Chương 246: Thật xin lỗi! Ta là nội ứng!
Đã thấy, Cố Uyên phù một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Ngụm máu tươi này trôi nổi lơ lửng ở trước ngực của hắn, theo kết động pháp quyết, máu tươi thế mà dần dần biến thành từng đốm hỏa diễm màu vàng kim nhỏ.
Hỏa diễm lắc lư ung dung thiêu đốt lên, giống như thể sẽ bị dập tắt bất cứ lúc nào, nhưng là trong đó lại tán phát ra uy thế kinh thiên, lại là đủ cho bất luận kẻ nào cũng phải biến sắc.
Mà ngay cả Hậu Ma và A Mông cũng không ngoại lệ!
Bọn hắn đều trợn lớn hai mắt lên, lộ ra thần sắc khó có thể tin nổi, sợ hãi nói: "Đây là ... Hỏa của Kim Ô?!"
"Tuy rằng còn kém hơn rất nhiều so với Hỏa thực sự của Kim Ô, nhưng như vậy ... đã đủ!" Trên mặt Cố Uyên cũng không thể không lộ ra một chút vẻ hưng phấn.
Loại thần thông này, tự nhiên là tìm hiểu ra được ở trong bức họa kia của cao nhân.
Ngày đó, bọn họ tuy rằng bị von Kim Ô kia giày vò tới ú a ú ớ, nhưng là ở dưới sự nguy hiểm liên qua tới sống chết, còn ở bên trong đó được lâu như vậy, cho nên muốn cảm ngộ ra một chút từ trong bức họa đó vẫn là không khó.
Lấy hy sinh quần áo toàn thân ra để đánh đổi, chịu nướng trọn vẹn tới hơn một canh giờ, đồng thời chạy ra ngoài bằng thân hình trần truồng, đổi lấy một cái thần thông như vậy, vẫn là kiếm bạo!
Cố Uyên khống hcế hỏa diễm màu vàng kim, chúi vào bên trong Thiên Viêm kỳ.
Lập tức, Thiêm Viêm kỳ rất nhỏ như thê đón gió mà lớn lên, biến thành một lá cờ lớn cao ngang với mọi người.
"Tỏa Ma Trận pháp tầng thứ hai!"
Cố Uyên cầm cờ, dùng sức vung vẩy một lúc.
"Hô hô hô!"
Hỏa diễm ngập trời mà lên, lửa cháy hừng hực gần như muốn đốt từ mặt đất đốt lên tới bầu trời, sau đó quả đúng càng là không cam lòng chỉ thiêu đốt ở mặt đất, thế mà bay lên mà lên, bay lên trên bầu trời.
Chỉ một lát, bầu trời đã thành một vùng trời hỏa diễm.
Xung quanh, một cái rồi lại một cái cột sáng hiển hiện lên, kết nối lấy trời và đất, quan trọng nhất là, hỏa diễm này đã không còn nguyên là màu đỏ nữa, trong đó càng là xen lẫn một chút xíu màu vàng kim!
Bùi An trước đó ở đây, vì lý do cẩn thận, kết hợp lĩnh ngộ ra Hỏa của Kim Ô, cố ý gia cố Phong Ma Trận pháp, không cần biết là phạm vi trận pháp hay là cường độ hỏa diễm đều sẽ cao hơn một tầng, không nghĩ tới thế mà thật có đất dụng võ.
Vùng thế giới này giống như trở thành một cái lồng giam bằng hỏa diễm vậy.
Hậu Ma và A Mông đưa mắt nhìn nhau, hai người cùng lúc đưa tay, khói đen cuộn trào quay cuồng mà lên.
Một cái bóng mờ đen nhánh từ từ ngưng tụ thành ở sau lưng bọn hắn, thân ảnh này trong tay cầm một cây búa to, trong lúc đưa tay đã bổ ra hỏa diễm ở xung quanh, để bóng tối nhỏ hẹp đỡ lấy áp lực từ hỏa diễm vô tận, mở rộng từng chút một.
"Hỏa Viêm Vẫn quyết!"
Cố Uyên đưa tay chỉ về phía bóng mờ kia, những hỏa diễm trên bầu trời kia lập tức biến thành từng viên từng viên hỏa cầu to lớn, từ trên trời giáng xuống lao đập về phía bóng mờ kia.
"Phốc phốc phốc!"
Hỏa cầu vô tận như là mưa sao băng, đụng vào bên trong bóng tối, để bóng tối kia chấn động không ngừng, giống như lúc nào cũng sẽ bị chôn vùi vậy.
Trong mắt A Mông lóe lên một chút nhức nhối, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, "Thôi được, chỉ có thể hy sinh đám người này."
Ánh mắt của hắn nhìn vào đám Ma Nhân kia, cắn răng một cái đưa tay vung về phía bọn họ.
Khói đen xung quanh lập tức nhận lấy dẫn dắt, như trang giang đại hải, hướng về thân thể hai mươi tên Ma Nhân Hợp Thể kỳ hội tụ mà đi!
"Ma Khí Quán thể!"
Ầm!
Theo đó mà tới, tu vi của tất cả hai mươi tên Hợp Thể kỳ đều tăng vọt.
Chỉ thoáng một cái đã xông phá bức tường Hợp Thể kỳ tiến vào Đại Thừa kỳ!
Hai mươi tên Đại Thừa kỳ, đội hình này đặt ở trước kia quả thực khó có thể tưởng tượng, xem như bây giờ cũng vẫn trân quý như trước.
Hai mươi tên Ma Nhân Hợp Thể kỳ này, muốn bồi dưỡng cũng là phế đi không ít công phu của bọn họ, lúc này lại phải cùng nhau hy sinh.
Đôi mắt A Mông có chút đỏ lên, gằn từng chữ một: "Hiến ... Tế!"
Rầm rầm rầm!
Ma khí cuộn tròa tới càng lợi hại hơn.
Hơn hai mươi tên Ma Nhân vừa rồi mạt mũi còn đầy vẻ mừng rỡ, cảm tạ lấy Ma Thần đại nhân chúc phúc, sau đó thì lại là sắc mặt thay đổi lớn, bởi vì những ma khí này vẫn không ngừng hội tụ vào bên trong thân thể của bọn hắn mà đi, để thân thể bọn hắn càng lúc càng lớn giống như muốn nổ tung ra vậy.
Trên thực tế, ngay sau đó, thân thể của bọn hắn quả thực nổ tung ra!
Theo một tiếng Phanh vang lên, hai mươi tên Ma Nhân kia giống như một quả khinh khí cầu cỡ nhỏ bởi vì quá căng khí mà nổ tung lên, biến thành bột mịn, theo đó mà tới chính là một đống lớn khói đen phóng thích ra từ trong thân thể của bọn hắn, nồng đậm tới cực điểm.
Những khí đen này điên cuồng tuôn về phía bức tượng nữ tử kia, còn có một bộ phận thì tuôn về phía A Mong và Hậu Ma.
Sau lưng của bọn hắn, cái bóng mờ màu đen kia càng trở nên to lớn hơn, búa trong tay cũng càng rõ ràng hơn.
Đưa tay, bổ xuống!
"Phá ... cho ta!"
Cự phủ lấy cái uy vô thượng, giống như thể bổ không trung ra một vết thương vậy, hỏa diễm trên trời trực tiếp bị cắt chém thành hai nửa, hỏa trụ xung quanh cũng là vỡ vụn ầm ầm, trong thiên địa liên tục vang lên tiếng ầm ầm.
Gió lốc hò hét thổi tan hỏa diễm!
"Phốc!"
Cố Uyên phụn ra một ngụm máu tươi, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ, thân thể trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Rất nhiều đệ tử Thanh Vân cốc ở dưới một búa này, trực tiếp thân tử đạo tiêu mà ngay cả thân thể cũng bị chôn vùi.
Sắc mặt của Cố Trường Giang và Cố Uyên đều cùng thay đổi, trắng bệch như tờ giấy.
Bọn họ phát hiện, trên cả đại địa này, bắt đầu có khói đen từ trong bùn đất thẩm thấu mà ra, như là khói đen lượn lờ dâng lên.
"Ừng ực!"
Cả đại địa lên xuống, giống như đang hô hấp, lại giống như có thứ gì đó sắp phá đất mà lên.
Những lối đi hỏa diễm trên đó đã hoàn toàn bị đánh văng ra, rất nhiều hỏa diễm đều đã bị dập tắt.
A Mông mang theo tiếc hận nói: "Tuy rằng hy sinh hai mươi tên Ma Nhân mới đổi lấy một kích như vậy, tuy nhiên ... cũng đã đầy đủ, Nguyệt Đồ, cũng nên xuất thế."
Bức tượng nữ tử kia sau khi hấp thu lấy được bộ phấp khí đen, toàn thân bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhạt, quanh thân hiển hiện vòng xoáy, khí đen xung quanh giống như trăm sông đổ về biển, hội tụ về phía bức tượng.
Cố Uyên nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, kinh hãi nói: "Hỏng bét ... nguy rồi."
Hắn bỗng nhiên mở rộng bước chân, thân thể biến thành một vệt lưu quang lao về phía bức tượng kia.
"Hỏa tới!"
Ầm!
Hỏa diễm xung quanh lập tức nhận được dẫn dắt, ngưng tụ ở xung quanh hắn, tạo thành một cơn lốc lửa lớn, lôi cuốn lấy uy thế kinh thiên, muốn hủy diệt bức tượng đi.
"Ha ha, còn chưa hết hy vọng sao?" A Mông lạnh lùng một chút, khí đen lại ngưng tụ thành một thanh cự phủ màu đen đột nhiên bổ về phía Cố Uyên.
"Xùy!"
Hỏa diễm theo đó mà bị bổ ra, cả người Cố Uyên bay ngược trở về một lần nữa.
Hắn không có ngừng lại, lại bấm pháp quyết lần nữa, Thiên Viêm kỳ phát ra một vệt hỏa diễm dài, như là roi quật về phía bức tượng kia.
Tuy nhiên lại bị đánh tan một lần nữa!
Cố Uyên có chút chật vật, pháp lực toàn thân đã xuất hiện dấu hiệu khô kiệt, tuy nhiên vẫn đang liên tục bấm pháp quyết.
Cố Trường Thanh nhịn không được tiến lên mấy bước, mở miệng nói: "Gia gia!"
"Trường Thanh, ngươi nghe cho kỹ!"
Cố Uyên thở hổn hển, đột nhiên mở miệng, "Nghĩ tới biện pháp ôm lấy đùi, chuyện này cũng không mất mặt, bởi vì đây là để cho sự tồn tại của chính mình càng có giá trị hơn, hy vọng ngươi không được bởi vậy mà cảm thấy ta và tổ sư ngươi không có cốt khí, mà bây giờ mới thật sự là lúc kiểm nghiệm cốt khí, ta, cận kề cái chết không có lùi!"
Con mắt của Cố Trường Thanh và rất nhiều đệ tử Thanh Vân cốc trong nháy mắt đã đỏ lên, pháp lực toàn thân sôi trào lên, cắm đầu xung phong liều chết mà đi, "Giết a! Giết Ma tộc! Cận kề cái chết không lùi!"
"Một đám kiến hôi mà thôi." Hậu Ma cười lạnh, trong lúc đưa tay, khí đen vô tận bao quanh mọi người, trấn áp tới.
Cùng lúc đó, ở trên mặt đất, một cái vòng xoáy màu đen đã hiển hiện ra, thời gian dần trôi qua, một nữ tử trên người mặc áo da bó màu đen từ từ hiển hiện.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người muốn rách cả mí mắt, trong lòng tuyệt vọng.
Phàm trần, lại có một tên Ma sứ tới!
"Ha ha ha, Ma tộc ta vô địch, cuối cùng rồi sẽ nhất thống phàm trần!"
Hậu Ma ngửa mặt lên trời cười dài, trêu tức nhìn vào mọi người, cất bước đi về phía nữ tử kia, "Nguyệt Đồ, hoan nghênh đi tới phàm trần."
Nguyệt Đồ chậm rãi mở mắt ra, nhìn vào Hậu Ma ở trước mặt, lại đưa tay lên mà không báo trước, trong lòng bàn tay có ánh sáng vàng lập lòe, đánh vào lồng ngực của Hậu Ma.
"Ầm!"
Hậu Ma theo tiếng mà bay ngược ra đằng sau, thân ở trong không trung, đầu óc trống rỗng, một mặt mờ mịt.
Vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Lại nghe thấy một giọng nói chậm rãi truyền tới, "Thật xin lỗi, ta là nội ứng."