Chương 307: Minh Hà hiện, Địa Phủ chi môn mở
Lạc Hoàng đã quay lại, cung kính đi tới bên cạnh Lý Niệm Phàm, đắng chát mở miệng nói: "Lý công tử, tiểu nữ chính là bị dọa tới kinh sợ mà thành ra thế này."
"Ai, tám thành là gặp phải chuyện cực kỳ khủng bố ở chiến trường đi."
Lý Niệm Phàm than nhẹ một tiếng, sau đó nhìn về phía Tử Diệp, "Ngay cả Tử Diệp tiên tử cũng không còn cách nào sao?"
Tử Diệp vội vàng nói: "Nếu như là thương thế ở thân thể tự nhiên có linh đan diệu dược tới trị, Thi Vũ cô nương là mất hồn phách, bây giờ không có biện pháp."
Lý Niệm Phàm nhíu mày.
Hắn đang trầm ngâm.
Nói thật, ngay cả tiên nhân cũng không có cách nào, hắn có chút ra ngoài dự định, nội tâm rất là phập phù.
Ta thật có thể trị sao?
Lý Niệm Phàm rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.
Chung Tú run rẩy nhìn vào Lý Niệm Phàm, giọng nói đều có chút run rẩy, "Lý công tử, thế nhưng là ... nhưng có biện pháp gì không?"
"Ta quả thực có một cái biện pháp, chỉ là ..." Lý Niệm Phàm có chút do dự, vẫn là nói ra: "Chẳng qua chỉ là một số thủ đoạn bất nhập lưu ở phàm trần, hy vọng chỉ sợ không lớn."
Lại là thủ đoạn phàm trần?
Thủ đoạn phàm trần là được!
Sắc mặt Lạc Hoàng lập tức kích động tới đỏ bừng lên.
Hắn biết chuyện Lý Niệm Phàm mổ bụng lấy con, còn biết Lý Niệm Phàm nối lại cánh tay cho Lâm Mộ Phong, còn có những thiên địa chí lý có được từ phàm trần kia.
Cái nào là tiên nhân có thể so?
Cao nhân đã có thể làm được hóa phàm thành thánh, được cứu rồi, Thi Vũ chắc chắn được cứu rồi!
Lạc Hoàng vội vàng đè xuống kích động trong lòng mình, mở miệng nói: "Lý công tử có thể thử một chút, nói không chừng sẽ có hiệu quả đây này."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, "Cũng được, thử một chút dù sao cũng so với cái gì cũng không làm được."
Hắn mở miệng nói: "Cần một bát gạo, một cây nhang và một bát nước, đúng, thêm một vài chiếc bát rỗng và một vài chiếc thìa kim loại."
"Được, được, được, ta đây sẽ bảo cho người của ta đi chuẩn bị!" Lạc Hoàng không do dự, vô cùng lo lắng để cho người của hắn đi chuẩn bị.
Những thứ này có thể nói là cực kỳ phổ biến, không mất sức không tốn chi phí, chẳng mấy chốc đã mang tới.
Lý Niệm Phàm nhìn vào ánh mắt mong chờ của mọi người, nhịn không được cười khổ tới lắc đầu.
Được rồi, đã đâm lao thì phải theo lao.
Đây là thủ đoạn mê tín của thời kỳ phong kiến a, ở kiếp trước tục xưng là gọi hồn, hay là gọi chiêu hồn.
Vừa cảm thấy có tác dụng lại vừa cảm thấy vô dụng, tóm lại chính là quá ngu.
Tuy nhiên trước đây hệ thống cũng cung cấp cho cái phương pháp này, còn cải biến một chút rất nhỏ so với kiếp trước, có lẽ vẫn là rất đáng tin cậy a.
Nghĩ tới hệ thống, tâm trạng của Lý Niệm Phàm thoáng có chút cơ sở.
Dựng đài, lắc chuông nhỏ, gọi đại thần gì gì những hình thức này, Lý Niệm Phàm trực tiếp bở bớt đi, quả thực kéo không nổi mặt mũi xuống để đi nhảy.
Trực tiếp tiến vào chủ đề đi.
Giấy bút chính hắn là mang theo, đặt nó ở trên bàn dài, "Tiểu Đát Kỷ, mài mực giúp ta một chút."
Ðát Kỷ ứng tiếng nói: "Được rồi, công tử."
Lý Niệm Phàm thì nâng chén nước kia lên, đặt ở dưới cửa ra vào.
Sau đó, vẩy những gạo kia xuống khắp mọi ngõ ngách trong gian phòng, lại bật lửa thắp một cây nhang, cắm ở trước giường của Lạc Thi Vũ.
Sắc mặt Lý Niệm Phàm có chút cổ quái, há to miệng, còn nói: "Lạc Hoàng, chờ một chút nữa mỗi người các ngươi đều cầm lấy một cái bát không và một cái thìa, một khi nghe được ta nói ra lời bắt đầu gọi hồn, các ngươi lập tức dùng thìa đánh vào cái bát không đó."
Để một đám người tu tiên cùng tiên nhân làm loại chuyện này, Lý Niệm Phàm thật đúng là tương đối khó mở miệng nói.
Nghĩ thôi cũng đã cảm thấy buồn cười.
"Được rồi, Lý công tử." Lạc Hoàng gật đầu liên tục không ngừng, hướng về phía những người khác nói: "Làm phiền các vị."
Những người khác đương nhiên sẽ không có dị nghị gì, không do dự chút nào: "Không sao."
Lý Niệm Phàm đi tới trước bàn dài, khuôn mặt đột nhiên nghiêm một chút, tay mang theo bút, lại chậm chạp không có hạ xuống.
"Hô!"
Hắn thở phào một hơi dài, đôi mắt rơi vào trên tờ giấy trắng trước mặt, sau đó ... Đặt bút!
"Ông!"
Theo hắn đặt bút, trong thiên địa dường như cũng phát sinh ra một loại biến hóa không biết tên nào đó, trong không trung, theo mỗi một nét bút của hắn vẽ lên tờ giấy, trong hư không đều rất giống như sẽ nhộn nhạo lên từng làn từng làn gợn sóng.
Nét bút vô cùng rườm rà, căn bản không phải đang viết chữ, mà là đang vẽ lấy một loại phù lục nào đó, giống như vẽ mà không phải vẽ, nhưng tuyệt đối không phải chữ.
Không có nét bút đứt đoạn nào, thoạt nhìn như là bức họa vẽ một cách tùy ý, nhưng lại rất có chương pháp.
Giấy trắng rất dài, Lý Niệm Phàm vẽ rất dài, liền mạch mà thành, không dám dừng lại chút nào, bút vẽ rườm rà để trên trán của hắn cũng hiện lên từng đợt mồ hôi lạnh.
Gió nổi lên!
Từ ngoài cửa vào phòng thổi vào bát nước dưới cửa nổi lên từng đợt gợn sóng.
Cơn gió này cực kỳ quỷ dị, cũng không mãnh liệt, lại mang theo hàn ý lạnh thấu xương, nếu quả thật muốn hình dung, đó chính là ... âm phong (gió lạnh, theo nghĩa khác thì là gió từ âm phủ)!
Mà ngay cả tiên nhân cũng cảm nhận được lạnh lẽo.
Những người khác thì nhìn xuyên qua cửa phòng nhìn ra bên ngoài, bên ngoài đã là một màu đen kịt, không phải là bởi vì mây đen, mà giống như trời chuyển thành đêm tối vậy, hoán đổi thiên địa!
Cổ Tích Nhu một mực chú ý tới Lý Niệm Phàm, ngay sau đó, con ngươi của nàng bỗng nhiên trợn lớn lên, bên trong đôi mắt đều hiện ra tơ máu, đại não trong nháy mắt trống rỗng, vội vàng dùng tay che miệng của mình, không dám phát ra một chút tiếng động nào.
Những người khác chẳng mấy chốc cũng để ý tới sau lưng Lý Niệm Phàm, thế mà ở trong lòng đều cùng hít vào một ngụm khí lạnh, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, tê cả da đầu.
Tử Diệp và Tinh Hà đạo trưởng giống như ngay cả thở cũng quên, ngơ ngác nhìn vào sau lưng của Lý Niệm Phàm, máu chảy ngược, toàn thân đều đang run rẩy.
Tất cả mọi người là dùng tất cả lực lượng toàn thân, lúc này mới khắc chế được chính mình, không phát ra chút xíu tiếng vang nào.
Cái này, đây, đây là...
Sau lưng Lý Niệm Phàm, một dòng sông lớn dài màu máu chậm rãi hiển hiện ra, mặc dù chỉ là bóng mờ thôi, nhưng khí thế cuồn cuộn tràn đầy vẫn như cũ đập vào mặt, hơn nữa, bên trong con sông dài này còn bộc phát ra một cỗ khí tức nguy hiểm, càng là mơ hồ nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào truyền tới, rất chói tai!
Rầm rầm rầm!
Sông dài cuộn trào dần dần trở nên rõ ràng, nước sông quay cuồng dữ dội, phát ra tiếng sóng dữ, thế này sao lại là sông, rõ ràng chính là biển, biển máu!
Bọn họ dù ngốc cũng có thể đoán được, đều có thể đoán được tám thành đó chính là điểm kết thúc của tử vong.
Tử Diệp ngay cả một cái nháy mắt cũng không, nhịp thở bây giờ càng lúc càng gấp rút, trong hốc mắt, có nước mắt lưng tròng, kích động tới tột đỉnh.
Là Minh Hà, Minh Hà của Địa Phủ a!
Bên trong Minh Hà, có vô số khô lâu đang giãy dụa, còn có vô số quỷ hồn đang gầm thét, một mảnh hỗn loạn.
Cánh cửa Địa Phủ sớm đã đóng lại, con đường luân hồi sớm đã vỡ vụn, đã bao nhiêu năm, cao nhân đây là đang mở cánh cửa của Địa Phủ ra? Để cho Địa Phủ được tái hiện rồi?!
Thật là đáng sợ, quá rung động!
Xem ra cao nhân quả nhiên là quyết tâm muốn tái hiện thời kỳ viễn cổ a.
Tay Lý Niệm Phàm đột nhiên dừng lại, cuối cùng vẽ nghuệch ngoạc xong, kết thúc!
Hắn cầm lấy lá bùa, châm lửa!
"Cho mời m Thần tứ phương, mở quỷ môn, lấy lời làm dẫn, mời hồn phách quy vị!"
Ông!
Biển máu kia giống như là biển động, bắt đầu phóng lên tận trời, vùng thế giới này vào thời khắc này phát sinh biến đổi vô cùng to lớn.
Biểu hiện trên người thường cũng chỉ ngạc nhiên, nhưng phàm là hạng người có tu vi thông thiên thì thi nhau phát giác được đang có một sự thay đổi kinh thiên, không nói rõ được cũng không tả rõ được, giống như có một loại hàng rào không hiểu nào đó bị đánh vỡ.
Nghe được lời nói của Lý Niệm Phàm, mọi người mới như vừa tỉnh lại trong mộng vậy, không dám chậm trễ, thi nhau cầm lấy thìa gõ vào trên cái bát.
"Binh binh bang bang!"
Lập tức tiếng vang thanh thúy vang vọng quanh quẩn ở bên trong cả phòng.
Lý Niệm Phàm thì cầm lá bùa trong tay, đi tới cửa, đặt lá bùa cháy vào trong bát chữa đầy nước.
Ngọn lửa gặp nước vậy mà cũng không bị dập tắt, màu sắc thì ngược lại từ vàng chuyển sang màu xanh lam, u u, lúc sáng lúc tối.
"Xem ra hình như thật sự có trò vui!"
Trong lòng Lý Niệm Phàm hơi động một chút, lập tức chấn động, ngưng giọng nói: "Hồn linh ngàn dặm tới, nhanh nhanh theo gọi tới! Lạc Thi Vũ, Công chúa Càn Long tiên triều, con gái của Lạc Hoàng và Chung Tú, hồn này, quy lai! "
Xoạt!
Một cơn gió thổi tới, ngược lại để lá bùa trong chén nước kia thiêu đốt tới nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã biến thành tro tàn, hòa vào trong bát nước.
Lý Niệm Phàm vội vàng giương mắt nhìn lại, đã thấy một vòng tròn sáng bóng phản chiếu trong bát nước.
Đặc trưng như vậy, đây chắc là tiêu chí cho việc gọi hồn thành công.
Lúc này, thế giới khôi phục nguyên dạng lần nữa, bóng mờ biển máu đã tiêu tán, thiên địa cũng bình tĩnh trở lại, trong phòng, chỉ có tiếng binh binh bang bang còn vang vẳng ở bên tai.
Lý Niệm Phàm ho khẽ một tiếng, "Khục khục, được rồi, không cần gõ nữa."
Lúc này mọi người mới dừng lại, thi nhau nhìn về phía Lạc Thi Vũ ở trên giường.
Cây nhang ở đầu giường kia vẫn đang cháy, khói xanh lượn lờ dâng lên, lắc lư ở trước mũi Lạc Thi Vũ mà qua.
Đã thấy, lông mi Lạc Thi Vũ khẽ run lên, sau đó con mắt chậm rãi mở ra, bên trong đôi mắt còn mang theo vẻ hoang mang.
Trong nháy mắt Chung Tú lộ ra vẻ mừng như điên, vội vàng nói: "Thi Vũ!"
"Mẹ." Giọng nói của Lạc Thi Vũ vô cùng nhỏ bé, hơn nữa mang theo trọng âm, đây là bởi vì hồn phách còn chưa hoàn toàn dung nhập.
"Tỉnh là tốt rồi." Lý Niệm Phàm nở nụ cười như trút được gánh nặng, không nghĩ ra gọi hồn thế mà thật có hiệu quả (Trong chuyện chém gió thôi nha, ngoài đời thì không biết.)
Cũng đúng, thế giới này ngay cả người tu tiên cũng có, còn quan tâm gì tới mê tín thời phong kiến gì đó a.
"Lý công tử." Thân thể Lạc Thi Vũ hơi chấn động một chút, chuẩn bị đứng dậy.
Lý Niệm Phàm cũng không muốn tham công, mở miệng nói: "Lạc Hoàng, Chung hoàng phi, Thi Vũ cô nương vừa tỉnh, không nên cử động nhiều, cần tĩnh dưỡng thật tốt, chúng ta vậy cáo từ."
Lạc Hoàng vội vàng chắp tay đón lấy, chân thành mở miệng nói: "Hôm nay thật đa tạ Lý công tử, đại ân đại đức này không thể báo đáp, ngày khác chúng ta tới nhà bái tạ."
Hắn thực sự nói thật nói từ đáy lòng, là thật không biết nên báo đáp cao nhân như thế nào.
"Ngươi quá khách khí, loại chuyện này, ta sao có thể thấy chết mà không cứu, nói cám ơn với không cám ơn cái gì, quá khách khí." Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, sau đó nói: "Được rồi, chúng ta cần phải đi."
"Ai, ai, Lý công tử đi thong thả, ta tiễn mọi người." Lạc Hoàng đã cảm động tới rơi lệ, vội vàng dùng tay lau đi, chỉ có thể gật đầu.
Chúng ta có tài đức gì a, cao nhân thật sự là quá thân thiện đối với chúng ta!
Cổ Tích Nhu và mấy người Tử Diệp cũng đều thi nhau nhìn về phía Lý Niệm Phàm, suy nghĩ phức tạp.
Phàm là đại lão, có ai mà không phải xem sinh mệnh như cỏ rác đâu, dưới Thánh Nhân đều là giun dế, câu nói này cũng không phải là nói ngoa, sống chết của một đám kiến hôi, chưa từng có người nào sẽ đi quan tâm, nhưng là, cao nhân thì khác biệt.
Người khác xem như trà trộn ở phàm trần, thoạt nhìn là phàm nhân, thế nhưng vẫn xem những người khác thành con kiến hôi, dạo chơi nhân gian chiếm đa số, nhưng cao nhân này thì khác biệt, hắn là đối xử với mọi người thật bình đẳng, tâm cảnh chỉ sợ sớm đã siêu thoát tại thế.
Phàm trần ngộ đạo, tâm cảnh như thế.
Đây mới là đại lão chân chính a!
Xem như Thánh Nhân ở trong truyền thuyết ở trước mặt cao nhân, chắc chắn cũng sẽ kém a!
Chúng ta có thể may mắn trở thành quân cờ của một vị cao nhân như thế này thì đây thật là phí tu luyện được từ vạn đời a!
Những người khác tự nhiên cũng đi theo Lý Niệm Phàm, mở miệng nói: "Lạc Hoàng, chúng ta cũng nên đi a."
Lạc Hoàng cung kính một đường đưa tiễn, một mực đưa tới đại môn của Càn Long tiên triều lúc này mới ngừng lại, "Đa tạ các vị, một đường đi thong thả."