Chương 247: Vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ
Nội ứng?
A Mông và Hậu Ma đều choáng váng.
Hậu Ma càng là thiếu chút nữa thì phun ra máu.
Trên người hắn, tràn ngập ánh sáng vàng, khắc sâu trên đó như một khối u ác tính, đặc biệt là chỗ vừa rồi bị Nguyệt Đồ đánh vào, càng là có một cái chữ Vạn màu vàng kim như là ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm vậy, chiếu lấp lánh.
"Đây là ... Phật tự chân ngôn?!"
Con ngươi Hậu Ma đột nhiên co rụt lại, chấn kinh tới giọng nói cũng trở nên chói tai, như là gặp ma nhìn vào Nguyệt Đồ, "Ngươi điên rồi? Chúng ta thế nhưng là Ma tộc, ngươi đi học Phật pháp?!"
A Mông lấy lại tinh thần, giật mình hét lớn: "Đoạt xá! Nguyệt Đồ chắc chắn là bị đoạt xá! Mau nói, ngươi là ai?"
"Trước khi ta sinh ra ta là ai, khi ta sinh ra ta là ai, khi ta lớn lên mới là ta, chợp mắt mông lung lại là ai?"
Nguyệt Đồ nhìn vào A Mông, trong đôi mắt mang theo vẻ sợ hãi thán phục, "Thí chủ có được tuệ căn, mới mở miệng đã có thể hỏi ra vấn đề có phật lý như vậy, ngươi có duyên với phật ta."
Đầu óc A Mông như thể hôn mê rồi, lập tức nói: "Hữu duyên cái rắm! Nguyệt Đồ, ngươi đến cùng là nổi điên gì vậy? Làm sao lại biến thành dáng vẻ này?"
"Trước kia ta không được chọn, bây giờ ... ta muốn làm người tốt."
Nguyệt Đồ tại chỗ cởi bỏ một thân áo giáo màu đen trên người xuống, sau đó phủ thêm một lớp áo cà sa, "A Di Đà Phật, Nguyệt Đồ tôn giả tham thượng."
"Phốc!"
Lần này, Hậu Ma không thể níu giữ lại được chút máu này nữa, trực tiếp phun ra một ngụm máu, "Đầu óc của ngươi có phải là nở hoa rồi hay không? Chúng ta là Ma tộc? Ma tộc! Ngươi hẳn là làm người tốt ở trong Ma tộc của chúng ta, làm người tốt mà đi ngược chiều là có ý tứ gì?"
"Ma tộc, Nhân tộc, tiên nhân, chẳng qua chỉ là chúng ta tự phân chia ra, ở trong vũ trụ mênh mông rộng lớn này, chúng ta chẳng qua chỉ là một hạt bụi thôi, gọi chung là muôn dân trăm họ trong thiên hạ."
Giọng nói của Nguyệt Đồ rất bình thản, trên người tràn ngập Phật quang, lập tức trở nên thánh khiết, "Ta đây là vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ!"
"Ta!"
Hậu Ma không lời nào để nói, đồng thời nuốt máu trong miệng trở về.
"Nguyệt Đồ, ngươi như thế này không sợ Ma Thần đại nhân sẽ trách phạt sao?!" A Mông quát lớn lên một tiếng, lạnh lùng nói: "Phật giáo sớm đã bị diệt trong dòng sông thời gian rồi, cùng với Ma tộc chúng ta chính là như nước với lửa, không chết không thôi, Ma Thần đại nhân không có gì làm không được, ngươi như vậy sẽ chết rất thảm!"
"Hôm nay bắt đầu, do Nguyệt Đồ tôn giả ta tới khôi phục lại Phật môn một lần nữa! Độ hóa muôn dân trăm họ này."
Trên mặt Nguyệt Đồ mang theo vẻ thương xót và thánh khiết, nhìn về phía A Mông, "Ngươi nói Ma Thần đại nhân không có gì là làm không được, vậy hắn có thể sáng tạo ra một tảng đá chính mình nâng không nổi không?"
A Mông không cần suy nghĩ, "Chuyện này có đáng gì?"
Nguyệt Đồ tiếp tục hỏi: "Tảng đá này mà Ma Thần đại nhân nâng không nổi, vậy mà còn có thể nói là không có gì làm không được sao?"
"Cái này. . ." A Mông ngây dại.
Nguyệt Đồ nói ngay: "Có thể thấy được, Ma Thần đại nhân không được a, bể khổ vô biên, quay đầu là bời, tới đi, gia nhập Phật môn đi."
A Mông ngơ ngác nói: "Chờ một chút, Ma Thần đại nhân tại sao phải sáng tạo ra tảng đá này?"
Nguyệt Đồ hỏi: "Vậy hắn có thể sáng tạo ra không?"
A Mông lại hỏi: "Tại sao hắn phải sáng tạo ra?"
"Xem ra ngươi chưa ngộ ra."
Sắc mặt Nguyệt Đồ lập tức thay đổi, một mặt nghiêm nghị, "Tiếp theo sẽ để cho ta tới độ hóa ngươi! Cam, trước tiên ăn một cái Đại Uy Thiên Long của ta đã..."
Vẻ mặt A Mông trở nên âm trầm, hét lớn một tiếng, "Hậu Ma, Nguyệt Đồ này đoán chừng không cứu nổi, cùng nhau làm nàng đi!"
"Nhìn Ma Diễm Thôn Thiên của ta!"
"Chạy đi đâu? Lại ăn đòn Đại Uy Thiên Long thứ hai của ta!"
"Ngươi chỉ biết một chiêu này thôi sao?!"
"Đại Uy Thiên Long!"
...
Bên dưới, đám người Cố Uyên vẫn luôn như là bức tượng, nhìn vào tình tiết không thể tưởng tượng nổi đã diễn ra trước mặt.
Khi nhìn vào ba tên Ma sứ càng đánh càng đi xa, thật lâu đều khó mà lấy lại tinh thần, quả thực giống như nằm mơ vậy.
Cố Trường Thanh nhịn không được mà liếm liếm bờ môi của mình, không dám tin nói: "Gia gia, Nguyệt Đồ gì gì đó kia, là nội ứng?"
"Nàng ta là nói như vậy." Cố Uyên ngơ ngác khẽ gật đầu, "Tuy nhiên nàng ta sử dụng hình như thật là Phật pháp, tại sao có thể như vậy? Trên đời này thế mà vẫn tồn tại Phật pháp?"
Hắn ho nhẹ một tiếng, thương thế chồng chất, phun ra một ngụm máu.
Tùy ý lau máu tươi đi, hắn nhịn không được lắc đầu, "Chính mình vừa rồi đang nói cái gì? Hình như mọi người tập hợp một chỗ, nháo đâu ra một cái Ô Long?!!!!!"
Phía bên mình dốc hết toàn lực ngăn cản, bên Ma tộc kia, thủ đoạn ra hết sắp phá phong ấn.
Cuối cùng phát hiện, chính mình ngăn cản lại chính là quân bạn của mình, Ma tộc thả ra lại là quân địch của Ma tộc.
Ô Long thật thần kỳ, nói ra chỉ sợ cũng chẳng ai tin.
Cố Trường Thanh đột nhiên suy đoán nói: "Gia gia, ngươi nói có phải là thủ bút của cao nhân hay không?"
"Ồ? Làm sao m,à biết?" Cố Uyên ngạc nhiên nói.
Cố Trường Thanh phân tích nói: "Gia gia, ngươi thế nhưng có còn nhớ rõ Tây Du ký, bên trong chủ giảng chính là Phật giáo, có thể thấy được cao nhân có chỗ bỗ cục đối với Phật giáo."
"Không tầm thường, đi theo cao nhân, ngộ tính của ngươi chính là lên cao thẳng tắp a!"
Cố Uyên khen một câu, nói tiếp: "Lúc ta ở Tiên giới từng nghe được một bí mật, chỉ là không biết thật giả như thế nào, ở vào thời kỳ viễn cổ, Phật giáo hưng thịnh, chỉ là Phật Đà đã có tới một trăm linh tám, tuy nhiên sau đó Ma tộc hoành không xuất thế, nhấc lên đại kiếp trong thiên địa, trực tiếp dọn dẹp sạch sẽ Phật giáo, nhìn chnug toàn bộ thiên địa còn có thể biết được Phật giáo thì chỉ sợ cũng chỉ cao nhân mà thôi!"
Cố Trường Thanh cảm thán nói: "Cao nhân bố cục quả nhiên là tính tới không lộ chút sơ hở nào, khắp nơi đều là quân cờ để cho người ta nhìn mà than thở!"
Cố Uyên rất tán thành mà gật đầu, "Đúng vậy a, ngay cả Ma sứ cũng có thể cảm hóa, trở thành nội ứng, quả thực là không thể tưởng tượng nổi."
Tứ Hợp viện.
Lúc này đang vô cùng náo nhiệt, mọi người đều đang bận rộn.
Tất cả chỉ vì, Lý Niệm Phàm chợt có ý nghĩ, chuẩn bị làm bánh gatô tới nếm thử một chút.
Lúc đầu, hắn đang xay bột mì như thường ngày, tự hỏi là làm bánh bao, bánh bao nhân rau hay là bánh bao.
Đột nhiên nhìn thấy Hỏa Tước ở một bên, lập tức linh quang lóe lên, trứng gà có, bột mì có, gia vị cũng đều có, tại sao không làm cái bánh ga tô?
Nhớ tới vị ngon của bánh gatô, hắn không nhịn được mà thèm nhỏ nước dãi.
Sau đó không kịp chờ đợi để hành động.
Lúc này, trong tay của hắn cầm một quả trứng gà vừa mới được gà đẻ ra, đập vào trong bát, sau đó dùng đũa quấy lên.
Lại thêm vào một chút muối, để cho chất lỏng trứng trông loãng hơn và vàng hơn.
Sau đó đổ vào nước ấm có nhiệt độ thích hợp.
Lượng nước đổ vào rất quan trọng, quá ít sẽ để cho bánh gatô đặc và cứng, quá nhiều lại khiến cho bánh gatô sẽ khó thành hình hơn, sẽ bị chảy nước.
Dưới tình huống bình thường, một quả trứng tương ứng với lượng nước đầy hai vỏ trứng, nước và và lòng trắng đỏ trứng ở vào tỉ lệ đại khái là một hai.
Những hạng mục cần chú ý này tự nhiên không làm khó được Lý Niệm Phàm, xe nhẹ đường quen, chẳng mấy chốc đã làm tốt công tác chuẩn bị ban đầu.
Đát Kỷ ở một bên quấy đều trứng, Tiểu Bạch thì phụ trách nhào bột mì, Hỏa Phượng thì để ý cái bật lửa rồi trực tiếp di chuyển nó sang một góc, đưa tay vung lên, một ngọn lửa đã bắn ra dưới đáy nồi.
"Cô cô cô."
Nước trong nồi chẳng mấy chốc đã bắt đầu sôi trào lên.
Lập tức, Lý Niệm Phàm cho hỗn hợp trứng lên xửng hấp, đậy cái nắp lên để cho Hỏa Phượng khống chế hỏa hầu.
Nắp nồi nhất định phải để hở ra một chút, không được đậy kín lại, bằng không bánh gato chưng đi ra sẽ có mắt tổ ong và cảm giác có mùi vị sẽ cũ.
Tiếp theo, Lý Niệm Phàm bắt đầu làm điều thứ hai.
Long Nhi thì nằm ở một bên, thò đầu nhỏ ra nhìn vào mọi người đang bận rộn, nhiều loại vật liệu làm mắt nàng choáng váng, để nàng ta điên cuồng hút lấy nước bọt của mình.
Tuy rằng không biết bánh gatô mà cao nhân nói là cái gì, nhưng chắc chắn ăn sẽ rất ngon là được rồi, oa oa oa, rất mong chờ a.
Hỏa Phượng nhìn nàng một cái, nghiêm khắc nói: "Đi hậu viên tưới nước!"
Long Nhi lắc đầu, làm nũng nói: "Không được nha, để cho ta xem đã, chiều thì tưới a!"
"Không được! Đi nhanh lên!" Hỏa Phượng không để cho chỗ thương lượng nào.
Long Nhi một mặt ủy khuất, không nỡ mà rời đi.
Do dự một chút, cảm thấy là lúc ngả bài, cắn răng nhỏ giọng nói: "Hỏa Phượng tỷ tỷ, ta cho ngươi biết một cái bí mật, hậu viên thế nhưng là có tổ tiên của ta ở đó, là chủng loại siêu cấp lợi hại a."