ Phong và Tiêu Thừa Phong đều rất phức tạp, đều cảo thấy được một cỗ cao thâm khó dò phả vào mặt, hận không thể quỳ bái.
Không hổ là phong thái của cao nhân a.
Tiêu Thừa Phong cảm kích nói: "Lâm đạo hữu, lần này ta là dính ánh sáng của ngươi mới quen biết cao nhân, đa tạ!"
Lâm Mộ Phong vội vàng nói: "Thượng tiên khách khí, cao nhân đã mang theo ta lấy bia đá tiên nhân của ngươi từ trong di tích ra, nghĩ tới sớm đã có chỗ an bài."
"Không cần biết là loại an bài này, ta nguyện ý làm thanh kiếm sắc bén nhất trong tay!" Trong mắt Tiêu Thừa Phong bùng lên ánh sáng, sau đó, hắn hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, ta một mực không dám hỏi cao nhân, đạo hữu có biết Lý Thuần Cương là người phương nào không?"
Lâm Mộ Phong lắc đầu, "Không biết, tuy nhiên đã có thể để cao nhân nói ra thì chắc chắn cũng là người kinh tài tuyệt diễm!"
Nội tâm Tiêu Thừa Phong mong chờ: "Ai, nghĩ không ra trên đời thế mà còn tồn tại kiếm tu như vậy, nếu như có thể gặp được phong thái thì tốt."
"Rất có thể là một đại lão cùng thời kỳ với cao nhân." Lâm Mộ Phong cũng đầy vẻ kính nể, suy đoán nói: "Hắn và cao nhân đều là họ Lý, nói không chừng còn có quan hệ thân thích."
Tiêu Thừa Phong lập tức hiện ra vẻ chợt hiểu, "Hóa ra là thân thích của cao nhân, khó trách có thể có phong thái như vậy."