Chương 293: Xong, chó yêu của cao nhân quá biết kéo cừu hận!
Diệp Lưu Vân vô cùng thành khẩn nhìn chằm chằm vào mọi người, bên trong đôi mắt dường như còn mang theo nước mắt, "Con bò kia điên rồi, nó lời gì cũng không nghe, quyết tâm muốn không chết không thôi với ta, nó quả thực không phải người a, cầu các ngươi bỏ qua cho ta đi!!"
Trông hắn lúc này, giống như là một thiếu niên ngông cuồng tự đại, vừa mới đi ra xã hội, sau đó thì gặp phải xã hội đánh đập, bị đập chỉnh tới ngoan ngoãn.
Trong khoảng thời gian qua, hắn thi triển tất cả thủ đoạn mà hắn có đều thi triển một lần, nhưng vẫn không thoát khỏi được sự đuổi bắt của Ngũ Sắc Thần Ngưu, pháp bảo trên người cũng đã tiêu hao đi bảy tám phần, sinh mệnh nhận lấy uy hiếp nghiêm trọng không nói, con bò kia còn thích nhất chính là nhìn chằm chằm vào mông người mà húc.
Sừng bò kia, lực trùng kích kia ... ư ư ư nghĩ mà rùng mình ...
Diệp Lưu Vân rùng mình một cái, không thể không xoa nhẹ bờ mông, phát lên một cỗ ý lạnh, không dám nghĩ, quả thực chính là ác mộng!
Hắn bây giờ có thể nói là một buổi sáng mà mất tất cả, Lưu Vân điện bị hủy không nói, còn bị người chê cười, hơn nữa còn phải đối mặt với nguy cơ bị húc vào cái mông nguy hiểm tới tính mạng bất cứ lúc nào, thật tuyệt vọng, không nhận sợ là không được a.
Bùi An nhịn không được nói: "Lưu Vân điện chủ, con bò kia vì sao lại muốn công kích ngươi?"
Diệp Lưu Vân cười khổ lắc đầu, "Ta cũng không hiểu ra sao cả a! Tuy nhiên ta nghe nó nói là Cửu Vĩ Thiên Hồ, Long và Hỏa Phượng cùng nhau bắt con gái của nó đi, ta suy nghĩ một chút, trong những người ta đắc tội, chỉ sợ chỉ có cao nhân phía sau các ngươi mới có loại thủ đoạn này."
Cửu Vĩ Thiên Hồ, Hỏa Phượng?
Bùi An và Cố Uyên đưa mắt nhìn nhau, lộ ra một chút hiểu rõ, "Quả nhiên là cao nhân không sai."
Diệp Lưu Vân không ngừng xin lỗi, "Trước kia là ta bá đạo, cầu các ngươi cho ta một cơ hội, ta biết sai, để con trâu kia đừng có lại đuổi theo ta a."
Bùi An khẽ nhíu mày, "Chúng ta cũng không có cách, việc này chỉ sợ chỉ có đi tìm cao nhân."
Diệp Lưu Vân vội vàng nói: "Ta nguyện ý đi chịu nhận lỗi! Nhân vật bậc này, ta đắc tội không nổi, không dám hy vọng xa vời hắn có thể tha thứ, chỉ cầu cho còn đường sống là tốt rồi, xin nhờ các vị giúp một tay dẫn tiến ta một chút."
Bùi An do dự.
Nhìn chằm chằm vào Diệp Lưu Vân một lúc, lúc này mới cau mày nói: "Cục diện này chỉ sợ cũng chỉ có thể như thế, ta có thể mang ngươi đi, tuy nhiên chính ngươi nên nắm chắc được đúng mực, còn có, cao nhân có chút kiêng kỵ ta nhất định phải nói cho ngươi nghe một chút."
"Lưu Vân điện chủ." Một bên, Cố Uyên đột nhiên mở miệng nói, nhìn chằm chằm hắn, thế mà không hề trống rỗng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nói ra lời nói sâu xa: "Ta biết ngươi đã nhận thức được sự cường đại của cao nhân, nhưng ta phải nói cho ngươi, ngươi biết chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng trôi, sự đáng sợ của cao nhân ngươi căn bản không tưởng tượng nổi! Đừng nói ta không có nhắc nhở ngươi, nhất định phải nội tâm thành kính, thái độ thành khẩn!"
Diệp Lưu Vân gật đầu không ngừng, "Các vị cứ việc yên tâm, trên người ta có ưu điểm nhất chính là thức thời."
Ba người Bùi An khe khẽ thở dài, "Thôi được, vậy ngươi làm tốt chuẩn bị hạ phàm đi."
"Đa tạ các vị, đa tạ các vị." Ở đây rõ ràng là hắn có tu vi cao nhất, thế nhưng là lại là người hèn mọn nhất.
Phàm trần.
Theo một đám mây đen tán đi, bốn đạo thân ảnh cưỡi mây đạp gió từ không trung xuyên thẳng qua, không bao lâu, đã rơi vào dưới chân núi Lạc Tiên sơn mạch.
Cố Uyên mở miệng nói: "Cao nhân ngay ở trên núi này, chúng ta cần đi bộ mà lên."
Diệp Lưu Vân không có chút dị nghị nào mà gật đầu, "Ta đây hiển, nên."
Bốn người dọc theo đường nhỏ trong núi mà đi, trên đường đi không có người nói chuyện.
Tâm tình của mọi người đều tương đối nặng nề, bước chân cũng không nhanh.
Diệp Lưu Vân là lo lắng cao nhân trong lòng còn mang tức giận, thuận tay tiêu diệt chính mình đi.
Ba người Cố Uyên thì là lo lắng cho mình tự ý mang Diệp Lưu Vân tới, làm cho cao nhân không vui, sau đó thì tiện thể cũng diệt luôn cả ba người chính mình.
Vừa mới đi tới giữa sườn núi, trong lòng mọi người bỗng nhiên nhảy một cái, đồng thời giương mắt nhìn về phía chân trời xa xa.
Đã thấy, một đạo thân ảnh to lớn đang hò hét mà tới, bí mật mang theo lửa giận ngập trời.
Trong đôi mắt bò của Ngũ Sắc Thần Ngưu gần như muốn phun ra lửa, cuồng hống nói: "Cuồng ma uống sữa trốn chỗ nào cho thoát? Nạp mạng đi!"
Bốn người nhìn thấy mà rung động tới sợ vỡ mật, gần như dọa tới hồn vía lên mây.
Không phải sợ hãi con Thần Ngưu này, mà là sợ hãi con Thần Ngưu này làm hỏng ngọn núi này, lửa giận của cao nhân vậy ai có thể tiếp nhận?
Thật là đáng sợ, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Không nghĩ ngợi chút nào, bọn họ đồng thời phi thăng mà lên, pháp lực toàn thân liều mạng mà tuôn trào ra, gắng đạt tới ngăn lại con bò điên này.
"Bò tỷ, tỉnh táo, tỉnh táo a!" Bùi An muốn rách cả mí mắt, bên trong miệng cũng bắt đầu phun máu, "Cầu ngươi đổi một cái chiến trường khác đi, nơi này không được, không được a! Sẽ tận thế!"
"Đổi chiến trường? Yêu cầu buồn cười biết bao." Ngũ Sắc Thần Ngưu cũng bị chọc cười.
Lực Chi pháp tắc được nó thi triển tới cực hạn, tốc độ cực nhanh, như là một cái búa lớn xông tới, chỉ là một tia sóng xung kích cũng đủ để một ngọn núi cao cho lấp đầy!
Bốn người Cố Uyên vội vàng nghênh kích, tăng thêm lo lắng trong lòng, còn phải bảo vệ một bông hoa một cọng cỏ ở xung quanh, chẳng mấy chốc thì bị đụng bay mà đi, nặng nề bay ngược mà quay về.
"Ầm ầm!"
Ngũ Sắc Thần Ngưu hạ xuống trên Lạc Tiên sơn mạch, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Diệp Lưu Vân, đôi mắt đỏ lên, trầm giọng nói: "Trả con gái lại cho ta"
Cố Uyên ho ra mấy ngụm máu, thở hổn hển nói: "Chúng ta sẽ để cho ngươi nhìn thấy con gái của ngươi, điều kiện đầu tiên là, không được phá hoại trên ngọn núi này a!"
"Chỉ là một ngọn núi nhỏ, có gì không thể?" Ngũ Sắc Thần Ngưu khinh thường nói, sau đó giơ chân bò lên, chà chà trên mặt đất.
Bình thường, cả tòa núi đất đá chỉ sợ đều sẽ bay lên, đại địa cũng sẽ theo đó mà vỡ sa, song lần này lại không có một chút phản ứng nào.
Hả?
Tình huống như thế nào?
Ngũ Sắc Thần Ngưu hơi sững sờ, giương mắt nhìn lại, đã thấy, trên đỉnh núi, có một con chó màu đen, chậm rãi bước vào trong tầm mắt, bên trong đôi mắt bình tĩnh như nước, gió núi thổi lên lông chó của nó, mang theo một cỗ tiêu sái nói không nên lời.
Từng bước một, đứng ở trên một tảng đá lớn, từ trên cao nhìn xuống mọi người.
"Con gái của ngươi ở chỗ chủ nhân nhà ta." Đại Hắc miệng cho há ra, chậm rãi mở miệng nói: "Sữa có mùi vị rất không tệ, chủ nhân rất hài lòng."
Pháp lực toàn thân Ngũ Sắc Thần Ngưu đều sôi trào, lửa giận cũng đã biến thành thực chất, cắn răng nói: "Ngươi nói cái gì?"
Đại Hắc mặt không đổi sắc, lẩm bẩm nói: "Chỉ dựa vào con gái của ngươi, sữa sợ không đủ, ngươi tới vừa đúng, sau này ngươi chính là một con bò sữa bình thường."
"Sữa cái đầu chó ngươi!"
Ngũ Sắc Thần Ngưu hoàn toàn nổ, nó không thể tin được, chỉ là một con chó đen làm sao lá gan dám nói như vậy với Thần Ngưu, "Phản, phản!"
Bốn vó của nó bỗng nhiên bước ra, như là xe tăng hạng nặng lao vọt về phía Đại Hắc, tốc độ đồng thời nhanh tới mức cực hạn, trong lúc lao tới, không gian giống như cũng trở nên vặn vẹo.
Đám người Cố Uyên lúc này mới lấy lại tinh thần, bọn họ chưa từng nhìn thấy Đại Hắc xuất thủ lần nào, cho nên bây giờ sợ tới choáng váng tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Dừng tay! Đây chính là chó yêu của cao nhân a!"
"Nhanh, nhanh, bảo vệ chó yêu của cao nhân!"
"Xong, chó yêu của cao nhân quá biết kéo cừu hận!"
Trong chớp mắt, Ngũ Sắc Thần Ngưu đã vọt tới trước mặt Đại Hắc, thân thể khổng lồ đã biến thành tàn ảnh, nhìn không rõ ràng.
Đại Hắc vẫn đứng tại chỗ, chỉ là nhẹ nhàng giơ lên một cái chân trước của chính mình, hướng về phía trước khẽ nhấn một cái!
Lập tức, thiên địa dường như tĩnh lặng, thân thể Ngũ Sắc Thần Ngưu xông tới như là bị nhấn vào nút tạm dừng và nó dừng lại đột ngột.
Điều này sao có thể? !
Ngũ Sắc Thần Ngưu nhìn vào chân chó đặt vào trên chính đầu bò của mình, quả tim hung hăng co lại.
Sợ hãi há miệng, phát ra lại là một tiếng "Bò ... ò ..." kêu.
Bốn người Bùi An miệng không hẹn mà cùng ngoác thành chữ 'O' hình ảnh như vậy dừng lại, đại não đã đã mất đi năng lực suy nghĩ.
Thế giới qua trong giây lát liền yên tĩnh.
Đại Hắc chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua mọi người, sau đó xoay người, vểnh lên cái đuôi, lạnh lùng kiêu ngạo mà rời đi.