Chương 241: Tập kích kẻ thù
Màn đêm buông xuống.
Hôm nay đã du ngoạn một ngày, bên trong thoải mái còn mang theo một chút mỏi mệt, có thể nói là thu hoạch tràn đầy.
Lý Niệm Phàm bổ sung vào 'Nguyên tắc ôm đùi thế giới tu tiên' của chính mình, lại ghi thêm tên của Tiêu Thừa Phong và Lý Ngư tinh vào bên trong 'Danh sách đùi', chẳng mấy chốc thì tiến vào mộng đẹp.
Bên trong Tứ Hợp viện, Hỏa Phượng ra khỏi phòng, nhìn vào con Lý Ngư tinh đang hưng phấn nô đùa bên trong cái hồ nước nhỏ ở tiền viện, khóe miệng lập tức lộ ra ý cười.
Thấp giọng nói: "Tiểu Long, không phải vờ vịt nữa! Tranh thủ thời gian đi ra cho ta đi."
Con cá chép nhỏ kia lập tức run rẩy, sau đó từ trong đầm nước nhảy lên mà ra, hóa thành một tiểu nữ qua mặc váy màu trắng nhìn dáng vẻ chỉ khoảng năm sáu tuổi.
Trên mặt mang một chút bất an, vô cùng đáng thương nhìn vào Hỏa Phượng.
Bên trong giọng nói còn mang theo một chút bập bẹ, thấp thỏm nói: "Ngươi ... Ngươi là Phượng Hoàng?"
Hỏa Phượng mở miệng nói: "Không cần phải sợ, ân oán giữa long và phượng sớm đã tan biến trong dòng sông lịch sử rồi, chúng ta đều đã xuống dốc, chịu không được giày vò nữa."
"Nha." Tiểu nữ oa ngơ ngác đáp lại một tiếng.
Hỏa Phượng nghi ngờ nói: "Làm sao mà ngươi lại xuất hiện ở đây? Nếu không phải công tử cứu giúp còn thiếu chút bị một người tu tiên bắt lại."
Trong lòng tiểu nữ oa vẫn còn sợ hãi nói: "Ta là chốn ra khỏi Long cung để đi chơi, về sau nhìn thấy một cái cánh cửa màu vàng kim, hình như gọi là Long môn a, ta nghĩ biện pháp xuyên ra ngoài, tuy nhiên cũng tổn hao rất nhiều pháp lưc, ngay cả hóa hình cũng không được."
Hỏa Phượng hỏi: "Long tộc hiện tại như thế nào?"
"Chỉ riêng còn lại phụ hoàng ta và ngũ ca của ta ra, ngay cả mẫu hậu ta đều vì thai nghén ta mà chết đi." Tiểu nữ oa không chút tâm cơ nào mà nói ra, bên trong đôi mắt lộ ra vẻ bi thương.
Hỏa Phượng không thể không sinh ra một loại cảm giác cùng cảnh ngộ, nhịn không được nói: "Ngươi quá ham chơi, như vậy thì ngươi càng cần phải bảo vệ tốt chính mình."
"Hỏa Phượng tỷ tỷ, hôm nay vị nam tử cứu ta kia là ai? Tuy rằng hắn là phàm nhân, nhưng trông dáng vẻ rất lợi hại, hơn nữa ..."
Tiểu nữ oa nhìn vào chỗ hồ nước mà chính mình vừa ở trong, trong này lại là Tiên Linh chi thủy a, chính mình bơi lội ở bên trong thật sự rất thư thái, còn có quýt kia ... ăn thật ngon a.
Hỏa Phượng lắc đầu nói: "Phàm nhân? Hắn thế nhưng là một đại nhân vật, có thể tái hiện lại sự huy hoàng thời viễn cổ hay không chỉ sợ chẳng qua chỉ là ở một cái suy nghĩ của hắn mà thôi."
Tiểu nữ oa nghi ngờ nói: "Thật có thể tái hiện viễn cổ sao? Thế nhưng là ta nghe phụ thân nói đây là chuyện nghìn lẻ một đêm, không thể nào làm được."
"Không nói chuyện này nữa." Hỏa Phương đổi chủ đề, mở miệng nói: "Công tử nói ngươi là Lý Ngư tinh, vậy sau này ngươi xem như làm Lý Ngư tinh là được, ta đã gánh chịu trách nhiệm dạy bảo cho ngươi thì ta sẽ phụ trách! Ta cảm thấy ngươi đã ở đây thì đầu tiên cần phải giúp làm một số chuyện, ví dụ như rửa chén, đốn củi, ra hậu viện đi cày cấy vân vân."
Tiểu nữ ở lộ ra vẻ ngờ vực, "Hỏa Phượng tỷ tỷ, ta cảm thấy ngươi là đang nhằm vào ta."
"Ta có thể làm chứng, nàng ta không có." Tiểu Bạch cộc cộc cộc đi tới, "Ta nói cho ngươi biết, ngoại trừ nấu cơm ra, những việc nhà khác sau này đều giao cho ngươi tới làm!"
Tiểu nữ oa xoắn xuýt thật lâu, "Vậy các ngươi nhưng phải quản ta ăn cơm..."
Nơi giao nhau giữa Nam cảnh và Bắc cảnh.
Vốn dĩ yên bình tĩnh lặng, đêm sâu như ngọn núi nhỏ đè xuống trần gian.
Đột nhiên, vô số ngọn lửa bốc lên, vầng sáng như một bàn tay khổng lồ có sức mạnh vô hạn, nâng bóng tối lên.
Ngay sau đó, chính là tiếng kêu giết chấn thiên!
Sự sắc bén của đao kiếm lập lòe trong đêm tối, để cho sống lưng của người ta không thể không phát lạnh.
"Xoẹt xẹt!"
Với một tiếng động vang lên, một cái lều vải ngã xuống, tiếp theo đó là một tiếng "phốc", máu tươi bắn vọt ra.
"Giết!"
Lập tức, tiếng giết càng nồng đậm hơn, tiếng bước chân dần trở nên lộn xộn, rồi tiếng va chạm vũ khí bắt đầu.
Một cơn gió thổi qua, mang theo không khí giết chóc tỏa ra tứ phía.
Cách đó không xa, Chu Vân Vũ đứng ở trên một sườn núi, nhìn vào nơi chiến trường kia, hai tay không thể không nắm chặt, bên trong đôi mắt tỏa sáng rạng rỡ.
Hoắc Đạt đứng ở một bên, mở miệng nói: "Đại Vương không cần căng thẳng, lần này chúng ta tập kích bất ngờ chắc chắn có thể đưa tới hiệu quả không tưởng tượng được."
"Một trận chiến này, là một lần là xong, ta làm sao có thể không căng thẳng." Chu Vân Vũ hít sâu một hơi, "Thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu như vậy mà còn không thể thắng, sau này nên đánh như thế nào?"
Kẻ thù hung dữ khó lường với ý chí trăm trận trăm thắng, chắc chắn không thể đối cứng được, cho nên chỉ có thể tập kích bất ngờ, cái gọi là thắng binh tất kiêu, chính diện đối chiến hiển nhiên không khôn ngoan, tập kích bất ngờ ngược lại có thể nằm ngoài dự kiến của đối phương.
Nếu như có thể chiến thắng thì như vậy không chỉ có đả kích khí thế của đối phương, sĩ khí phe mình sẽ còn được tăng mạnh lên, nhưng nếu như thất bại, chiến đấu sau này chỉ sợ sẽ khó lật bàn, tuyệt đối cực kỳ quan trọng.
Trong chiến trường, hai bên chém giết.
Một bên trong tay cầm kiếm cầm đại đao, một bên cầm búa rìu, tuy nhiên dễ nhận thấy, ở dưới ánh trăng ánh đao ánh kiếm càng hung tàn hơn.
Độ sắc bén của đao kiếm vượt xa búa rìu, một đao một kiếm hạ xuống, cản cũng đỡ không nổi, hoàn toàn là giết tới đỏ cả mắt.
Hoắc Đạt thấy vậy nhiệt huyết dâng trào, kích động mà khâm phục nói: "Lý công tử thật là kỳ nhân a, thế mà nghĩ ra phương pháp đúc binh khí thần kỳ như vậy, chiến thắng này có sáu phần công của công tử!"
"Kế tập kích bất ngờ chính là quân sư nghĩ ra, mà quân sư thì là thư đồng của Lý công tử, cho nên một trận chiến này như thắng, Lý công tử có chín thành công lao!" Chu Vân Vũ chỉnh đốn từ ngữ một chút, nói tiếp: "Lý công tử chính là người trong chốn thần tiên, mặc dù ở trong phàm trần, lại sớm đã siêu thoát phàm trần, công tử có thể chọn trúng ta là vinh hạnh của ta."
Tình thế giống như đang hướng phương diện tốt phát triển, tuy nhiên, theo một đạo thân ảnh to con tham gia vào, thế cục lập tức thay đổi.
"Bọn chuột nhắt vô sĩ, thế mà đánh lén!"
Thân ảnh kia trong tay cầm một cây búa thật to, hét lớn một tiếng, sau lưng mang theo thân vệ, đột nhiên sát tướng mà ra như là hổ vào bầy dê, trong nháy mắt đã có mấy tên linh chết dưới búa của hắn.
Sắc mặt của Chu Vân Vũ và Hoắc Đạt lập tức trầm xuống, gần như là cắn răng nói: "Đồ Cửu!"
"Chết đi cho ta!"
Đồ Cửu lực lớn như trâu, búa lớn trong tay chém bổ vào đầu.
"Ầm!"
Trường đao chặn búa lớn nhưng căn bản ngăn không được luồng lực lượng lớn đó, tay của binh sĩ kia giống như bị trật khớp, cả người đều bị quật bay ra ngoài.
"Ai có thể cản ta? !"
Đồ Cửu quát lớn một tiếng, đôi mắt lại bỗng nhiên vừa nhấc, ánh mắt như điện, khóa chặt vào trên người Chu Vân Vũ.
"Nhân Hoàng!"
Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười dữ tợn, sải bước lao về phía Chu Vân Vũ, dọc đường không ai cản nổi!
Hoắc Đạt biến sắc, vội vàng hét lớn một tiếng, "Bảo vệ Đại Vương!"
Binh sĩ bên cạnh Chu Vân Vũ cũng theo đó mà gia nhập vào chiến trường, trùng sát về phía Đồ Cửu mà đi.
"Khanh khanh khanh!"
Gần trăm tên binh sĩ ngăn cản, búa lớn và đao lớn chạm vào nhau phát ra tiếng vang chói tai, đồng thời như gõ vàng vào trong nội tâm của Chu Vân Vũ, để sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi.
Một mình Đồ Cửu, rơi sâu vào trong sự vây không vậy mà không rơi vào thế hạ phong chút nào, trên người tuy rằng xuất hiện vết đao thế nhưng vẻ mặt vẫn sáng láng như cũ, người chết dưới búa lớn của hắn dần dần càng nhiều.
Quan trọng, thể lực của hắn lớn như vậy, thể lực hẳn là không theo kịp mới đúng, nhưng là lực lượng của hắn lại giống như vĩnh viễn không có điểm dừng, càng chiến càng mạnh, gần như là gặp thần giết thần, gặp phạt giết phật.
Khoảng cách... Càng ngày càng gần.
Ba trăm mét.
Hai trăm mét.
Một trăm mét!
Dọc đường, thi thể trải thành đường, máu chảy thành sông.
Binh sĩ càng ngày càng ít, nhưng vẫn không lùi bước, "Bảo hộ Đại Vương, giết a!"
Hốc mắt Chu Vân Vũ đỏ bừng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đồ Cửu, hai tay bởi vì dùng sức mà gân xanh nổi lên.
"Đại Vương, cái búa kia của hắn tà môn, chắc chắn là có Ma tộc giở trò!" Hốc mắt Hoắc Đạt cũng đỏ lên, rút đao ra, chậm rãi tiến lên hai bước, mở miệng nói: "Đại Vương, nơi đây không nên ở lâu, ngài đi mau!"
Chu Vân Vũ đứng tại chỗ, không có chút ý định rời đi nào, ngược lại cũng rút kiếm của mình ra.
"Đại Vương!" Hoắc Đạt muốn rách cả mí mắt.
"Ha ha ha, Nhân Hoàng, có lá gan ở lại? Chạy trốn chính là hèn nhát!" Tiếng cười điên cuồng của Đồ Cửu truyền tới, giết tới càng hứng khởi hơn, nhanh chóng tiếp cận về nơi này.
Thân hình hắn cao lớn, ở trong mấy bước đã vượt qua gần mười mét, trong nháy mắt đi tới phía trước.
"Dừng lại cho lão tử!"
Hoắc Đạt xông về phía trước, hai tay cầm đao, mang theo khí thế được ăn cả ngã về không, chém về phía Đồ Cửu.
"Chỉ là lực lượng con kiến hôi cũng dám can đảm lấy trứng chọi đá!"
Đồ Cửu cười lạnh, búa lớn trong tay giơ lên cao, bổ thẳng mà xuống!
Đại đao và búa lớn va chạm vào nhau, binh lính xung quanh, hốc mắt đều đỏ bừng, trợn to hai mắt, nghiến răng xông tới hỗ trợ.
"Choang choang!"
Đao búa va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang chấn thiên, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, búa kia thế mà theo tiếng vang lên mà bị chém đứt, một nửa trực tiếp cắt ngang bầu trời rồi bay ra ngoài.