Chương 296: Chỉ có cao nhân mới có thể đánh bại chính mình.
Tốc độ hạ bút của Lý Niệm Phàm rất nhanh, không bao lâu, hắn đã để lại dấu vết trên một số chỗ trong bức họa, có phần mơ hồ, nhưng đó là tồn tại chân thực.
Ầm!
Đầu óc của mọi người trong nháy mắt nổ tung, tê cả da đầu, toàn thân đều nổi lên một lớp da gà.
Hơi thở của bọn họ càng ngày càng gấp rút, chỉ cảm thấy như có dòng điện nươc vọt khắp toàn thân, tê tê dại dại.
Cái này, đây, đây là...
Khói, còn có sương mù!
Đúng, hỏa lớn kéo dài, sao có thể thiếu sương mù?
Mọi người nhìn chằm chằm vào bức họa này, nhìn tới không chớp mắt.
Mấy bút rải rác, thế mà để hình tượng xoay một cái, ý cảnh trước đó đột nhiên biến lớn.
Trong đại hỏa, sương khói đầy trời, bao trùm xung quanh, không có chút góc chết nào, xem như trên bầu trời mưa to như trút nước, hỏa diễm vẫn như cũ bất diệt, thậm chí làm bốc hơi nước mưa, một vùng chân không được hình thành, nước mưa vừa mới tới gần thì biến thành từng lớp từng lớp hơi nước, bay nghi ngút lên tận trời!
Ở dưới sự hỗ trợ của khói mù lượn lờ, con Long Hỏa kia từ chỗ bị suy tàn, lại hiển lộ ra nét cuồng dã một lần nữa, thanh thế to lớn, giống như lúc nào cũng có thể phóng lên tận trời, muốn so độ cao với trời!
Tất cả mọi người trầm mặc.
Đầu óc của bọn họ đều vang lên ong ong, xem như trước đó Lý Niệm Phầm vẽ giông tố thì bọn họ cũng không có giật mình như thế.
Tác phẩm của thần, đây mới là tác phẩm của thần a!
Lúc này không còn là thủy đè hỏa nữa, hỏa diễm cũng đang chống trả, hai bên đang thi đấu với nhau, ai cũng không rơi vào thế hạ phong.
Khí thế của cả một bức họa lập tức cũng không giống trước, nhiều hơn một phần cảm giác căng thẳng và cạnh tranh, giống như một trận đại chiến nảy lửa, diễn dịch sự mâu thuẫn giữa thủy và hỏa tới cực hạn, có tác động thị giác tuyệt vời.
Trong lòng của mọi người âm thầm hít một hơi, đưa mắt nhìn nhau, đều từ sâu trong đôi mắt của đối phương nhìn thấy sự thán phục thật sâu.
Quả nhiên, chỉ có cao nhân mới có thể đánh bại chính mình (ý này là vượt qua chính mình, thắng chính bản thân mình).
Diệp Lưu Vân vốn xem tới choáng váng, trong đầu linh quang lóe lên, chỉ cảm thấy đằng trước có một lớp sương mù thật mỏng, rõ ràng có thể tùy tiện đẩy ra, nhưng lại không thể chạm vào.
Lý Niệm Phàm thu bút, cười nói: "Như thế nào?"
Giọng nói của Bùi An có chut run rẩy, say mê nói: "Đẹp ... Quá đẹp, tài hoa của Lý công tử, không ai bằng!"
Cố Uyên cũng sợ hãi thán phục mà lên tiếng, "Bức họa này, vẽ ra cảnh tượng thủy hỏa bất dung một cách hoàn mỹ, càng đều là bày ra khí thế của thủy và hỏa, quá lợi hại."
Trong mắt bọn họ, cái này đã không còn đơn giản chỉ là hỏa và thủy, mà là ẩn chứa thần vận, giống như cuộc chiến giữa Thủy Hệ pháp tắc và Hỏa Hệ pháp tắc, thảm liệt mà tráng lệ!
"Thật ra thì, chỉ vẽ một thứ không phải là một lựa chọn tốt, ngược lại cùng lúc vẽ ra thứ đối đầu, càng có thể làm nổi bật ra đặc tính, biểu hiện vận vị ra tới rồi phát huy vô cùng tinh tế."
Lý Niệm Phàm dừng một chút, nói tiếp: "Thủy Hỏa nhìn như bất dung, nhưng cùng lúc lại là tương dung, Hỏa có thể hóa mở sông băng hình thành thủy, thủy cũng có thể hóa thành dưỡng khí và khí hydro chất dẫn cháy cho Hỏa, cả hai là cùng tồn tại, thiếu một thứ cũng không được, cái gọi là Cô âm bất trường, cô dương bất sinh (Thuần âm thì không có sự phát triển, thuần dương thì không có sự sinh tồn), chính là đạo lý này."
Cô âm bất trường, cô dương bất sinh (Thuần âm thì không có sự phát triển, thuần dương thì không có sự sinh tồn).
Mọi người biết cao nhân nói tới sự thâm ảo của thiên địa chí lý, tuy rằng có mấy từ không thể nghe hiểu, nhưng là một câu tổng kết cuối cùng lại là trực tiếp như búa lớn, nện vào trong đầu của bọn họ.
Tám chữ thật đơn giản, lại nói rõ đạo tồn tại trong thiên địa!
"Cô âm bất trường, cô dương bất sinh." Diệp Lưu Vân cảm nhận sâu nhất, đại não trong nháy mắt chạy theo, trong đầu lật qua lật lại chính là tám chữ này, giống như mộ cổ thần chung, không ngừng liên tục gõ vang trong đầu của hắn, để hắn trầm mê vào trong đó, không cách nào khống chế lại.
Màn sương trước mặt dường như đang từ từ tan biến, lộ ra bản chất.
Dần dần, hốc mắt của hắn nóng lên, lại có nước mắt lưng tròng.
Năm ngàn năm!
Trọn vẹn năm ngàn năm!
Hắn từ cảm giác chính mình lĩnh ngộ đối với Hỏa Hệ pháp tắc đã tới mức độ cực hạn, nhưng thủy chung nửa bước không tiến, không nhìn thấy một chút hy vọng đột phá nào, thật giống như, cảnh giới Kim Tiên đã tới giới hạn, thật khó để có chỗ đột phá.
Bình cảnh rõ ràng đang ở trước mắt, lại ngay cả chạm tới cũng không chạm tới được, loại cảm giác này gần như muốn ép hắn điên lên.
Mà vào lúc này, hắn thật sự rõ ràng chạm tới, thấy được hy vọng, bởi vậy có thể nào không kích động tới rơi lệ đây?
Đúng, mình trước kia chỉ một lòng truy cầu hỏa diễm cường đại, muốn diễn dịch Hỏa Hệ pháp tắc tới cực hạn, nhưng là ... thuần dương thì không có sự sinh tồn?
Hiểu, chính mình hiểu rõ!
Hắn cảm giác tế bào khắp toàn thân mình đều bởi vì kích động mà run rẩy, vẻ mặt đỏ lên.
Tuy rằng đã cố gắng khống chế chính mình, nhưng vẫn là khó lòng mà kìm nổi, bái một cái đối với Lý Niệm Phàm, vô cùng chân thành mà nói: "Lý công tử, thụ giáo."
Nếu không phải biết chỗ kiêng kỵ của cao nhân, hắn thật muốn trực tiếp quỳ xuống để mà quỳ bái.
Chính mình trước đó không biết trời cao đất rộng tới khiêu khích cao nhân, cao nhân chỉ là giáo huấn nho nhỏ chính mình rồi thôi, không chỉ ban cho mình tạo hóa, còn mở miệng chỉ điểm chính mình, ta chỉ là một tên Kim Tiên nho nhỏ, có tài đức gì mà được cao nhân đối đãi như vậy?
Kích động, cảm động, ảo não, xấu hổ, kính nể ... các loại cảm xúc cứ thế mà ùn ùn kéo tới, gần như muốn nhấn chìm hắn vậy.
n đức lớn như thế, ta phải làm sao để báo đáp lại a!
"Không cần, không cần." Lý Niệm Phàm vội vàng mở miệng nói, "Chẳng qua chỉ là vẽ tranh mà thôi, ta nhưng không thể nhận lễ lớn như thế."
Diệp Lưu Vân mở miệng nói: "Lý công tử, đây không chỉ là cảm tạ, càng là vì ta mạo muội trước đó mà xin lỗi."
Lý Niệm Phàm thuận miệng nói: "Đều chỉ là việc nhỏ mà thôi, không cần như vậy."
Hốc mắt Diệp Lưu Vân lại là đỏ lên, thiếu chút nữa nhịn không được thì khóc lên.
Chính mình rõ ràng không phải là một người dễ cảm động, nhưng là mỗi một lời nói mỗi một cử động của cao nhân lại thật để làm cho mình phải cảm động, chính mình cũng khó khống chế a.
Có lẽ đây chính là cách tạo ra sức hút của đại lão đi.
Hắn len lén vuốt khóe mắt một cái, mở miệng nói: "Lý công tử, hôm nay quấy rầu đã lâu, được ích lợi không nhỏ, bần đạo xin được cáo từ."
Ba người Bùi An cũng thuận mở miệng nói: "Lý công tử, chúng ta cũng chuẩn bị đi."
Lý Niệm Phàm cười chắp tay nói, "Bốn vị, trên đường đi thong thả."
Đi ra Tứ Hợp viện, Diệp Lưu Vân đột nhiên dừng bước, đối với ba người Bùi An mà bái một bái thật sâu, "Đa tạ ba vị đạo hữu dẫn tiến, trước đó ta có nhiều mạo phạm, thật sự là thẹn trong lòng, sau này phàm kà có chuyện gì cần dùng tới ta thì cứ mở miệng."
Bùi An đáp lễ cười nói: "Lưu Vân điện chủ khách khí rồi, mọi người sau này đều làm việc giúp cao nhân, xem như đồng liêu đi."
"Ha ha ha, không sai! Thật hy vọng ta có thể chia sẻ sự khó khăn đối với cao nhân." Diệp Lưu Vân đã có chút kích động.
Bùi An tiếp tục hỏi: "Lưu Vân điện chủ, có phải là ngươi sắp đột phá rồi hay không?"
Diệp Lưu Vân khẽ gật đầu, sùng kính nói: "Nhận được sự hậu ái của cao nhân, vì ta chỉ ra con đường phía trước."
Bốn người vừa đi vừa nói đã đi tới chân núi.
Đúng lúc này, trong khu rừng một bên rung động một trận, một con heo và một con gấu từ bên trong xông ra, kính nể nói: "Bốn vị thượng tiên xin dừng bước."
Bốn người lập tức dừng bước, nghi ngờ nói: "Các ngươi là?"
Dã Trư tinh mở miệng nói: "Chúng ta là phụng mệnh của Đát Kỷ đại nhân, tới nhờ các ngươi một việc."
Sắc mặt bốn người Diệp Lưu Vân lập tức đọng lại, trong lòng tất cả sự khinh thị lập tức biến mất không còn, vô cùng hữu hảo nói: "Phiền phức Trưu đạo hữu và Hùng đạo hữu nói cho biết, chúng ta sẽ cố gắng dốc hết toàn lực, hoàn thành phân phó của Đát Kỷ tiên tử."
Dã Trư tinh mở miệng nói: "Đát Kỷ đại nhân muốn nhờ thượng tiên tra một chút xuất xứ của Huyền Thủy hoàn, trước đó không lâu, có người mưu hại cao nhân, sử dụng chính là Huyền Thủy hoàn."
"Lại có việc này?"
Sắc mặt bốn người Diệp Lưu Vân đều trầm xuống, lạnh lùng nói: "Người này chỉ sợ là chưa từng chết lần nào! Phiền phức hai vị trở về chuyển cáo cho Đát Kỷ tiên tử, nói chúng ta chắc chắn sẽ tra ra manh mối, tới bàn giao với cao nhân!"
Đồng thời, nội tâm của bọn họ còn hiện lên một chút mừng thầm, vừa rồi còn đang nghĩ mãi nên tới giúp cao nhân như thế nào, hiện tại nhiệm vụ đã tới, chắc chắn không thể để cho cao nhân phải thất vọng mới được!
Người tìm đường chết như thế, rõ ràng chính là hy sinh bản thân hắn cung cấp cho chúng ta cơ hội biểu hiện a!
Thi nhau mà quyền sát chưởng, chuản bị làm một vố lớn.
"Như vậy làm phiền thượng tiên." Dã Trư tinh và Hắc Hùng tinh khẽ gật đầu, chuẩn bị rời đi.
"Hai vị xin dừng bước."
Trong tay Diệp Lưu Vân lấy ra một bình đan dược, đưa tới, cười nói: "Bình đan dược này có trợ giúp đối với việc tu hành của hai vị, còn xin không nên chê."
Tu vi của hai con yêu quái này chẳng ra làm sao cả, nhưng là bộ hạ trực thuộc Đát Kỷ tiên tử, mà quan hệ giữa Đát Kỷ tiên tử và cao nhân mà nói là càng không thể coi thường, xem như hắn là Tiên Quân, cũng phải lấy lòng một phen, không dám khinh thường chút nào.
Dã Trư tinh và Hắc Hùng tinh lập tức mừng rỡ, "Đa tạ thượng tiên."
Dựa lưng vào cao nhân, quả nhiên thoải mái a, ngay cả tiên nhân cũng cho mặt mũi.