Chương 299: Con lừa trọc thế lớn, không xong chạy mau
Vào lúc này, một cỗ hơi lạnh thấu xương phát ra từ đáy lòng, giống như có một cỗ đại khủng bố vờn quanh trên thân mỗi người, loại này kinh khủng tới mức rất khó hiểu, nhưng lại tồn tại chân chân thật thật, làm cho lông tơ của tất cả mọi người đều dựng đứng hết cả lên, tóc đều thành lông con nhím.
Một số tu sĩ đã bị dọa tới run lẩy bà lẩy bẩy nằm rạp trên mặt đất, còn có một số thì lộ ra vẻ mặt hoảng sợ tới cực điểm, thế mà trực tiếp bị hù đứng tim mà chết.
Nguyệt Đồ đứng mũi chịu sào, Phật quang quanh thân hoàn toàn bị áp chế, như là một ngọn lửa nhỏ trong cơn bão lớn, suy yếu lấy mà chậm chờn, có thể dập tắt bất cứ lúc nào.
Ở dưới cái mông của nàng, tòa đài sen thấp kém kia không chịu nổi gánh nặng, trực tiếp biến thành bột mịn.
Tiếp theo chính là ba mươi tám vị trọc đầu.
Đại Uy Thiên Long bao bọc quanh thân bọn họ như là hạt cát, trực tiếp bị thổi tan, cơ bắp đầu người đã vỡ ra, máu tươi chảy xuôi, tay nắm tay cùng nhau chống lại, chăm chú nhắm chặt mắt lại, đau khổ chống đỡ.
"Phốc!"
Thân thể mềm mại của Lạc Thi Vũ run rẩy liên hồi, cuối cùng nhịn không thể nhịn được nữa, từ bên trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể hơi lay động, có chút đứng không còn được vững vàng.
"Lạc cô nương." Mạnh Quân Lương trông thấy vậy thì sắc mặt hơi đổi một chút, vội vàng cất bước mà tới, ngăn ở trước người Lạc Thi Vũ, khí tức quanh người hắn cuộn trào lên ngăn cách thanh âm ở bên ngoài.
Hắn và Lạc Thi Vũ đều là khách của cao nhân, cho nên chắc chắn sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn.
Càng ngày càng nhiều người ngã xuống đất, thân thể cuộn thành một đoàn, bị dọa đến không còn hình dáng.
A Mông cười lạnh, nở ra nụ cười trêu tức nhìn vào mọi người, nhất là nhìn chằm chằm vào những tên trọc đầu đang ngồi xếp bằng kia, lãnh khốc nói: "Sợ rồi chứ, đã sợ hãi dưới dâm uy của Ma Chủ đại nhân rồi chứ!"
Sắc mặt của Nguyệt Đồ đã trở nên trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng có chút máu tươi tràn ra, vẫn đang niệm lấy phật kinh không ngừng nghỉ.
Đúng lúc này, Phật quang trên người nàng như thể sắp bị dập tắt lại đột nhiên sáng choang lên.
Từ trước ngực của nàng, một cuộn Hoàng quyển (quyển sách màu vàng) mang phong cách cổ xưa chậm rãi từ từ bay ra, trôi nổi ở trên đỉnh đầu của nàng.
Theo Hoàng quyển này mở ra, từng tiếng từng tiếng phật xướng vang lên theo.
"Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc. . ."
Cũng vào lúc này, ánh sáng vàng giống như hình chiếu, một cái bóng mờ khổng lồ của Phật Đà từ từ hiển hiện ra trôi nổi ở trên không trung, uy nghiêm và dũng mãnh, tầm mắt quan sát thế nhân.
Tiếng Phật xướng dường như từ mọi nơi mọi ngóc ngách trong hư không truyền đến, chẳng mấy chốc đã lấn át đi tiếng gầm thét chối tai của khuôn mặt đen kia, để người ta cảm thấy yên tâm, sảng khoái.
Mặt đen há to miệng ra, không cam lòng chịu yếu thế mà khuếch đại âm lượng, "Rống, rống, rống!"
Tuy nhiên sau đó lại phát hiện ra, xem như sử xuất ra toàn bộ lực lượng của mình tới đua đòi giọng với người ta thì vẫn như cũ âm lượng không có lớn bằng người ta, lập tức nhận sợ.
Không nghĩ ra lại có loại chí bảo như thế này, xem ra hôm nay ta là không diệt được Phật giáo rồi.
Trốn, chạy trốn.
Khuôn mặt đen không dây dưa dài dòng một chút nào, lập tức biến mất, hạt châu màu đen kia từ trên không trung rơi xuống, một lần nữa trở lại trong tay của Hậu Ma.
Tiếng Phật xướng vẫn như cũ.
Tràn vào trong tai đám Ma Nhân kia, ngay tại chỗ đã độ hóa không ít, để bọn hắn tự giác ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tự cạo đầu mình.
Hậu Ma và A Mông đều bị làm rối loạn tới buồn bực mất tập trung, oán hận mà quay người, "Con lừa trọc thế lớn, không xong chạy mau, rút lui!"
Thời gian dần trôi qua, hoàng quyển chậm rãi khép lại, rơi trở lại vào trong tay của Nguyệt Đồ.
Nguyệt Đồ cầm hoàng quyển vào trong tay, đứng ở bên trong hư không, hướng về Lạc Tiên sơn mạch nơi xa xa mà thành kính cúi đầu.
Thắng ngay từ trận đầu, những vị trọc đầu kia thi nhau chắp tay trước ngực mình, giả trang ra một bộ dáng vẻ trấn định tự nhiên, trách trời thương dân nói: "A Di Đà Phật."
Sau đó ở trong ánh mắt kính sợ của đông đảo tu sĩ mà chậm rãi đứng dậy, hiên ngang, khoác áo cà xa lên một lần nữa, sau đó bắt đầu du tẩu bốn phía, "Vị đạo hữu này, ngươi có duyên với cửa Phật ta..."
Mạnh Quân Lương ở một bên nhìn vào rất nhiều người trọc đầu truyền pháp, bên trong đôi mắt lộ ra một tia cực kỳ hâm mộ, càng thêm kiên định tâm tư muốn truyền đạo.
Tuy nhiên trước đó, còn có một chuyện vô cùng khó cần phải giải quyết.
Hắn nhìn về phía Lạc Thi Vũ, đã thấy sắc mặt của nàng tái nhợt đi, đã rơi vào hôn mê, bất tỉnh nhân sự.
Lạc Thi Vũ trước đó đấu pháp với người, sớm đã rơi vào trạng thái suy yếu, bây giờ thần hồn càng là bị trọng thương, đã mất đi một nửa cái mạng, không có hy vọng cứu chữa, nhưng nên bàn giao với Lạc Hoàng như thế nào đây a.
...
Thời gian trôi như dòng nước, thời gian năm ngày chớp mắt cái là qua.
Bên trong Tứ Hợp viện, hoàn toàn bình tĩnh im ắng như trước đây.
Trong những ngày qua, không có một ai tới bái phỏng, nhưng lại để cho Lý Niệm Phàm được tận hưởng trọn vẹn khoảng thời gian nhàn nhã.
Món ngon, mỹ nữ, rượu ngon đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn có hai đứa bé cộng thêm một con sủng vật, loại cuộc sống này, hoàn toàn có thể sống cả đời, rất thoải mái.
Lúc này, hắn đang nằm ở trên một cái ghế dựa, Đát Kỷ lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn, dùng đôi tay ngọc mảnh khảnh bóc vỏ nho cho hắn ăn.
Mở miệng là một quả nho chui vào mồm, lại lại là loại nho không có hột, cảm giác ngọt ngọt chua chua, trơn mềm sướng miệng, quả thực chính là đỉnh cao của cuộc sống.
Mà ở cách đó không xa, Tiểu Bạch đang xay đậu hũ.
Đúng vào lúc này, cửa hậu viện được đẩy ra, Long Nhi, Niếp Niếp, tiểu hồ ly, ba đạo thân ảnh vội vàng chạy ra, như là ba con tiểu tinh linh, thật nhanh chạy tới bên cạnh Lý Niệm Phàm.
Cả ba người đã quen đường và có sự phân công lao động rõ ràng.
Long Nhi phụ trách đấm lưng cho Lý Niệm Phàm, Niếp Niếp phụ trách đấm chân cho Lý Niệm Phàm còn tiểu hồ ly thì nhảy tới bên cạnh một cái chân khác của Lý Niệm Phàm, xoa bóp nắn nắn giúp hắn.
Mà ngay cả Hỏa Phượng cũng bu lại đây, mặt ngoài thì giả ra dáng vẻ hờ hững, kỳ thực lỗ tai đã dựng thẳng lên.
Long Nhi nhịn không được thúc giục nói: "Ca ca, cố sự, đến thời gian kể cố sự rồi."
Nhìn thấy tất cả mọi người đều có vẻ mặt mong chờ nhìn vào chính mình, Lý Niệm Phàm không nhịn được cười, "Cố sự Tây Du ký hậu truyện cũng đã kể xong rồi, hôm nay nên thay một cố sự mới."
Kể cố sự chính là một cái hoạt động mà Lý Niệm Phàm nghĩ ra, Long Nhi và Niếp Niếp dù sao cũng là những đứa bé, vì không để cho bọn họ nghịch ngợm, đồng thời cũng vì để các nàng trưởng thành trong sự vui vẻ và khỏe mạnh, Lý Niệm Phàm luôn dành ra một khoảng thời gian để kể cố sự cho các nàng nghe.
Cố sự trong đầu mình cũng không có quá nhiều, ước chừng bốn năm năm cũng chưa chắc đã kể xong, mỗi lần nhìn vào mọi người hết sức chuyên tâm nghe cố sự mình kể, Lý Niệm Phàm cũng tương tự sẽ sinh lòng hứng thú, cũng không cảm thấy nhàm chán.
Niếp Niếp hiếu kỳ hỏi: "Cố sự mới là cố sự về chuyện gì?"
Lý Niệm Phàm cười thần bí một tiếng, "Tạm thời giữ bí mật, cố sự mới này từ từ hãng kể, trước tiên ta làm một món đặc thù cho các ngươi ăn cái đã!"
Hỏa Phượng cũng nhịn không được, mở miệng hỏi: "Là món gì vậy?"
Lý Niệm Phàm chỉ vào cái thùng gỗ nhỏ ở góc tường kia, cười nói: "Ngay ở bên trong cái kia, đây là một loại quà vặt ăn rất ngon, chắc chắn có thể mang tới kinh hỉ cho các ngươi."
Cũng vào thời điểm này, một đám mây đang trôi lơ lửng, hai thân ảnh chậm rãi hạ xuống chân núi Lạc Tiên sơn mạch...