Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 300: Thử thách của cao nhân tới

Chương 300: Thử thách của cao nhân tới
Thất công chúa mặc một chiếc váy dài bằng lụa mỏng màu xanh nhạt tung bay trong gió, những đường nét thanh tú như được khảm trên khuôn mặt tuyệt mỹ, dưới ánh nắng mặt trời như là sử dụng phẫu thuật thẩm mỹ vậy, đang ngước mắt nhìn cái đỉnh núi không đáng chú ý ở phàm trần này.
Ai có thể nghĩ tới, thế mà có một vị cao nhân tuyệt thế đang ở trên ngọn núi này, có cao nhân bực này, ngọn núi này đủ để có thể gọi là đệ nhất sơn trong Tam giới!
Tinh Hà đạo trưởng đứng ở sau lưng nàng, chờ đợi thật lâu, lúc này mới thận trọng nói: "Thất công chúa, có léo lên núi không?"
Thất công chúa hít sâu mọt hơi, mở miệng nói: "Chuyện liên quan tới cao nhân, ngươi xác định không có phóng đại đó chứ?"
Đây đã là lần thứ sáu nàng ta hỏi tới chuyện này.
Tinh Hà đạo trưởng cười khổ một tiếng, mở miệng nói: "Thất công chúa, tiểu thần chắc chắn!"
"Đi, leo núi!"
Nữ tử cất bước, dọc theo đường nhỏ trên nùi, chậm rãi bước từng bước.
Trên đường đi, nội tâm của nàng tuyệt không giống với vẻ ngoài lạnh nhạt như nước của nàng, ngược lại càng ngày càng khẩn trương, bịch bịch nhảy lên.
Khi Tinh Hà đạo trưởng kể lại những gì ngày đó hắn nhìn thấy biết được cho nàng biết, nội tâm của nàng hoàn toàn có thể dùng từ kinh hãi để hình dung, xem như nhiều ngày qua đi như vậy, sự khiếp sợ trong lòng lại không có giảm đi một chút nào, nếu như không phải là bởi vì sợ quấy rầy cao nhân, làm cho cao nhân không vui thì nàng ta sớm đã tìm tới ngay lập tức.
Một mực đợi cho tới hôm nay, đã là nhịn tới gần chết.
Nàng ta vừa đi, trong đầu vừa lướt qua những gì Tinh Hà đạo trưởng báo cáo qua một lần.
Mật ong Kim Diễm phong, sữa Ngũ Sắc Thần Ngưu, linh căn ẩn chứa pháp tắc, những thứ này thế mà chỉ là thức ăn bình thường cao nhân ăn.
Nhất là trong hậu viện, linh căn có ở khắp nơi, trong không trung cũng là mảnh vụn pháp tắc, còn có cả thần dịch gọi là chất thúc mà ngay cả Tiên Thiên Linh Căn cũng có thể thúc.
Có tới hẳn một thùng, thậm chí cao nhân còn có thể dùng tay chế tạo ra.
Quả thực làm cho người nghe phải kinh sợ.
Nếu như không phải Tinh Hà đạo trưởng cam đoan liên tục, nàng ta tuyệt đối sẽ cho rằng Tinh Hà đạo trưởng mê muội, bị bệnh tuổi già mà nói nhảm.
Thật ra thì cho tới bây giờ, nàng ta vẫn còn thái độ nửa tin nửa ngờ.
Bởi vì những thông tin này thật sự là quá kinh khủng, đã vượt qua phạm trù nhận thức mà nàng biết, xem như ở thời kỳ viễn cổ, cũng đều là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ, khả năng chỉ có thể gặp ở trong mộng.
Nàng ta nhịn không được lại hỏi: "Lão Long Vương của Long tộc thật không chết, hơn nữa còn ở hồ nước trong hậu viện của cao nhân?"
Tinh Hà đạo trưởng ngưng trọng gật đầu, "Thất công chúa, tuyệt không phải nói ngoa! Lúc này còn là cơ mật tối cao của Long tộc, ta chính là dựa vào giao tình nhiều năm qua mới từ trong miệng Ngao Thành biết được."
Thất công chúa lại hỏi: "Cao nhân thật muốn nghịch thiên? Muốn trùng kiến thời kỳ viễn cổ?"
Xem như cố gắng kiềm chế, trọng giọng nói của nàng còn không khó nghe ra được vẻ chờ mong.
Tái hiện thời kỳ viễn cổ, là một cái giấc mơ mà mỗi lần nàng ta đi ngủ chắc chắn sẽ làm, một cái mộng đẹp không muốn tỉnh lại, chỉ tiếc thật quá khó khăn, gần như là không có khả năng.
Tinh Hà đạo trưởng gật đầu lần nữa, "Tuyệt đối là sự thật!"
"Hô"
Thất công chúa thở phào nhẹ nhõm một hơi, cưỡng ép kìm nén sự nôn nóng bất an trong lòng, ngưng giọng nói: "Cao nhân đã lựa chọn phàm trần, vậy chúng ta phải cố gắng tránh đi những khả năng có thể nhiễu loạn tâm cảnh, từ giờ trở đi, ngươi gọi ta là tiểu thư là đủ."
Tinh Hà đạo trưởng lập tức gật đầu, "Ta đã hiểu, Thất công chúa."
Hai người không nói thêm gì nữa, chậm rãi lên núi, chẳng bao lâu sau, một tòa Tứ Hợp viện đại khí có phong cách cổ xưa đã chậm rãi hiện lên ở trước mắt.
Đôi bàn tay trắng như phấn của Thất công chúa không khỏi nắm chặt lại vào nhau, nơi này thật là nơi ở của cao nhân sao? Trên thế giới này thật tồn tại loại cao nhân tuyệt thế này sao?
Tinh Hà đạo trưởng tới đây là lần thứ hai, nội tâm cũng có chút trống rỗng, điều chỉnh tốt tâm tính, chậm rãi đi lên trước, thận trọng gõ cửa "Đông đông đông".
"Kẹt kẹt."
Cửa mở.
Vẫn như cũ là Tiểu Bạch mở cửa.
Bọn họ tự nhiên biết sự lợi hại của Tiểu Bạch, trong lòng lập tức run lên, cung kính nói: "Xin hỏi Lý công tử có ở nhà không? Mạo muội làm phiền."
Tiểu Bạch tránh người sang một bên, "Mời vào đi."
Thất công chúa nâng trái tim lên, hít sâu một hơi, chuẩn bị cất bước tiến vào.
Tuy nhiên, cái hít sâu một hơi này mới chỉ hít tới một nửa, sắc mặt của nàng trực tiếp tái dại ra, tất cả tâm cảnh trong nháy mắt sụp đổ, thân thể mềm mại run rẩy, miệng há ra thiếu chút nữa thì ọe đi ra.
Vội vàng dùng tay che miệng của mình.
Còn may, còn may.
Nếu như phun ra, làm cho cao nhân không vui thì chính mình tám thành là lạnh đi.
Mùi hôi thối, hôi thối đến nỗi linh hồn nàng ta đều muốn ly thể.
Nàng ta là Thất công chúa cao quý ở Thiên Cung, đã khi nào ngửi phải mùi hôi thối như thế đâu, quả thực chính là ô nhục a.
Đôi mắt Thất công chúa ngưng trọng lại, nhìn về phía Tinh Hà đạo trưởng, sắc bén như đao, cắn răng thấp giọng nói: "Ngươi lại không nói cho ta biết tiểu viện của cao nhân có mùi như vậy, không phải là cao nhân bày khí độc chướng chứ?"
Tinh Hà đạo trưởng cũng là một mặt mờ mịt, nín thở ngưng thần, khổ sở nói: "Trước đó thật sự là không có a."
Hai người bọn họ vội vàng phong bế khướu giác lại, chậm rãi bước vào đại môn.
Ở lúc đi qua Huyền Nguyên Trấn Hải đỉnh, sắc mặt Thất công chúa hơi ngưng tụ, Tiên Thiên Linh bảo trung phẩm!
Lại nhìn vào đám Hỏa Tước ở trong sân đang cố gắng đẻ trứng kia, trong lòng càng ngưng trọng hơn.
Quả nhiên Linh Bảo đầy sân, hơn nữa tiên khí vượt xa Tiên giới, ngay cả trong không khí cũng xuất hiện nhịp điệu của đại đạo.
Chỉ là cái mùi thối này ...
Quả thực có chút đột ngột quá mức, để cho người ta khó lòng phòng bị.
Lý Niệm Phàm nhìn thấy người tới, vẻ mặt hơi có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng mở miệng nói: "Hóa ra là Tinh Hà đạo trưởng, hoan nghênh."
Tinh Hà đạo trưởng theo bản năng muốn hít sâu một hơi, nhưng vẫn là vội vàng dừng lại, mở miệng nói: "Lý công tử, vị này là tiểu thư nhà ta, Tử Diệp."
Lý Niệm Phàm ngượng ngùng nói: "Hóa ra là Tử Diệp tiên tử, không nghĩ tới các ngươi lại tới vào ngày hôm nay, thật sự là có chút thất lễ."
Hôm nay hắn tâm huyết dâng trào, làm chút ít đồ ăn, chính là đậu phụ thối.
Đại khái nguyên nhân là bởi vì vật liệu quá mức xuất sắc, mùi vị có thể nói là cực phẩm, nhà mình ăn một chút còn được, bị người ngoài ngửi thấy thì cũng quá thất lễ.
Tử Diệp tiên tử có thể nói là đã dùng hết dũng khí cả đời của mình, miệng nhỏ khẽ há ra, thấp giọng nói: "Bái kiến Lý công tử."
Chỉ nói ra năm chữ ngắn ngửi, nàng ta đã cảm thấy mùi thối xung quanh nơi này phi tốc xộc vào bên trong miệng của mình một cách nhanh chóng, lấp đầy khoang miệng của nàng, cảm giác thối tới mức khiến nàng ta choáng váng suýt ngất xỉu.
Mặt ngoài còn phải cố nén giữ bình tĩnh, quả thực là khổ không thể tả, thiếu chút nữa thì sụp đổ cả đạo tâm.
Ta quá khó khăn.
Con mắt Thất công chúa và Tinh Hà đạo trưởng không tự chủ được mà nhìn vào trong nồi.
Đã thấy.
Bên trong nồi đang nổ bong bóng dầu, trong nồi dầu có bảy tám mảnh hình vuông màu đen nổi lên trên mặt dầu, theo Lý Niệm Phàm dùng đũa gảy một cái lộn lên.
Cái này, cái này, cái này. . .
Nổ phân?
Hai từ này không bao giờ ngẫu nhiên xuất hiện trong đầu của Tử Diệp và Tinh Hà đạo trưởng, để tay chân bọn hắn phát lạnh, không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Tử Diệp vội vàng nhanh chóng tránh ánh mắt của mình, và chưa bao giờ nhìn thấy một thứ bẩn thỉu như vậy trước đây, toàn thân đều nổi lên một lớp da gà.
Chẳng lẽ đây là một loại phương thức rèn luyện tâm cảnh?
Quả nhiên kinh khủng, đại khủng bố!
Đúng lúc này, lại nghe thấy Niếp Niếp mở miệng nói: "Ca ca, một nồi này còn chưa xong sao?"
Nàng ta mong đợi nhìn vào trong nồi, đôi mắt lóe sáng lên, bên khóe miệng còn dính lấy từng đạo từng đạo vết tích màu đen.
"Sắp được rồi."
Lý Niệm Phàm mỉm cười, sau đó nói: "Ngươi không thấy có khách tới chơi sao? Chắc chắn phải cho khách nếm thử trước tiên."
Cái này còn muốn ăn? !
Tâm trạng Tử Diệp và Tinh Hà đạo trưởng lập tức cuồng loạn lên, lông tơ toàn thân đều dựng ngược lên, hoảng sợ tới cực điểm.
Nhìn nhìn lại đám người Đát Kỷ, khóe miệng cũng ít nhiều dính lấy một số vết tích màu đen, hiển nhiên cũng là bị ép ăn không ít.
Đều là ngoan nhân a!
"Lý, Lý công tử."
Tinh Hà đạo trưởng tâm thái đều sập, gạt ra một nụ cười tươi, run giọng nói: "Thật ra thì không cần khách khí, ta ... chúng ta có thể không cần nếm."
Lý Niệm Phàm nhìn thấy cái biểu tình này của bọn họ thì lập tức cười lên ha ha: "Hai vị yên tâm, đậu phụ thối này có mùi ngửi hơi thối một chút, nhưng khi ăn thì lại rất thơm, tuy nói mùi vị có chút thất lễ, nhưng là các ngươi hôm nay tới chính là có lộc ăn."
Ngay tại trước đó không lâu, Đát Kỷ các nàng cũng hận không thể ném cái nồi này đi ra ngoài, nhưng sau khi ăn một tiếng thì lập tức bị chinh phục.
Hắn đột nhiên phát hiện chính mình có chút sở thích ác, rất thích nhìn đám người này xoắn xuýt, sau đó lại là vẻ mặt bị chinh phục.
Nhất là vị Tử Diệp tiên tử này, xinh đẹp không nói, hơn nữa thoạt nhìn thân phận không tầm thường, toàn thân đều là vẻ lạnh lùng kiêu ngạo mà cao quý, cũng không biết có cắn được một miếng hay không.
Nghĩ tới chắc là sẽ được, dù sao nữ tử không có một ai không phải là kẻ ăn hàng.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của hắn không thể không hiện ra ý cười.
Để tiên tử cao quý ăn đậu phụ thối, nghĩ thôi cũng đã thấy kích động rồi, chính mình thật sự là quá ưu tú.
"Được." Lý Niệm Phàm thuận tay cầm lấy cây châm bên cạnh nồi lên, xuyên qua một khối đậu phụ thối, sau đó đặt ở bên trên đĩa nhỏ, đưa tới cho Tử Diệp, "Tử Diệp tiên tử, mời ăn, ngươi tuyệt đối sẽ thích."
Ta thích cái quỷ a!
Tử Diệp gần như là run rẩy mà nhận lấy đĩa, cầm trên tay, gắt gao nín thở, khuôn mặt nhỏ đều trắng bạch lại.
Nhìn nhìn lại châm phía trên, càng là trong lòng hơi nhảy.
Chính là Xuyên Vân châm Hậu Thiên Chí bảo.
Đây chính là Hậu Thiên Chí bảo a, ngươi dùng cái này để xiên vào cái thứ như thế này sao?
Phàm là Linh Bảo, đều đã có linh, Xuyên Vân châm thế mà không có một chút phản kháng nào, giống như nhận mệnh, hiển nhiên cũng đã bị khuất phục dưới dâm uy của cao nhân.
Nàng ta mím môi một cái, cầm Xuyên Vân châm lên, trong đầu như thiên nhân giao chiến.
"Tiểu ... Tiểu thư." Tinh Hà đạo trưởng mở miệng, cắn răng một cái, đã làm tốt chuẩn bị hy sinh, "Nếu không để cho ta nếm thử cho tiểu thư trước đi."
"Không cần."
Giọng nói của Tử Diệp run rẩy, vừa rồi khóe miệng Lý Niệm Phàm hiện ra ý cười thì nàng ta thấy được, hiển nhiên, đây là sở thích ác của cao nhân.
Phàm là cao nhân đều có đam mê đặc thù, bọn họ sống không biết bao năm tháng, bình thường thích làm gì thì làm.
Đam mê kỳ thực chính là khảo nghiệm, là thử thách!
Chắc chắn là cao nhân tính ra hôm nay chính mình sẽ tới, lúc này mới cố ý bày cái thử thách này ra.
Nghĩ tới chuyện cao nhân có tâm tái hiện thời kỳ viễn cổ, Tử Diệp quay đầu quyết định.
Chính mình thật vất vả gặp được cao nhân như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Chút hy sinh này tính là gì, ăn thì ăn đi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất