Chương 302: Phong Thần! Bởi vậy thuận mồm đổi tên Đát Kỷ trong cố sự thành Điêu Thuyền
"Lại giải thích một lần nữa nha, cố sự chỉ là một cái thế giới giả lập, các ngươi a, cũng chỉ nghe cho vui thôi, chứ tuyệt đối không được truyền ra ngoài, càng không được nói là ta kể ra."
Lý Niệm Phàm lại tiêm thêm cho một mũi thuốc dự phòng nữa, vì sợ sẽ xảy ra rắc rối.
Mọi người ngồi nghiêm chỉnh, không hẹn mà cùng gật đầu liên tục không ngừng một lần nữa, "Hiểu, chúng ta hiểu!"
Lý Niệm Phàm luôn cảm thấy có chút không ổn cho lắm, tuy nhiên vẫn chậm rãi mở miệng kể: "Có một cái thế giới, tiên nhân nhưng thật ra là có chức vị, tiên nhân có chức vị gọi chung là thần! Ta kể chính là cố sự của thế giới đó."
Lý Niệm Phàm trước tiên từ miệng nói ra đại khái dàn khung của cố sự này, "Mà tiên nhân có chức vị bắt đầu từ khi nào? Là lấy được như thế nào? Là ai ban cho? Cái này phải nói tới 'Phong Thần'!"
Phong Thần?!
Tất cả mọi người không thể không nín thở, một cỗ dòng điện vọt hướng lên da đầu, toàn thân đều nổi lên một lớp da gà.
Lý Niệm Phàm liên tiếp đặt ra ba câu hỏi, trong nháy mắt nhét suy nghĩ của mọi người vào trong đó.
Sắc phong chức vị cho tiên nhân, cái này không phải giống với Đế Vương của phàm trần sao?
Đó phải là cảnh tượng huy hoàng cỡ nào a!
Chỉ nghe một chút thôi cũng làm cho nhiệt huyết của người ta sôi trào.
Còn về phần Tử Diệp và Tinh Hà đạo nhân, càng là trợn lớn hai mắt lên, đôi mắt đều đỏ, hô hấp có chút dồn dập.
Sắc phong chức vị, tiên nhân làm thần, đó không phải là Thiên Cung sao?
Viễn cổ, tuyệt đối là chuyện thời viễn cổ!
Không đúng! Còn phải xa xưa hơn so với Thiên Cung.
Cao nhân kể chính là ... cố sự trước khi hình thành Thiên Cung?
Tê ——
Toàn thân Tử Diệp và Tinh Hà đạo nhân run rẩy lên, kích động tới lông tư đều dựng lên, nín thở ngưng thần, yên tĩnh lắng nghe.
Sở dĩ Lý Niệm Phàm muốn kể về cố sự này, chính là bởi vì hắn phát hiện, thế giới tu tiên này lại không có người quản lý, Phong Thần, Vũ Thanh, Lôi Thần cái gì cũng không có, tiên nhân thiếu sự ước thúc, thế giới thiếu quản lý, cảm giác có chút khó chịu, cho nên mới nhớ tới Phong Thần bảng.
"Tiếp theo, cố sự bắt đầu."
Lý Niệm Phàm thấy vẻ mặt của mọi người chuyên tâm như vậy, trong lòng lập tức vui lên, quả nhiên a, xem như tiên nhân cũng thích nghe cố sự, có văn hóa có kiến thức quả nhiên ở đâu cũng đều được hoan nghênh.
Hắn hắng giọng một cái, ung dung mở miệng, "Hỗn độn sơ phân Bàn Cổ tiên, thái cực lưỡng nghi tứ tượng huyền. Tử thiên sửu địa nhân dần xuất, tị trừ thú hoạn hữu sào hiền. Toại nhân thủ hỏa miễn tiên thực, Phục Hi họa quái âm dương tiền. Thần Nông trị thế thường bách thảo, Hiên Viên lễ nhạc hôn nhân liên...""
Khúc dạo đầu là một bài thơ, từ từ hé mở diễn biến của thiên địa.
Số lượng từ không nhiều, nhưng là mỗi một câu đều là một lần thiên địa thay đổi, mỗi một chữ, đều chứng kiến vạn sự vạn vật diễn hóa.
Trong câu chữ đều ẩn chứa thiên đạo chí lý vô cùng vô tận, nhưng ... đã vượt ra thiên đạo chí lý, cố sự như thế, chỉ sợ là thiên địa sẽ không cho phép!
Bàn Cổ, Toại Nhân thị, Phụ Hi, Thần Nông, Hiên Viên ...
Hết cái tên này tới cái tên khác từ trong miệng Lý Niệm Phàm nói ra, nói rất nhẹ nhàng, nhưng lúc truyền tới vào trong tai của mọi người thế nhưng lại như là tiếng sấm, nổ tung khiến bọn họ tê cả da đầu, đầu óc trống rỗng.
Bọn họ có một loại cảm giác, những cái tên này là một loại cấm kỵ, không nên được nhắc tới, không thể được nhắc tới!
Bọn họ ... đến cùng là ai?
Không thể nghi ngờ, tuyệt đối là đại lão bên trong đại lão! Là những đại lão còn cường đại hơn so với Tôn Ngộ Không và Phật Tổ rất rất nhiều!
Lúc này, trong đầu của bọn hắn nhớ rất rõ ràng có những tên này, nhưng là muốn nói ra, chỉ sợ cần hao hết tất cả dũng khí và tinh lực!
Cũng chỉ có cao nhân mới có thể giống như không có việc gì nói những cái tên này ra đi.
"Rầm rầm rầm!"
Lý Niệm Phàm mới vừa mới kể ra xong khúc dạo đầu, trên bầu trời đã hiện ra một đống lớn mây đen, đen nghịt, toàn bộ thiên địa giống như cũng tối.
Một cỗ uy áp ngập trời từ trên trời giáng xuống, giống như thiên địa tức giận, làm cho tâm trạng của tất cả mọi người đều trĩu nặng, thở mạnh cũng không dám.
Râu ria của Tinh Hà lão đạo đều đang bay múa, cả người đều bị sợ ngây người, một cử động nhỏ cũng không dám động.
Lý Niệm Phàm ngẩng đầu nhìn lên trời, khẽ chau mày, "Làm sao đột nhiên trời lại thay đổi rồi? Chỉ sợ trời sắp mưa, xem ra lão thiên gia không muốn để cho ta kể cố sự này a."
"Rầm rầm rầm."
Lại là tiếng sấm rền vang, kèm theo đó là một cơn cuồng phong thổi tới, lớp mây đen thật dày kia di động từng chút một, chẳng mấy chốc đã dời ra khỏi phạm vi Tứ Hợp viện, ánh sáng mặt trời lại chiếu xuống một lần nữa.
"Rầm rầm rầm."
Mây đen theo thời gian dần trôi đi xa...
"Yêu hô, vận khí không tệ, hóa ra chỉ là một đám mây đen lớn đi ngang qua mà thôi." Lý Niệm Phàm mỉm cười mà nói.
Những người khác thì vội vàng thu lại vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm, cũng cười theo, tuy nhiên chỉ là nặng nề mà cười theo.
Lôi kia mây kia tại sao lại xuất hiện thì trong lòng bọn họ hiểu rõ, cứ như vậy bị một câu nói của cao nhân cho đuổi đi, lúc này ngoại trừ ngưu bức ra, đã không còn bất kỳ lời nói nào để có thể hình dung tâm tình của bọn họ vào lúc này.
Đây chính là thế giới đại lão sao?
Lý Niệm Phàm chỉ coi đây là một khúc nhạc đệm, tiếp tục không nhanh không chậm kể ra: "Thành Thang về sau chính là Hoàng Đế, họ của ông ta là Tử, thuở ban đầu, người thiếp thứ hai của vua Ðế Cốt là Giảng Ðịnh đi cầu con ở gò Cao Mai trông thấy chim én đẻ rơi trước mặt. Giảng Ðịnh cho là điềm lành, liền lấy trứng chim én ấy nuốt vào bụng. Quả nhiên vì nuốt trứng, thọ thai sinh được một trai đặt tên là Khiết. Khiết lớn lên phò vua Nghiêu, rồi đến vua Thuấn, được phong làm chức Tư Ðồ. Vì có công dạy dân, về sau Khiết được phong làm Lạc Ấp, và làm chúa một xứ. Dòng dõi của Khiết vẫn nối chức cai trị Thái Ấp cho đến đời Thái Ất, tức là Thành Thang. Thành Thang là người nhân đức và trung hậu, nghe đồn ông Y Doãn là người tài trí, thất thời ẩn cư cày ruộng nơi Sằn Dã, liền đến rước về, dâng cho vua Kiệt, nhà Hạ dùng. Ấy là vì lòng trung, Thành Thang không dám dùng riêng người tài cho mình...."
Mọi người vội vàng tập trung ý chí, một chữ cũng không nguyện ý bỏ qua.
Khi Trụ Vương xuất hiện làm cho tất cả mọi người đều là giật mình trong lòng.
Mà theo cố sự tiếp tục được kể, mọi người giật mình lại càng ngày càng đậm, đồng thời tâm trí mong chờ, giống như một bức tranh khổng lồ bắt đầu mở ra ở trước mặt bọn họ.
Nữ Oa, là nữ thần thời thượng cổ, dùng Bổ Thiên thạch vá trời, cứu dân khỏi thủy và hỏa.
Lại có thể vá trời, cái này cần là tồn tại cường đại cỡ nào a.
Hơn nữa, Bổ Thiên thạch này bọn họ đương nhiên không lạ lẫm gì, nếu như không có nhớ lầm, Tôn Ngộ Không chính là một con khỉ đá nhảy ra từ một khối Bổ Thiên thạch còn sót lại đi.
Quả nhiên, đây là thời điểm còn xa xưa hơn so với thời viễn cổ!
Chắc chắn cũng là chuyện cao nhân trải qua, khó trách cao nhân cường đại tới vượt quá tưởng tượng.
Đáng sợ, vô địch!
Tinh thần của mọi người trở nên phấn trấn, đắm chìm thật sâu vào trong cái thế giới đáng sợ mà khổng lồ này.
Lý Niệm Phàm tiếp tục kể: "Lời xưa thường nói:
Nước gần mất thì có yêu nghiệt hiện ra.
Vua Trụ nhìn tượng thần Nữ Oa không nháy mắt tự nhủ với lòng:
Ta tuy làm vua giàu có bốn biển, nhưng trong tam cung lục viện không thấy có người nào được cái nhan sắc như vậy.
Nghĩ rồi truyền thị vệ đem bút mực đến, và đề một bài thơ ngay trên vách tường:
Lạnh lùng trướng phủ xõa màn loan
Bóng sắc khen ai khéo điểm trang
Liễu uốn mày ngài khoe sắc lục
Xiêm tung sóng nước điểm non vàng
Hải đường sương đượm màu tươi tốt
Thược dược mưa nhuần bóng vẻ vang
Ðem về cung điện dựa thiên nhan."
Nghe tới lúc Trụ Vương lại dám đề thơ bất kính đối với Nữ Oa, tâm tư mọi người lại là nhảy một cái.
Đã sợ hãi thán phục với lá gan của Trụ Vương này, lại vừa kinh ngạc với địa vị của Nhân Hoàng vào lúc đó, địa vị của Trụ Vương này dường như còn muốn cao hơn rất nhiều so vớ địa vị của Hoàng Đế trong Tây Du ký kia a.
Mà ngay cả Nữ Oa tức giận thế mà cũng không dám trực tiếp xuất thủ đối với Nhân Hoàng.
Trong lòng bọn họ còn có nghi hoặc, cũng không dám đặt câu hỏi, tiếp tục ngồi lắng nghe.
"Kể từ khi Trụ Vương gặp 'Điêu Thuyền' từ bỏ triều chính hàng đêm tổ chức yến tiệc vui chơi, triều chính sa sút, tấu chương rối ren, các quan thần khuyên can, Trụ Vương lại xem như trò đùa, ngày đêm hoang dâm, chưa phát giác thời gian chớp mắt, năm tháng đang trôi, đã là hai tháng chưa từng thiết triều; chỉ ở Thọ Tiên cung vui tiệc rượu với Điêu Thuyền, tấu chương chồng chất như núi ở thư phòng, không thể thấy mặt vua, mắt thấy thiên hạ loạn."
Trong lúc đang kể cố sự, hắn đột nhiên phát hiện chính mình đặt cái tên hố cho Tiểu Đát Kỷ, bởi vậy thuận mồm đổi tên Đát Kỷ trong cố sự thành Điêu Thuyền, dù sao cũng là mỹ nữ hại nước hại dân, cũng không có ảnh hưởng toàn cục.