Chương 4: Yêu quái ẩn hiện
Lạc Thi Vũ tràn đầy tâm sự mà đi vè, Lý Niệm Phàm thì lại trở về với cuộc sống theo nếp phật của chính mình.
Đánh khúc đàn rồi lại trồng hoa, không thì câu cá, hứng thú lên cao còn làm thơ vẽ tranh để vun đắp tinh thần.
Hôm nay, hắn ngồi bên hồ nước ở hậu viện để câu cá, Đại Hắc dựa vào chân của hắn, yên lặng nhìn chằm chằm vào hồ nước.
"Kỳ lạ, cứ mỗi tháng ta đều thả rất nhiều cá giống vào, làm sao lại không câu được cá?"
Lý Niệm Phàm cầm cần câu lông mày dần dần nhăn lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Đại Hắc: "Có phải bị ngươi ăn vụng rồi hay không? Ta nhớ được ban đầu ta còn thả một con cá chép vàng, bây giờ thì hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng."
Đại Hắc giật mình đứng lên, trong ánh mắt đầy vẻ vô tội, nhân tính hóa mà lắc đầu.
"Xem ra chỉ có thể đi xuống núi một chuyến, lại đi mua chút cá giống về."
Lý Niệm Phàm cũng không có gặng hỏi tới cùng, mắt thấy câu không được cá thì thu hồi cần câu, đứng dậy xuống núi.
Câu cá có thể để cho thể xác tinh thần từ trong ra ngoài của người được thả lỏng và thư thái, Lý Niệm Phàm rất thích hưởng thụ loại cảm giác này, đồng thời cũng rất thích vị ngon của thịt cá, đáng tiếc hôm nay là không được ăn.
"Tiểu Bạch, ngươi ở lại giữ nhà."
"Vâng, thưa chủ nhân thân yêu của ta."
Lý Niệm Phàm mang theo Đại Hắc, một người một chó đi xuống núi.
Trong năm năm qua, tuy rằng Lý Niệm Phàm sống một cuộc sống tương tự như sống ẩn dật, nhưng hắn cũng không hề sống cô lập với thế giới bên ngoài, hắn cũng không phải là tiên nhân, và hắn ta sẽ ngán ngẩm đến điên lên nếu không gặp người bên ngoài trong một thời gian dài, đỉnh núi sống ẩn dật cách thành trì cũng không xa lắm.
Thành trì này tên là Lạc Tiên thành, bên trong thành có nhiều phàm nhân, thi thoảng có người tu tiên đặt chân tới, đã từng truyền ra một số giai thoại tiên nhân gặp người hữu duyên thu đồ ngay tại chỗ.
"A, Lý công tử tới."
"Lý công tử, tới nếm thử cái bánh bao chay của ta, không thu tiền của công tử."
"Lý công tử, lần này vào thành là chuẩn bị mua thứ gì? Có ở lại lâu một chút không?"
"Đúng vậy a, ta còn có rất nhiều thứ muốn thỉnh giáo với công tử."
Vừa mới vào thành thì đã có không ít người quen chào hỏi với Lý Niệm Phàm.
Trong năm năm qua, Lý Niệm Phàm thi thoảng mới xuống núi, mặc dù hắn chưa từng tu tiên nhưng ở dưới sự huấn luyện của hệ thống cũng là đa tài đa nghệ, thi thoảng truyền thụ một số tri thức đều sẽ để cho người ta kinh động như gặp thiên nhân, gặp người bị bệnh còn sẽ ra tay chữa trị một phen, rất nhiều người ở Lạc Tiên thành đều từng được nhận ân huệ của hắn.
Lý Niệm Phàm nở nụ cười đáp lại từng người, theo con đường quen đi tới nơi buôn bán trong Lạc Tiên thành, đi tới một trước một gian hàng chuyên môn bán cá.
"Lý công tử, lại tới mua cá giống sao?" Lão bản quầy hàng đã rất quen với Lý Niệm Phàm, cười tủm tỉm chào hỏi hắn.
Lý Niệm Phàm gật đầu nói: "Ừm, lần này cho ta nhiều một chút, phải gấp đôi trước kia!"
"Được rồi!" Lão bản cười nói, vừa xếp hàng vừa nói: "Lý công tử, trước đây không lâu công tử vừa mua xong, làm sao mà lần này lại muốn mua nhiều như vậy?"
Lý Niệm Phàm thở dài rồi nói: "Đừng nói nữa, ta rõ ràng nuôi cá giống vào trong hồ nước, nhưng cứ mãi mà không thể câu ra nổi một con cá."
Động tác của lão bản quầy hàng hơi ngừng lại, hạ giọng thận trọng nói: "Lý công tử, chuyện này thật đúng là có chút không giống với bình thường."
"Ta cũng cảm thấy như vậy."
Lão bản quầy hàng nhắc nhở: "Lý công tử, ta cảm thấy vẫn là cẩn thận thì hơn, trong đầm nước kia nói không chừng có yêu quái, tránh xa vẫn là tốt hơn."
Nội tâm Lý Niệm Phàm hơi lồi lõm.
Không phải thực sự có yêu quái chứ?
Những con cá mà chính mình nuôi kia đều bị yêu quái ăn rồi?
Hắn có chút trống rỗng, nhưng hắn ở Tứ Hợp viện đã ở được năm năm rồi, lại có chút không nỡ dọn đi, hơn nữa nếu như dọn đi hắn cũng không tìm thấy chỗ nào để ở.
"Lý công tử, chỗ này của ta vừa đúng có một con Tượng Quy (Rùa voi) ở đây, loại Tượng Quy này bình thường chỉ ở một chỗ, hơn nữa vào giữa trưa mỗi ngày đều sẽ từ trong nước ngoi lên để phơi nắng, công tử có thể thả vào trong hồ nước, nếu như nó bình yên vô sự thì có thể nói là hồ nước này an toàn." Lão bản quầy hàng đưa ra một cái chủ ý cho Lý Niệm Phàm.
Điều này tương đương với việc dùng con Tượng Quy này để thăm dò đường đi, nếu như giữa trưa nó mà không ngoi lên mặt nước thì tám thành đã bị yêu quái ăn.
Đôi mắt Lý Niệm Phàm sáng lên, nói ngay: "Lão bản, ta mua con Tượng Quy này!"
"Lý công tử, nếu như không phải công tử thì quầy hàng này của ta sớm đã sụp đổ, con Tượng Quy này vẫn chỉ là còn nhỏ, cũng không phải bảo bối gì, ta làm sao có thể thu tiền của công tử? "
Cuối cùng, Tượng Quy làm tặng phẩm khi mua cá giống, không lấy tiền.
Lý Niệm Phàm mang theo cá giống và Tượng Quy, chuẩn bị chạy trở về kiểm tra trong hồ nước có yêu quái hay không một chút.
Khi đi tới cửa thành thì lại phát hiện nơi này tụ tập không ít người, còn có tiếng khóc lóc kể lể truyền ra.
Giữa đám người, một người phụ nữ trung niên nằm ở trên mặt đất, khóc không ngừng.
Lý Niệm Phàm bước lên phía trước hỏi: "Trương đại nương, có chuyện gì xảy ra rồi?"
Trương đạ nương này là một người rất nhiệt tình, lúc Lý Niệm Phàm mới tới thế giới tu tiên này còn được nhận qua một số ân huệ của Trương đại nương này.
Trương đại nương nhìn thấy Lý Niệm Phàm thì không thể không nhóm lên một chút hy vọng, vội nói: "Lý công tử, công tử có bản lĩnh lớn, van cầu công tử mau cứu Niếp Niếp đi, nàng ta bị yêu quái bắt đi rồi."
"Niếp Niếp bị yêu quái bắt?"
Lý Niệm Phàm thầm giật mình, tràn đầy vẻ lo lắng.
Trong đầu không thể không hiện ra bóng dáng hoạt bát đáng yêu của tiểu nữ hài kia.
Hắn có ấn tượng rất sâu đối với Niếp Niếp, buộc hai cái bím tóc nhỏ, mỗi lần nhìn thấy chính mình đều sẽ ngoan ngoãn gọi hắn là ca ca, trẻ con bản thân đã là thiên sứ, quả thực khiến cho người ta phải yêu thích.
"Trương đại nương ngươi hồ đồ rồi, Lý công tử tuy rằng có nhiều biện pháp nhưng chỉ là một người phàm, ngươi nhờ công tử giúp thì không phải là đang hại Lý công tử sao?"
"Ta cảm thấy không nên cuống cuồng lên như vậy, có ba người tu tiên không phải đã đi lên núi sao? Chắc chắn có thể cứu được Niếp Niếp trở về."
"Ba người kia khí vũ hiện ngang, trông cũng không phải là người bình thường, Niếp Niếp chắc chắn sẽ gặp dữ mà hóa lành."
"Ai, đây là cái thời đại nào rồi? Yêu quái vậy mà cũng dám vào thành trì để làm xằng làm bậy."
Mọi người bàn tán, tuy rằng muốn giúp một tay nhưng có tâm mà không có sức.
Lý Niệm Phàm trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Trương đại nương, ngươi đừng có vội, ta sẽ đi xem giúp ngươi một chút, chắc chắn sẽ đưa Niếp Niếp trở về!"
"Tạ ơn Lý công tử, tạ ơn Lý công tử." Long tin của Trương đạ nương đối với Lý Niệm Phàm còn muốn cao hơn so với ba người tu tiên kia, vội vàng nói lời tạ ơn.
"Lý công tử, yêu quái đều có yêu pháp, công tử đi tới thật sự là quá nguy hiểm."
"Chúng ta chỉ là người phàm, vẫn là báo lên tiêu triều để người tu tiên tới xử lý đi."
Có rất nhiều người đều bắt đầu khuyên Lý Niệm Phàm.
Đối mặt với sự quan tâm của mọi người, Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Không phải có ba người tu tiên đã đi rồi sao, ta chỉ là theo tới xem xem có thể giúp được một tay hay không, cảm ơn sự quan tâm của mọi người."
Tâm ý của hắn đã quyết, sau khi nghe ngóng được vị trí thì lập tức xuất phát.
Yêu quái trốn trên một ngọn núi ở bên ngoài cách thành trì không xa, Lý Niệm Phàm vừa leo núi, trong đầu vừa tìm kiếm đối sách.
Tình huống tốt nhất là con yêu quái kia bị ba người tu tiên kia chế ngự được, chính mình chỉ là đi qua đi lại chỗ kia.
Nếu như ba người tu tiên kia cũng không phải là đối thủ của yêu quái, Lý Niệm Phàm nắm thật chặt ngọc bội mà Lạc Thi Vũ cho mình, chỉ có thể trông cậy vào thứ này, Lạc Thi Vũ là người tu tiên, hơn nữa thân phận cũng không tầm thường, hy vọng ngọc bội này có thể tạo được tác dụng chấn nhiếp.
Lý Niệm Phàm không dám chậm trễ, huống chi là nghỉ ngơi.
Yêu quái ăn thịt người cũng không phải là giả, nếu như đi chậm, Niếp Niếp hẳn phải chết không nghi ngờ!
"Niếp Niếp tuyệt đối không nên xảy ra chuyện gì a" Lý Niệm Phàm lẩm bẩm.
Đúng vòa lúc này, Đại Hắc một mực đi theo hắn đột nhiên tăng tốc, biến thành một vệt bóng đen, lao nhanh về phái trên núi.
"Đại Hắc, ngươi làm cái gì, bây giờ không phải là lúc thêm phiền phức, dừng lại!"
Lý Niệm Phàm cao giọng hô hào, thế nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Đại Hắc biến mất ở trong tầm mắt, không thể không vội la lên: "Con chó ngốc nghếch này! Xông tới tặng sao?"