Chương 306: Người đâu lôi ra ngoài giải quyết, mang ra ngoài chôn!
Chung Tú ngồi ở đầu giường của Lạc Thi Vũ, chỉ khóc thôi, không nói nữa.
Trong lúc nhất thời, trong phòng có chút yên tĩnh, càng không có người mở miệng thuyết phục.
Lạc Hoàng nói không sai, cao nhân có dự định của cao nhân, tuy rằng không biết là tại sao, nhưng cao nhân đã lựa chọn ở phàm trần để thanh tu, vậy phối hợp với cao nhân thế nhưng nhất định phải đặt lên hàng đầu, đây là nhận thức chung của mọi người, bằng không, lửa giận của cao nhân thì có ai có thể tiếp nhận.
"Báo."
Đúng vào lúc này, ngoài cửa lại truyền tới tiếng vang dồn đập.
"Vào đi!" Tâm tình Lạc Hoàng thật không tốt, lửa giận tràn đầy, nổi giận nói: "Chuyện gì mà tới thông truyền? Có biết gần đây là một giai đoạn rất bất thường hay không?"
Binh sĩ kia rụt cổ một cái, yếu ớt nói: "Bẩm Lạc Hoàng, ngài từng nói nếu như có Lý công tử tới, bảo chúng ta bất kể như thế, bất kể trong trường hợp nào cũng phải báo cho ngài biết."
"Chỉ là chuyện này? Ngươi..."
Lạc Hoàng hơi sững sờ, toàn thân trong nháy mắt nổi lên một lớp da gà, huyết dịch toàn thân đều giống như cứng ngắc lại, mắt trợn tròn, khẽ nói: "Ngươi vừa nói cái gì?!"
Binh sĩ kia sững sờ nói: "Là Lý ... Lý Niệm Phàm công tử tới đây, đang trên đường tới đây."
"Tê —— "
Bên trong gian phòng, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, Tử Diệp cũng lộ ra vẻ kinh sợ, nhịn không được bước về phía trước mấy bước, hướng ngoài cửa nhìn xung quanh.
"Ngươi làm tốt lắm! Xuống dưới lĩnh thưởng đi!" Lạc Hoàng kích động tới vỗ vào bả vai của binh sĩ.
Sau đó, hắn đi đi lại lại trong phòng một cách nhanh chóng, không biết phải đặt tay vào đâu, hắn hoàn toàn bối rối và lúng túng, không biết phải thể hiện dáng vẻ ra như thế nào.
"Lý công tử tới Càn Long tiên triều ta rồi? Ta không có một chút chuẩn bị nào cả a!"
"Chẳng lẽ Lý công tử là bởi vì Thi Vũ mà tới? Được cứu rồi, con gái của ta được cứu rồi!"
"Ngươi còn không nhanh đi ra ngoài nghênh đón cao nhân đi a!" Chung Tú nói trong nước mắt.
"Đúng đúng, ta phải nhanh chóng đi nghênh đón a! Nhất định phải tự mình đi ra nghênh đón!"
Dứt lời, hắn biến thành một cơn gió, như một làn khói lao ra ngoài cửa.
Những người khác cũng rất muốn đi ra ngoài để nghênh đón, tuy nhiên cuối cùng vẫn cảm thấy nên ở lại trong này.
Lúc này, Lý Niệm Phàm đang đi cùng với binh sĩ, bên phải ngoặt một cái, bên trái ngoặt một cái, đi qua vườn hoa, đi tới một vị trí ở Thiên Điện.
Binh sĩ kia nhỏ giọng nói: "Lý công tử, cũng sắp tới nơi ở của Lạc công chúa rồi."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, giương mắt nhìn lại, đã thấy ở bên ngoài đại điện đang có không ít người chờ đợi, lão giả thì chiếm đại đa số, đều có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, hai bên còn đang trò chuyện với nhau.
"Không nghĩ tới thể diện của Lạc Hoàng cũng lớn như vậy a, thế mà có thể mời được tiên nhân tới!"
"Đúng vậy a, chứng bệnh của Lạc công chúa cũng không biết tiên nhân có biện pháp nào hay không."
"Chỉ sợ là khó, không phải vậy Lạc Hoàng cũng sẽ không mời tu sĩ thần y khắp thiên hạ."
"Pháp lực của Lạc công chúa tan rã, hơn nữa linh đan diệu dược căn bản không vào được miệng của nàng, điển hình thuộc kiểu người nửa chết nửa sống, ai có thể cứu?"
"Chúng ta ở đây, chính là xem thử xem có thể thu hoạch được một chút tiên duyên nào hay không, không thì được thấy dáng vẻ tiên nhân cũng tốt a."
Đúng lúc này, một lão giả mặc áo bào trắng trong đó để ý tới Lý Niệm Phàm.
Mắt thấy Lý Niệm Phàm ở dưới sự dẫn đường của binh sĩ đang chuẩn bị trực tiếp tiến vào đại điện thì vội vàng sầm mặt lại, lập tức biến thành độn quang, lao tới chặn lại đường đi.
"Làm càn!"
Hắn nghiêm nghị chất vấn, không giận tự uy, "Các ngươi thế nhưng có biết trong này là ai ở không? Mạo muội xâm nhập vào nơi này, quấy rầy tới tiên nhân thế nhưng là phạm phải sai lầm rất lớn!"
Nội tâm của hắn hơi có chút kích động, vốn đang khổ não suy nghĩ mình nên biểu hiện mình ở trước mặt tiên nhân như thế nào, cơ hội này vậy mà đưa tới cửa.
Lập tức càng đắc ý hơn, sống lưng ưỡn thẳng tắp lên một cái cái trán cao hơn đỉnh đầu, "Ngươi một tên binh sĩ nho nhỏ, chẳng lẽ không có mắt sao?! Không thấy được đám tu sĩ chúng ta đều đang chờ đợi ở bên ngoài sao? Người này chẳng qua chỉ là một kẻ phàm nhân thì có tài có đức gì có thể đi vào trong đó?"
"Cái này. . ." Binh sĩ có chút e ngại, không biết nên nói cái gì.
Lão giả phất phất tay, không nhịn được nói: "Cái này cái gì mà cái này, mau mau từ chỗ nào thì trở về chỗ đó đi!"
"Về cái rắm!"
Lời nói của hắn vừa dứt, một giọng nói khác lại đột nhiên như sấm nổ vang bên tai hắn.
Lạc Hoàng muốn rách cả mí mắt, tóc đều dựng lên, hận không thể xé rách lão giả kia ra ngay tại chỗ.
Thánh Nhân không thể nhục a!
Ngươi cái con heo già này, ngươi có biết chính mình đây là đang làm cái gì không? Ngươi đây là đang có ý mưu hại lão tử sao?!
Cưỡng chế lấy lửa giận, hạ xuống trước mặt Lý Niệm Phàm, cười nói: "Hóa ra là Lý công tử a, trước khi tới tới làm sao mà cũng không nói với ta một tiếng?"
Lý Niệm Phàm chắp tay mà nói: "Lạc Hoàng, trong lúc vô tình nghe được Thi Vũ cô nương bị thương, cho nên cố ý tới xem, lại là không mời mà tới."
"Ha ha ha, không sao, ta biết Lý công tử hiểu được y thuật, công tử có thể tới, ta tự nhiên hoan nghênh tiến tới." Lạc Hoàng vội vàng khách khí đáp lễ, sau đó nói: "Lý công tử, trong phòng thế nhưng là còn có người quen của công tử, công tử đi vào trước đi, ta nói vài lời với đám người này rồi vào sau."
"Được." Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu.
Cảnh tượng vừa rồi đó chính là hình như chính mình cũng đã bắt gặp được ở đâu đó rồi, quả thực chính là một cái sân khâu trang bức đánh mặt tốt nhất, để hắn cảm thấy có chút thú vị.
Đáng tiếc thực lực mình không đủ, không có cách nào phục chế, làm mất thể diện cho đông đảo người xuyên việt.
Lạc Hoàng đưa mắt nhìn Lý Niệm Phàm rời đi xa, lúc này mới đưa ánh mắt nhìn về phía tên lão giả kia, buồn bã nói: "Ngươi là người nào a?"
Lão giả cảm thấy có chút không đúng, mở miệng nói: "Bần đạo Thanh Bình Sơn, lâu dài ..."
"Được rồi, không cần nói nữa." Lạc Hoàng phất phất tay, không nhịn được cắt ngang, "Người đâu lôi ra ngoài giải quyết, mang ra ngoài chôn!"
Lập tức một đám lão giả không biết từ đâu lao tới, kẻ điểm huyệt nói, kẻ khênh lên, lão giả kia thì cứ ú ớ ú ớ.
Đi vào căn phòng, Lý Niệm Phàm đầu tiên là sững sờ, sau đó thì nở ra nụ cười mỉm, hóa ra thật đúng là gặp người quen ở đây.
Chắp tay nói: "Hóa ra các vị đều ở nơi này a, bái kiến Tử Diệp tiên tử, Tinh Hà đạo trưởng, Cổ tiên tử, Diêu lão."
Mọi người vội vàng khách khí đáp lễ, "Bái kiến Lý công tử, Đát Kỷ cô nương."
Sau đó, Lý Niệm Phàm dời ánh mắt rơi vào trên người Lạc Thi Vũ, chậm rãi đi tới.
"Lý công tử." Chung Tú không ngừng lấy nước mắt rửa mặt, há to miệng, chật vật nuốt lời cầu khẩn trở về.
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Chung hoàng phi, không ngại có thể để ta tới nhìn xem một chút được không?"
Chung Tú vội vàng đứng lên, tránh ra một vị trí, "Không ngại, không ngại, mời công tử, xin mời công tử."
Lý Niệm Phàm nhìn vào Lạc Thi Vũ đang nằm ở nơi đó, vô cùng an tĩnh, trong lòng không thể không cảm khái.
Thế giới tu tiên thật sự quá nguy hiểm, làm cái phàm nhân an cư lạc nghiệp còn miễn cưỡng có thể trôi qua một cuộc sống yên lành, nhưng nếu như là tu sĩ, hơi nhảy lên một cái rất có thể sẽ chết oan chết uổng.
Theo một mức độ nào đó tới nói, tuy rằng ở cùng một cái thế giới, nhưng cuộc sống của tu sĩ có cấp độ nguy hiểm ngược lại còn cao hơn nhiều so với phàm nhân, ngày hôm qua còn nói còn cười, ngày hôm nay thì đã đi chầu ông vải còn đâu.
Lý Niệm Phàm đầu tiên làm quá trình bắt mạch đi một lượt, phát hiện Lạc Thi Vũ cũng không có chứng bệnh gì.
Cái này không kỳ quái, ngay cả tiên nhân đều ở chỗ này, làm sao có thể còn có bệnh.
Sau đó đưa tay, mở mí mắt của Lạc Thi Vũ ra.
"Có chút giống như người thực vật." Lý Niệm Phàm trầm ngâm một lát, lẩm bẩm nói: "Dường như là nhận lấy kinh hãi cực độ, tình huống như thế nào, làm sao lại bị dọa thành dáng vẻ như thế này?"