Chương 297: Không thẹn với sự chỉ bảo của cao nhân
Nam Man chi địa.
Một mảnh chiến đấu đẫm máu.
Hạ triều đã từ ban đầu vốn là phòng ngự bị động thì bây giờ đã chuyển biến thành chủ động tiến công, tuy rằng vẫn chưa thể đứng vững gót chân ở Nam Man chi địa, nhưng đã hoàn toàn chặn lại bước chân của Đồ Cửu, đồng thời cứ chiến là thắng.
Đồng thời, theo đề nghị của Mạnh Quân Lương, thiết lập Chiêu Hiền bảng, chiêu nạp chi sĩ có tài trong thiên hạ, khai hoang mở mang bờ cõi.
Tình hình như vậy, tự nhiên để tâm tình của Nhân tộc càng phấn chấn, vô số chi sĩ có tài thi nhau tới đầu nhập.
Chu Vân Vũ một mực trông coi ở tiền tuyến, lúc này đang ở trong một cái lều vải, nghe thủ hạ báo cáo chiến trường ở các nơi.
Bên cạnh hắn, chỉ có Mạnh Quân Lương, bởi vì thiếu hụt nhân thủ, Hoắc Đạt đã được phái đi tiền tuyến để hỗ trợ.
Chu Vân Vũ tay nâng lấy một bản thư tịch hơi cũ nát, giống như đang xem bảo điển trân quý nhất trên thế giới, sợ hãi than nói: "Tiên sinh ban cho chúng ta Thái Công Binh pháp này quả nhiên là huyền diệu vô địch, có được binh pháp như này, bản vương nếu như còn không cách nào bình định chiến loạn, vậy còn mặt mũi nào mà đi gặp tiên sinh?"
Mạnh Quân Lương kính nể nói: "Tài năng của tiên sinh đã vượt qua hậu thế, có điều chúng ta mặc dù có binh pháp, nhưng binh pháp chỉ có hữu hiệu đối với phàm nhân, phải thường xuyên chú ý tới biến hóa trên chiến trường, thủ đoạn Ma tộc cũng không ít."
"Đây là tự nhiên!" Sắc mặt Chu Vân Vũ trầm xuống, sau đó nói: "Quân sư, trước mắt ghi chép chiêu thu người tu tiên được bao nhiêu?"
Mạnh Quân Lương mở miệng nói: "Ma tộc hung hãn không sợ chết, người tu tiên dù sao trong lòng còn có ý định của họ, hơn nữa chiến lực hơi không đủ."
Đôi mắt Chu Vân Vũ đột nhiên ngưng tụ, trầm giọng nói: "Tiếp tục chiêu! Đối ngoại tuyên bố, nếu như có tông môn gia nhập, lập công ở chiến trường, ta nguyện ý cùng hưởng Quốc vận!"
Nội tâm của hắn nặng nề, tiên sinh mang theo kỳ vọng cực cao đối với mình, nguyện ý giao gánh nặng này cho mình, bất kể như thế nào chính mình cũng phải thắng!
Mạnh Quân Lương mở miệng nói: "Đại vương, có một tin tức tốt."
"Ồ? Mau nói đi." Đôi mắt Chu Vân Vũ tỏa sáng.
Mạnh Quân Lương mở miệng nói: "Có một vị tiên nhân tự xưng là Bồ Tát cả Phật môn, đối ngoại tuyên truyền Phật giáo, Phật pháp tinh xảo, đang tuyên truyền thu nhận không ít tín đồ, cùng với Ma tộc như nước với lửa, đồng dạng đã gia nhập chiến trường."
"Ha ha ha, đúng là tin tức tốt!"
"Hơn nữa ... Phật giáo này dường như cũng là thủ bút của tiên sinh!"
"Hóa ra là tiên sinh làm!"
Mạnh Quân Lương khiến trong lòng Chu Vân Vũ cuồng loạn, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mừng như điên, run giọng nói: "Phật giáo này, chẳng lẽ là Phật giáo bên trong Tây Du ký kia?"
Hắn nghĩ đến thời đại thịnh vượng của nhà Đường trong Tây Du Ký, nơi mà hoàng đế của phàm trần có thể đối thoại bình đẳng với thượng tiên trong Thiên Cung, hắn một mực mong mỏi trong lòng, lúc này tự nhiên kích động tới tột đỉnh.
Mạnh Quân Lương bình tĩnh gật đầu, "Hẳn là không sai!"
Chu Vân Vũ sùng kính mà nói: "Được! Chắc chắn là tiên sinh tính tới thế lớn của Ma tộc, lúc này mới mở Phật giáo."
"Báo —— "
Đúng lúc này, ngoài cửa có binh sĩ lao tới, mặt mũi tràn đầy máu tươi, thần sắc bối rối.
Chu Vân Vũ đi ra lều vải, cau mày nói: "Có chuyện gì?"
Binh sĩ vội vàng nói: "Bẩm đại vương, trên chiến trường Nam Bình đột nhiên xuất hiện một màn sương mù dày đặc, Trần Quang tướng quân sống chết không rõ, trên người Hoắc Đạt tướng quân cũng bị thương nặng, rất cần phái binh tới trợ giúp."
"Ma tộc!" Trong mắt Chu Vân Vũ lóe ra vẻ tàn khốc, cắn răng gầm khẽ, mất đi một vị tướng quân.
"Đại Vương, sương mù này chắc chắn là thủ đoạn của Ma tộc, ta đi xem một chút."
Mạnh Quân Lương nhìn về chân trời phía xa xăm, trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Đại Vương, lần này từ biệt ta cũng nên đi."
Sắc mặt Chu Vân Vũ thay đổi, "Quân sư lời này là ý gì?"
"Tiên sinh thiết lập Phật giáo, có Bồ Tát truyền bá Phật pháp, chúng ta một lòng tập trung vào chiến trường, lại không để ý tới một tầng thâm ý khác của tiên sinh."
Mạnh Quân Lương dừng lại một chút, mở miệng nói: "Pháp cần có người truyền! Đại Vương chẳng lẽ không phát hiện, tuy rằng ngài tuyên bố Chiêu Hiền bảng, nhưng trong thiên hạ có rất ít chi sĩ có tài, tạo thành nhân thủ thiếu hụt, tiên sinh cũng từng nói, muốn ta truyền đạo khắp thiên hạ! Bây giờ ta chuẩn bị học đường, theo lời dạy bảo của tiên sinh."
Phương pháp về tư tưởng, binh pháp, y thuật, đất cày, mỗi một dạng đều phong phú, không phải một sớm một chiều là có khả năng nắm giữ, những truyền thừa nền tảng này, tuyệt không thể đoạn tuyệt!
"Là bản vương sơ sót! Những bảo tàng này là tiên sinh ban cho Nhân tộc ta, chết cũng không thể đoạn tuyệt!"
Chu Vân Vũ khẽ gật đầu, ôm chặt lấy Mạnh Quân Lương, "Quân sư vĩnh viễn là quân sư của bản vương, lần này đi tiền tuyết, thắng bại chỉ là bình thường, quân sư nhất định phải bảo toàn chính mình! Đây là thỉnh cầu của bản vương!"
"Ta hiểu rồi." Mạnh Quân Lương bái với Chu Vân Vũ một bái, quay người cất bước mà đi.
Chiến trường Nam Bình.
Dãy núi chập trùng, tiếng hò hét giết chấn thiên, khắp nơi đều là tiếng binh khí va chạm vào nhau.
Chỉ có điều, giương mắt nhìn lại thì sẽ phát hiện, mấy dãy núi liên tiếp, tất cả đều được sương mù bao bọc, sương mỳ này cực kỳ quỷ dị, nổi lên vào giữa trưa, hơn nữa chậm chạp không tiêu tan.
Ở dãy núi cách đó không xa, thì có độn quang kích xạ, linh lực bức người, ánh sáng của các loại pháp thuật chớp động lóe lên, các hiệu ứng đặc biệt chói mắt, và bầu trời rối loạn.
Nơi này là chiến trường của người tu tiên, nơi tu sĩ và Ma Nhân đấu pháp, vừa hoa mỹ vừa thảm liệt ở mức độ vượt xa phàm nhân.
Bởi vì chỉ cần hơi sơ sẩy một cái thì sẽ hài cốt không còn, tu vi không đủ, chỉ ảnh hưởng thôi cũng có thể đánh chết ngươi.
Trong vô số bóng người, một bóng người xinh đẹp không bắt mắt lắm, xung quanh thân có hỏa diễm vờn quanh, ánh lửa đỏ bừng chiếu vào trên khuôn mặt của nàng, lộ ra vẻ rất kiên định.
Chính là Lạc Thi Vũ.
Trên tay nàng đang bấm pháp quyết, ánh lửa quanh thân lập tức biến thành Long Hỏa vờn quanh, quét sạch địch nhân ở xung quanh.
Chỉ có điều, làm một chiêu lớn như vậy đã thu hút thêm nhiều Ma Nhân.
Vẻ mặt Lạc Thi Vũ ngưng trọng lên, bước ra một bước, dáng người hoạt bát, giống như biến thành một cơn gió mát, chớp mắt đã độn xa hơn mười dặm, thẳng tới một cái phương hướng mà đi.
Chỗ đó, bốn tên Ma Nhân phân tán mà đứng, trong tay cầm các loại pháp khí, đang thi pháp.
Sương mù chính là do bọn chúng tạo thành.
"Ha ha, tiểu nha đầu, pháp quyết của ngươi đủ đặc biệt, ai dạy ngươi?"
Theo một tiếng cười khẽ, hai tên Ma Nhân mặc lên áo bào đen như quỷ mị giáp công mà tới.
Một tên Xuất Khiếu sơ kỳ, một tên là Xuất Khiếu trung kỳ.
Khí thế dạt dào, đưa tay một trảo về phía Lạc Thi Vũ, lập tức có một cái xiềng xích màu đen quấn quanh về phía Lạc Thi Vũ mà đi.
Khiến sắc mặt Lạc Thi Vũ hơi trầm xuống.
Nàng ta chỉ vừa mới bước vào Nguyên Anh hậu kỳ, vượt ngang một cái cảnh giới lớn.
Tuy nhiên, trên mặt của nàng lại không hề sợ hãi, cổ tay khẽ đảo, một thanh trường kiếm màu đỏ xuất hiện trong tay.
Trường kiếm ở trên không trung hơi lắc một cái, lấy một hóa bảy, dạo quanh nàng ta một vòng lập tức hình thành một một cơn lốc hỏa diễm mang theo thanh thế to lớn.
"Đinh đinh đang đang!"
Xiềng xích màu đen chạm tới vòng bảo vệ hỏa diễm, đột nhiên run rẩy kịch liệt, kinh ngạc đến mức không thể ngẩng đầu lên.
Không chỉ có như thế, trong hỏa diễm có đại đạo vận vị truyền tới, giống như hỏa của thiên địa, xiềng xích kia thế mà xuất hiện dấu vết bị hòa tan, khói đen tư tư bốc hơi.
Lấy tu vi Nguyên Anh chống lại tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, mà lại là lấy một địch hai, thế mà không hề rơi xuống hạ phong một chút nào.
Không thể không để cho mọi người nhìn vào.
"Thật là lợi hại, chẳng qua chỉ có tu vi Nguyên Anh, vậy mà có sự lý giải đối với đạo vận lại sâu sắc như vậy, chắc chắn là thiên tài tuyệt thế bên trong người tu tiên." Trong mắt người áo đen tỏa ra ánh sáng đỏ rực, lộ ra nụ cười khát máu, "Tranh thủ thời gian giết cho ta!"
"Hừ!"
Lạc Thi Vũ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, trong lúc đưa tay, hỏa diễm múa tung lên, còn kèm theo kiếm ý sắc bén.
Lúc này, những gì nàng ta nghĩ trong đầu đều từng chút một có liên quan tới Lý Niệm Phàm.
Ở bên cạnh cao nhân, giống như đang đối thoại với đại đạo, mỗi một tiếng nói mỗi một cử động đều hòa hợp với thiên địa, xem như cao nhân không có tận lực dạy qua chính mình, nhưng là mưa dầm thấm đất, xem như một con heo cũng có thể có chỗ lĩnh ngộ.
Huống chi chính mình còn từ chỗ của cao nhân thu được rất nhiều cơ duyên.
Lúc đầu, tất cả những chuyện này đều chôn giấu ở trong lòng, nhưng là từ khi nàng ta đi vào chiến trường tới nay, những thứ này cuối cùng bộc phát ra năng lực ngập trời, để cho mình trưởng thành lên một cách cực kỳ nhanh chóng!
Vô số đạo vận lưu truyền vào thân, trước kia rất nhiều chỗ còn không hiểu thì dần dần sáng tỏ ra.
Chiến đấu lâu như vậy để nàng ta được lợi rất nhiều.
"Thiên phú của mình vốn cũng không đủ, tất cả mọi thứ cũng đều bình thường chẳng có gì đặc sắc, nhận được cao nhân chiếu cố ưu ái là một điều may mắn, chỉ có như bây giờ mới có thể lĩnh hội được lời dạy bảo của cao nhân, chỉ có như bây giờ mới có thể chia sẻ với cao nhân!"
Đầu óc của nàng trống rỗng, tầm mắt cao hơn rất rất nhiều so với người thường, giống như thể đứng ở trên vai người khổng lồ quan sát thế giới này.
Những gì nàng ta đã thấy và nghe trước đây cô đọng lại ở một điểm, bóng dáng lúc cao nhân viết chữ bắt đầu hiện rõ trong tâm trí nàng ta.
"Mười bước giết một người, ngàn dặm không giữ lại!"
Con mắt của nàng trong lúc đó bắn ra ánh sáng kinh người, khí thế sắc bén phóng lên tận trời, sát khí nồng đậm ở quanh thân ngưng tụ thành đỏ như máu, hỗn hợp lại với hỏa diễm.
Cổ tay vừa nhấc, bảy thanh trường kiếm màu đỏ kia phát ra một tiếng vang lanh lảnh, chỉ thấy ánh lửa màu đỏ lóe lên, hai tên tu sĩ Xuất Khiếu kỳ kia trong nháy mắt đã bị kiếm ý và hỏa diễm bao trùm, không còn sót lại một chút cặn bã nào!
Lạc Thi Vũ thở hổn hển, khuôn mặt xinh đẹp dính lấm tấm một chuỗi máu, trông có vẻ hơi yêu dị.
Nếu là trước đây, thành tựu như thế đủ để cho nàng ta nói khoác cả một đòi, lúc này lại là vẻ mặt bình tĩnh, đơn giản và không sợ hãi.
Điều này vẫn còn chưa đủ, vẫn còn xấu hổ với sự dạy bảo của cao nhân a.
Nàng ta tự trách một tiéng, ánh mắt tập trung vào thi pháp kia, lộ ra vẻ kiên định, khống chế lấy độn quang mà phóng đi.
Một tên Ma Nhân nhảy đi ra, tạm thời đảm nhiệm chỉ đạo, chỉ vào Lạc Thi Vũ nói: "Nàng ta là thiên tài tu tiên, giết nàng ta!"
"A Di Đà Phật!"
Theo lấy một tiếng Phật xướng, mấy người trọc đầu khoác lên người áo cà sa khống chế lấy Phật quang đột nhiên xuất hiện.
Ánh sáng vàng chói mắt, đầu trọc càng lộ ra vẻ bóng loáng hơn, nghiễm nhiên trở thành cảnh tượng đẹp đẽ vạn người mê.
"Nữ thí chủ, ngươi không nên tái chiến, lui ra đi."
Lạc Thi Vũ lo lắng nói: "Nhất định phải phá vỡ Mê Vụ trận của bọn chúng, bằng không chiến trường của phàm nhân không có chút phần thắng nào!"
"Thí chủ yên tâm, Phật môn ta đương nhiên sẽ không thể bỏ mặc để cho Ma tộc làm xằng làm bậy một cách tùy ý."
Lời nói của hắn vừa dứt, lại có từng đợt tiếng Phật xướng truyền ra.
"A Di Đà Phật!"
Bên chiến trường của phàm nhân, ánh sáng vàng nổ tung lên, bức lui sương mù đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trên một ngọn núi ở xa xa, mấy đạo bóng đen phát ra một trận cười lạnh, "Con lừa trọc Phật môn, cuối cùng đã tới!"