Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 294: Đây là lòng dạ của cao nhân sao

Chương 294: Đây là lòng dạ của cao nhân sao
Một mực tới lúc Đại Hắc rời đi.
Mọi người vẫn không phát ra một chút xíu tiếng vang nào.
Ngay cả hô hấp cũng đình chỉ, biến thành bức tượng.
Sau một lúc lâu, lúc này mới không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh, cảm giác nghẹt thở.
Thật là đáng sợ!
Trên thế giới thế mà tồn tại chó đáng sợ như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy mà nói, quả nhiên là không dám tin a.
"Bò....ò... Bò....ò... Bò....ò...."
Ngũ Sắc Thần Ngưu kêu to không ngừng, giọng nói tràn đầy nhỏ yếu, đáng thương, bất lực và khó có thể tin.
Ta không có cách nào nói chuyện?
Pháp lực của ta cũng bị phong ấn?
Ta đường đường là Thần Ngưu, cứ như vậy bị một chân của một con chó cho phế đi?
Tâm trạng của nó lập tức sụp đổ, nhịn không được nhìn về phía ba người Bùi An, bên trong đôi mắt tràn ngập nghi hoặc và xin giúp đỡ.
Bùi An nhịn không được mở miệng nói: "Đừng nhìn, ngươi phải tỉnh táo, ngươi phải tỉnh táo lại, nếu như ngươi vẫn không vâng lời, ngươi xem lại đi, ngưu bức không nổi đi."
"Ngưu tỷ, con gái của ngươi thật không phải ta bắt đi, hiện tại tin chưa?" Diệp Lưu Vân đi lên trước, vỗ vào sau lưng của Ngũ Sắc Thần Ngưu, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau.
Nhớ ngày đó, chính mình cũng là bởi vì không ai bì nổi như vậy, ngưu bức hống hống, trong nháy mắt đã bị cao nhân trị tới ngoan ngoãn, đầu Ngưu này thì thảm hại hơn, nhẹ nhàng bị một chân chó chạm vào, tám thành đã để lại bóng ma tâm lý.
Hắn cảm khái một lúc, tiếp lấy nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, yếu ớt mà hỏi: "Chó vừa rồi kia ... là chó yêu của cao nhân?"
"Không sai." Cố Uyên khẽ gật đầu, sau đó thì cười khổ lắc đầu nói: "Chúng ta thật là khờ, có thể trở thành chó yêu của cao nhân thì làm sao có thể bình thường? Thật sự là quan tâm lung tung."
Bùi An cũng khẽ gật đầu, "Đúng vậy a, có thể đi theo bên cạnh cao nhân, bản thân đã là một trận đoạt tạo hóa của thiên rồi, cao nhân có năng lực hóa phàm nhập thánh, chó bên cạnh cao nhân, mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng không tầm thường."
Cố Trường Thanh run giọng nói lời thúc giục: "Sư tổ, gia gia, Cẩu đại gia đã đi ra, vậy chúng ta cũng không thể chậm trễ, tranh thủ thời gian tiến vào!"
"Đúng đúng đúng, nên." Mọi người tán thành gật đầu.
Bùi An không yên lòng dặn dò: "Lưu Vân điện chủ, nhớ kỹ ta nói với ngươi những kiêng kỵ của cao nhân, tuyệt đối phải chú ý a!"
"Ai, ai, ta hiểu!" Diệp Lưu Vân mặt mũi đầy vẻ thấp thỏm, gật đầu liên tục không ngừng.
Trước khi hắn tới đã từng nghĩ qua cao nhân là cường đại như thế nào, nhưng là Đại Hắc vừa mới xuất hiện đã trực tiếp nghiền nát hoàn toàn ý nghĩ lúc đó của hắn, cao nhân cường đại đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Mình rốt cuộc mạo phạm một tồn tại ra làm sao a, thế mà còn đưa bức vẽ tới cửa khiêu khích, bây giờ suy nghĩ một chút chỉ có thể cười lại nghĩ mà sợ, không biết gì đúng là không sợ a!
Hắn cảm giác bước chân của mình càng nặng nề hơn, cưỡng chế lấy thân thể run rẩy, chậm rãi đi theo sau lưng của mọi người.
Ngũ Sắc Thần Ngưu cũng không còn bò bức như trước đó, bốn vó bước đi, thi thoảng nôn nóng bất an giẫm mạnh một phát.
Không bao lâu sau, một tòa Tứ Hợp viện chậm rãi hiện lên ở trước mắt mọi người.
Tâm trạng của bốn người một bò lập tức nhấc lên.
Cố Trường Thanh hít sâu một hơi, cung kính nói: "Xin hỏi Lý công tử có ở nhà không?"
"Cửa không khóa, vào đi." Giọng nói của Lý Niệm Phàm từ bên trong cửa truyền ra.
Vừa rồi Đại Hắc đột nhiên chạy ra ngoài, sau đó lại chạy trở về, hắn đoán được khả năng có khách tới, quả là như thế.
Bốn người một bò thận trọng bước vào Tứ Hợp viện.
Lý Niệm Phàm đang đánh cờ với Đát Kỷ và Hỏa Phượng.
Trải qua thời gian dạy dỗ dài như vậy, kỳ nghệ của Đát Kỷ càng ngày càng tăng, đồng thời, Hỏa Phượng cũng thu hoạch được không ít, tỷ muội hai người tình thâm, đưa ra lời khiêu chiến muốn cùng đại chiến với Lý Niệm Phàm.
Vốn đang nhàm chán, Lý Niệm Phàm làm sao có thể chịu bỏ lỡ chuyện thú vị như vậy, đánh cờ với mỹ nữ vốn chính là chuyện thêm vui, huống chi còn tận hai người, một người trong đó còn là Phượng Hoàng.
Hắn không thể không cảm khái, kẻ phàm nhân như ta thật là ngưu bức.
Trong sân cũng không có những người khác, tiểu hồ ly thì cũng được an bài tới hậu viện đi làm việc, Niếp Niếp thì chuyên chú vào tu luyện, cũng đi hậu viện, vô cùng chăm chỉ.
Lý Niệm Phàm cũng có thể hiểu, những gì Niếp Niếp trải qua có chút long đong, bị yêu quái bắt, tư chất kém, bây giờ sư phụ còn bị người hại chết, con đường tu tiên long đong, nếu như còn ham chơi thì ngược lại không bình thường.
Duy nhất để cho Lý Niệm Phàm vui mừng là, nha đầu này cũng rất háu ăn, đuổi sát Long Nhi.
Đám người Bùi An vội vàng cung kính nói: "Bái kiến Lý công tử, Đát Kỷ cô nương, Hỏa Phượng tiên tử."
"Là các ngươi a, mau mời ngồi." Lý Niệm Phàm cười nói: "Tiểu Bạch, mau mang rượu tới, để cho khách nếm thử rượu ngon chỗ này của ta."
Cố Uyên thấy Lý Niệm Phàm đang đánh cờ, ngượng ngùng nói: "Lý công tử, mạo muội tới quấy rầy."
"Không sao, khách khí rồi."
Lý Niệm Phàm chú ý tới thân ảnh đằng sau bọn họ, lập tức đôi mắt sáng lên, kinh hỉ nói: "Bò sữa? Các ngươi thế mà cũng mang một con bò sữa tới?"
Cũng không phải, nếu như không phải chó yêu của ngài xuất thủ, chúng ta khả năng sẽ bị con bò sữa này tiêu diệt.
Bọn họ không thể không nhìn về phía Đại Hắc đang nằm ở góc tường, đã thấy nó đang một mặt vô tội nhìn về phía bên này, cái đuôi chó còn phất qua phất lại, hoàn toàn không phù hợp với tư thái kiêu ngạo lạnh lùng vừa mới trước đó.
Khóe miệng mọi người hơi giật giật.
Bùi An cứng ngắc mỉm cười, mở miệng nói: "Trên đường tới vừa đúng vô tình gặp được con bò này, cảm giác vẻ bề ngoài của nó có chút kỳ lạ, cho nên thuận đường mang tới."
"Vô tình này rất tốt a! Duyên phận, duyên phận a!"
Lý Niệm Phàm nhịn cười không được, "Thật sự là đa tạ các ngươi, vừa đúng có thể để nó làm bạn với con bò ở hậu viện của ta."
Hắn đánh giá bò sữa một phen, càng nhìn càng hài lòng.
Con bò sữa này trông còn càng lớn hơn so với con bò sữa ở hậu viện, sữa chắc chắn sẽ dồi dào hơn, cái này hoàn toàn giải quyết nỗi lo về sau của mình a.
Dù sao sữa bò thế nhưng là đồ tốt, bữa sáng mỗi ngày đều không thể thiếu, hơn nữa sữa bò còn có thể làm thành các loại chế phẩm từ sữa, tiêu hao rất lớn, nếu như chỉ có một con trước đó thì còn cần dùng tiết kiệm một chút.
Mọi người nào dám giành công, vội vàng nói: "Không cần cám ơn, thuận tay mà thôi mà thôi, Lý công tử thích là tốt rồi."
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Các ngươi trước tiên ngồi ở nơi này, ta đi đưa con bò sữa này đi sắp xếp một chút, xin lỗi không tiếp được."
Bùi An cười nói: "Lý công tử cứ làm việc của mình đi."
Mọi người kính úy đưa mắt nhìn Lý Niệm Phàm đi vào hậu viện, còn không đợi buông lỏng một hơi, bầu không khí ngược lại càng ngưng trọng hơn.
Đát Kỷ đưa mắt nhìn vào Diệp Lưu Vân, lạnh nhạt mở miệng nói: "Ngươi chính là Tiên Quân vẽ bức họa kia?"
Quả tim Diệp Lưu Vân hung hăng co lại, cuống quít đứng người lên, run giọng nói: "Bần đạo Diệp Lưu Vân, trước đó nhất thời hồ đồ, bị ma quỷ ám ảnh, bây giờ đã khắc sâu nhận thức tới sai lầm của mình, chuyên tới để thỉnh tội."
Đát Kỷ khẽ gật đầu, cùng Hỏa Phượng đều không nói gì.
Diệp Lưu Vân ngược lại càng thấp thỏm hơn, đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong.
Hắn cảm giác chính mình không còn là Kim Tiên, mà là giống như trở về tới cái thời còn là một tên lính mới vừa mới đi vào con đường tu tiên, đối mặt với đại lão tông môn, hận không thể quỳ xuống quất chính mình hai cái bạt tai, lấy đó làm thành ý.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch bưng khay tới, bưng rượu tới, nâng ly chia cho mọi người, "Đều ngồi đi."
Diệp Lưu Vân nói năng có chút lộn xộn, luôn miệng nói: "Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân."
Hắn run rẩy bưng chén rượu, đầu óc khẩn trương tới trống rỗng, theo bản năng uống một ngụm.
Một ngụm này, trực tiếp thu suy nghĩ của hắn trở lại hiện thực.
Rượu thật ngon!
Hắn chẹp chẹp miệng một chút, sau đó khuôn mặt hiện lên một chút đỏ ửng, pháp lực trong cơ thể cũng bắt đầu xôn xao không ngừng, cổ động không thôi.
Giống như là liệt hỏa (lửa mạnh) gặp liệt tửu (rượu mạnh), bộc phát ra uy năng, giống như muốn đột phá tất cả gông xiềng.
Hắn vội vàng nín hơi ngưng thần, tiêu hóa lấy tất cả rượu trong người.
Một lát sau, hắn mở mắt ra, ngơ ngác nhìn vào ly rượu trong tay, sự rung động bên trong đôi mắt đã đạt tới cực hạn, tâm thần rung động điên cuồng.
"Rượu, rượu này ..."
Thần vật, tuyệt đối là thần vật a!
Bản thân hắn là Lưu Vân Tiên Quân, một trong những thế lực đỉnh tiêm của Tiên giới, cũng xem như là có kiến thức rộng rãi, cũng nếm qua không ít rượu ngon tiên quả, nhưng những thứ kia đi so sánh với ly rượu này thì ngay cả cái rắm cũng không bằng!
Rượu ngon như thế, xem như chỉ một ly này, nếu như lưu truyền ra ngoài, chỉ sợ cũng đủ để dẫn phát gió tanh mưa máu, để vô số tu sĩ tranh đoạt.
Hắn đột nhiên nghĩ tới mình trước đó, còn muốn lấy tranh đi đoạt cơ duyên, quay đầu nghĩ lại, ngây thơ cỡ nào a.
Cơ duyên mà chính mình tranh giành có được, chỉ sợ còn không bằng chén rượu trân quý này đi.
Khó trách đám người Cố Uyên kia mỗi lời đều khẳng định, người này là nhân vật rất lớn, chính mình không đắc tội nổi.
Hóa ra căn bản không cần so sánh, bởi vì khoảng cách chênh lệch giữa đại lão và con kiến hôi quá xa, không cách nào cân nhắc, xem như một con lợn cũng có thể nhìn ra.
Hai tay của hắn thận trọng nâng lấy ly rượu, như là nâng lấy trân bảo trân quý hiếm thấy nhất trên thế giới này, đã vừa kích động lại vừa cảm động.
Chính mình đối với cao nhân mà nói, hoàn toàn chính là một con kiến hôi nhỏ đến không thể lại nhỏ hơn, chính mình khiêu khích cao nhân, cao nhân chỉ là đơn giản dạy dỗ chính mình rồi thôi, quay đầu còn ban cho chính mình rượu ngon quý giá như thế này, đối với ta thật là quá tốt rồi.
Đây chính là lòng dạ của cao nhân sao?
Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy thê thảm của chính mình trước đó là quá nhẹ, quả thực chính là nhân từ.
Hắn từng ngụm từng ngụm nhỏ nhấp lấy rượu ngon, thi thoảng nheo mắt lại, cảm giác cuộc sống đạt tới đỉnh phong trước nay chưa từng có, cảm giác hạnh phúc tăng cao.
Vừa uống vào, hắn vừa sùng kính đánh giá xung quanh, đầu tiên nhìn thấy chính là đại đỉnh chứa rượu kia, quả tim của mình bỗng nhiên co lại, Tiên Thiên Linh bảo trung phẩm, Huyền Nguyên Trấn Hải đỉnh.
Trên mặt bàn một bên, ba mươi cây châm dài bày ra tùy ý ở nơi đó, Hậu Thiên Chí bảo, Xuyên Chân châm.
Nhìn nhìn lại xung quanh, Linh Bảo, ít nhất đều là Hậu Thiên Linh bảo!
Hơn nữa, tựa hồ là từ pháp bảo bình thường lột xác mà tới, thủ bút thật lớn!
Cái này có chút quá kinh khủng, Pháp Bảo biến thành Linh Bảo, so với việc phàm nhân thành tiên còn khó hơn gấp trăm lần!
Về phần bàn cờ còn có bộ cổ cầm bày ra ở trong sân kia, hắn nhìn không ra, cũng không dám nhìn kỹ.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, rồi lại là sững sờ, ngay tại cái thùng rác ở dưới bàn cờ, hắn thấy được một cuộn giấy quen thuộc.
Hắn trước tiên hướng Đát Kỷ và Hỏa Phượng nói lời xin lỗi một tiếng, lúc này mới thận trọng ngồi xổm người xuống, nhặt từ trong thùng rác nhặt ra.
Chậm rãi mở ra.
Đúng là bức họa hắn chuyển tới khiêu khích.
Trên đó, Hỏa Long vẫn ở, đầu đội lên thiểm điện và mưa to, đối mặt với mọi người vây công, xu hướng suy tàn rõ ràng.
Bây giờ có thể tận mắt thấy bức họa này, mắt hắn lộ ra vẻ phức tạp, cảm nhận càng trực quan hơn, đạo tâm lại run lên một lần nữa.
Hậu viện.
Lý Niệm Phàm mang theo thành viên mới chậm rãi đi tới.
Con nghé con còn đang chở tiểu hồ ly trên lưng, đang chơi đùa chạy ở trong hậu viện, bên trong miệng còn vừa nhai vừa nuốt cỏ.
Đột nhiên nhìn thấy con bò lớn, thì như là bị làm pháp định thân, không nhúc nhích.
Hai con bò đối mặt nhìn nhau, hình như có chân tình bộc lộ, lệ nóng nhấp nhô, chớp mắt vạn năm.
"Bò....ò.... (con gái) "
"Bò....ò.... (mẫu thân) "
...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất